Nữ Chính Không Định Dọa Người
Chương 47
Nam Sơn quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Tạ Dung đi xuống núi bằng đường khác.
Trông dáng vẻ như đang chạy trốn vậy.
Cô đăm chiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ, có khi nào Lục Văn Nguyệt là vợ Tạ Dung không?
Con trai còn nửa năm nữa thì lên cấp ba rồi, tên lại có chữ Mục, hai điều này đều trùng khớp.
Một ngôi sao lớn như Tạ Dung sẽ không tự dưng đến nghĩa địa làm gì. Hơn nữa hướng anh ta vừa nhìn, rõ ràng là nơi chôn Lục Văn Nguyệt.
Đúng là trùng hợp quá mức rồi, có phải hay không thì hỏi Lục Mục sẽ biết ngay ấy mà.
Cô cảm thấy làm ngôi sao như Tạ Dung cũng thảm thật, người yêu chết rồi, anh ta cũng không thể quang minh chính đại dự tang lễ của cô ấy được.
…
Nam Sơn đi từ từ xuống núi.
Lúc này tang lễ cũng đã kết thúc, những người đến tiễn đưa cũng lần lượt đi về.
Tiểu Mi nhìn thấy cô thì hỏi:
– Chị vừa đi đâu thế?
Khi nãy cô nhìn xung quanh mấy lần cũng không thấy bóng dáng Nam Sơn đâu.
– Chị thấy hơi khó chịu nên đi đạo chung quanh ấy mà.
Nam Sơn đáp, cô cũng không nói chuyện gặp được Tạ Dung cho Tiểu Mi biết.
– Chúng ta đi thôi.
Tiểu Mi bước tới, khoác tay cô.
– Cám ơn chị đã đi cùng em.
Hai người vừa đi vừa nói.
Nam Sơn nhớ tới con trai của Lục Văn Nguyệt.
– Không biết Lão Răng Vàng không đáng tin kia có chăm sóc tốt con cô ấy không nữa.
– Người bên nhà trai sẽ chăm lo cho Lục Mục.
Nam Sơn sửng sốt, quay sang nhìn Tiểu Mi.
– Không phải em nói không biết cha thằng bé là ai à?
– Cụ thể ra sao thì em cũng không biết.
Tiểu Mi nhún vai.
– Nghe Lão Răng Vàng nói, cha thằng bé kiêu căng
lắm, gã không ló mặt ra mà chỉ phái luật sư tới thôi.
– Ừm.
…
Hôm nay Nam Sơn đi bộ rất nhiều, cô thật sự buồn ngủ vô cùng. Cho nên sau khi về nhà rửa mặt xong thì gần như lăn ra giường ngủ thiếp đi.
Bên tai vang lên tiếng nói chuyện của đàn ông, Nam Sơn biết cô lại nhập vào đồ vật nữa rồi.
Cô cố mở mắt thì phát hiện mình biến thành chùm đèn thủy tinh vàng nhạt trong phòng khách, vô cùng hoa lệ.
Cô từ trên cao nhìn xuống thì thấy Tạ Dung.
Anh ta ngồi trên ghế sa lon cách đấy không xa, còn có một người đàn ông đeo kính mặc vét lịch sự ngồi trên ghế đơn.
Giọng hai người bọn họ không to lắm, Nam Sơn chỉ có thể nghe loáng thoáng.
– Thủ tục cũng làm xong rồi, nhân viên liên quan đều ký thỏa thuận giữ bí mật, vì vậy sẽ không có ai tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu.
Người đàn ông đeo kính đẩy gọng kính lên, đoạn đặt hồ sơ lên bàn.
Tạ Dung cầm hồ sơ lên, mở ra lật vài tờ xem sơ qua.
– Luật sư Bùi làm việc thì tôi yên tâm lắm.
Anh ta mỉm cười nói.
Luật sư Bùi gật đầu, đoạn giơ tay lên nhìn đồng hồ.
– Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây. Nếu anh có chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi.
– Căn bản cũng không có chuyện gì nữa.
Tạ Dung đứng đậy.
– Để tôi tiễn luật sư Bùi.
Luật sư Bùi phẩy phẩy tay, do dự hỏi.
– Vợ tôi thích anh lắm, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?
– Anh cứ hỏi.
– Đứa nhỏ Lục Mục kia đúng là con ruột của anh à?
Ánh mắt Nam Sơn sáng lên, quả nhiên đúng như cô dự đóan, Tạ Dung có quan hệ cha con với Lục Mục.
Sau đó, ánh đèn cũng sáng lên.
Tạ Dung nghe thế, lập tức trầm mặt.
– Anh quá giới hạn rồi đấy.
Đoạn lại lầm bầm.
– Sao mình cảm thấy ánh đèn sáng hơn lúc nãy nhỉ.
Luật sư Bùi không để ý đến câu sau, anh ta cười cười xin lỗi.
– Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, anh tuyệt đối đừng để bụng. Để bụng chứ cái đám ăn cắp mà không xin phép kia!
Tạ Dung trả tiền thuê rất nhiều, luật sư Bùi muốn thành lập mối làm ăn lâu dài với anh ta, cho nên không muốn làm Tạ Dung không vui.
– Anh cũng biết bọn tôi là người của công chúng, sợ nhất là mấy loại tin đồn thất thiệt này. Đứa bé kia mồ côi không nơi nương tựa, lại có quan hệ bà con với tôi, cho nên tôi…
Tạ Dung lật mặt cực nhanh, cười cười ra vẻ không đế ý.
Nam Sơn biết anh ta chỉ viện cớ thôi, cô kiên nhẫn lắng nghe.
Chỉ thấy Tạ Dung bước lại gần kệ sách, trên kệ có góc chuyên để album bao năm qua của anh ta. Tạ Dung nghĩ một hồi, đoạn lấy một quyển album quý giá ra, ký tên vào.
Sau đó anh ta đưa cho luật sư Bùi.
– Anh đưa cho vợ của anh hộ tôi nhé.
Luật sư Bùi tỏ vẻ vui mừng nhận lấy.
– Cảm ơn anh, vợ tôi thấy cái này, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.
Luật sư Bùi cẩn thận cất album vào cặp da, rồi vẫy tay chào tạm biệt với Tạ Dung đã tiễn anh ta tới tận cửa.
Đợi Tạ Dung đóng cửa lại rồi, luật sư Bùi lập tức mở điện thoại tra trên mạng xem quyển album dược ký tên này của Tạ Dung có thể bán được bao nhiêu.
Vợ của luật sư Bùi thích những ngôi sao trẻ, không thích dạng ông chú lắm.
Anh ta hỏi như thế, chủ yếu để thỏa mãn tính tò mò của mình mà thôi.
Quyển album này cất trong nhà anh ta cũng chẳng có giá trì gì, chi bằng cứ bán đổi tiền cho rồi.
Khi anh ta nhìn thấy quyển album này có thể bán nhiều tiền như thế, không nhịn được trợn mắt, tuyệt thật đấy.
Nếu như lần sau hợp tác với Tạ Dung, chắc nên nói thêm chuyện vợ yêu thích thứ khác mới được.
…
Nam Sơn cũng không tính rời đi, cô thoáng cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra nữa.
Tạ Dung nằm trên ghế salon, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi.
Anh ta nhắm mắt lại, rồi ngủ thiếp đi.
Qua nửa tiếng sau cũng không có động tĩnh.
Nếu là Nam Sơn còn si mê Tạ Dung lúc trước, có lẽ ngắm anh ta ngủ đến hai tiếng cũng không biết mệt.
Nhưng giờ cô lại thấy nhàm chán cực kỳ.
Một lát sau, màn hình di động Tạ Dung sáng lên, phát ra tiếng chuông dễ nghe.
Tạ Dung từ từ mở mắt, vươn tay ra, cầm điện thoại lên.
– Ai vậy?
Tạ Dung hỏi.
Cũng không biết đầu bên kia nói gì mà hai mắt anh ta mở to, dáng vẻ không thể tin được.
– Chờ chút.
Tạ Dung đặt điện thoại trước mặt mình, đoạn tìm kiếm vài thứ, rồi lấy mấy tấm hình ra. Nam Sơn cách anh ta khá xa nên không thấy rõ là ảnh gì,
Một tay xoa huyệt thái dương, tay còn lại cầm điện thoại lên, giọng nói cực kỳ tỉnh táo.
– Tôi sẽ đưa tiền cho anh, anh không được để lộ tư liệu ra ngoài.
Xem ra, Tạ Dung đang bị người ta uy hiếp, người nọ đang giữ chứng cứ bất lợi đối với anh ta.
Nhưng cụ thể là thứ gì thì Nam Sơn không biết được.
Không biết tại sao, Nam Sơn lại nhớ tới lời của Tiểu Mi:
– Em vẫn không tin cô giáo Lục tự tử đâu.
Lẽ nào cô giáo Lục thật sự bị người ta giết chết, mà người giết lại là Tạ Dung?
Không thể nào, cô nhớ rõ hôm cô giáo Lục chết, Tạ Dung đang ở fans meeting mà.
Chắc là bị người kia nắm được nhược điểm khác rồi, Nam Sơn không thèm nghĩ tiếp nữa, cô tiếp tục chú ý đến hành động của Tạ Dung.
Tạ Dung vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi thêm một câu.
– Rốt cuộc anh là ai hả?
Không biết đầu bên kia trả lời thế nào, Tạ Dung trông có vẻ tức giận, giọng nói càng thêm bình tĩnh.
– Tôi sẽ làm theo lời anh nói, tốt nhất anh nói được thì làm được. Bằng không tôi sẽ kiện anh về tội lừa đảo.
Tạ Dung cúp máy cái rụp rồi đứng dậy đi vào bếp, lúc đi ra còn cầm theo một lon bia lạnh, nốc ừng ực vào bụng.
Anh ta chếch choáng hơi men, gọi một cuộc điện thoại.
– Tra số điện thoại này cho tôi, tôi sẽ nhắn cho anh sau.
Nói xong, Tạ Dung cúp máy, đi vào phòng ngủ rồi không đi ra nữa.
Nam Sơn lại quay trở về thân thể của mình, cô nhìn gương mặt đang say giấc của Tiểu Mi, rồi thở dài.
Chuyện đến nước này, cô cảm thấy hơi mờ mịt.
Mặc kệ Lục Văn Nguyệt tự tử hay bị anh ta giết chết, dù sao cảnh sát đã kết án xong, Lục Văn Nguyệt cũng mồ yên mả đẹp rồi.
Chẳng ai biết chân tướng là gì, thôi thì cứ tạm thời tin vào năng lực phá án của cảnh sát vậy.
…
Lão Răng Vàng vì cuộc liên hoan này đã cố tình lập một nhóm thảo luận, thêm nhóm người Cố Thăng và Nam Sơn vào.
Gã phát tin thứ nhất trong nhóm.
Nha Nha đẹp trai: Thứ bảy liên hoan, chúng ta ăn gì đây.
Vợ nhỏ của Tiết Thư Tề: sao cũng được @vợ nhỏ của Đại Bảo Kiếm.
Không cần đoán cũng biết ngươi kia chính là Tiểu Mi.
Vợ nhỏ của Đại Bảo Kiếm: gì cũng được.
Cố Tiểu Thăng: Đại Bảo Kiếm là ai thế?
Cố Thăng nhìn avatar thì biết là biệt danh của Nam Sơn.
Vợ nhỏ của Đại Bảo Kiếm: là chồng mới của tôi, anh ấy cực kỳ đáng yêu đẹp trai quyến rũ.
Cố Thăng:…
Nha Nha đẹp trai: Đừng lạc đề nữa, nói cho mấy người biết lần này là do Tiểu Thăng mời đấy. Tới Cẩm Đường được không?
Cẩm Đường là quán ngon nhất ở thành phố N này, nhưng cũng rất mắc.
Cố Thăng không phản đối, chỉ cần mọi người thích là được rồi.
Vợ nhỏ của Đại Bảo Kiếm: lãng phí quá à.
Trong lòng Cố Thăng vui sướng hài lòng, Nam Sơn đang tiết kiệm tiền dùm mình đây mà.
Đại Bảo Kiếm: Đúng thế, lãng phí quá đấy.
Nha Nha đẹp trai:…
Vợ nhỏ của Tiết Thư Tề:…
Hiện giờ Lão Răng Vàng đang ở nhà Cố Thăng, gã nhìn Cố Thăng cạnh mình với vẻ lên án, đã nói là Cẩm Đường mà.
Thật ra gã và Cố Thăng đã bàn xong rồi, giờ chỉ thông báo cho nhóm Nam Sơn biết cho có lệ thôi.
Cố Thăng cười trông gợi đòn vô cùng:
– Nam Sơn nói rất đúng.
Vợ nhò của Đại Bảo Kiếm: Cố Thăng, anh đừng giỡn nữa, mau đổi biệt danh lại đi.
Đại Bảo Kiếm: Không.
Nam Sơn bó tay, cô đành đổi biệt danh của mình.
Nam Sơn Sơn: Anh vui là được rồi.
Cố Thăng Thăng: Vui mà, dù gì…
Anh gửi một icon: Tui đẹp trai, đáng yêu, vừa phong độ lại men lỳ.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Cuối cùng, bọn họ quyết định chọn một quán ăn có giá hơi đắt đỏ khác.
…
Bàn ăn đã được đặt trước, hai người Nam Sơn và Tiểu Mi được nhân viên phục vụ xinh đẹp dẫn vào bàn trước.
Chẳng bao lâu sau, nhóm người Cố Thăng cũng tới, mà Nam Sơn bất ngờ chính là Lão Răng Vàng còn dắt theo một đứa bé ít nói cao gầy mặc áo phông trắng.
Nghe Lão Răng Vàng nói, đứa nhỏ này chính là Lục Mục, gã dắt nó theo ăn một bữa giải khuây.
Chờ sau này Lục Mục ở nhà người ta rồi, bọn họ gần như không có cơ hội ăn cơm chung với nhau nữa.
Bọn họ gọi một bàn đồ ăn lớn, không khí trên bàn cơm cũng khá sôi nổi.
Lão Răng Vàng vừa mở miệng thì không dừng được, chọc mấy người còn lại cười ha ha suốt.
Ngay cả Lục Mục không biểu cảm, trên mặt cũng có chút vui vẻ.
Giữa bữa ăn, Lão Răng Vàng nhìn sang Lục Mục, vỗ vai hắn, giọng nói hơi rầu rĩ.
– Con gầy thế này, tới nhà ba con ở rồi thì nhớ ăn nhiều thêm chút.
Lục Mục gật đầu đáp:
– Dạ.
Thằng bé cúi đầu ăn cơm, không muốn nói nhiều về chuyện này.
Nam Sơn luôn cắm cúi ăn cơm nãy giờ ngẩng đầu lên, cô nhìn Lục Mục chằm chằm rồi hỏi.
– Ba em là Tạ Dung đúng không?
Lục Mục đang gắp thức ăn nghe thế, tay khựng lại, làm miếng gà rớt vào tô canh, nước canh văng trúng tay nó nhưng nó cũng không phản ứng lại.
Nhóm người Tiểu Mi nhìn Nam Sơn với vẻ khó hiểu, không biết vì sao cô lại nhắc đến Tạ Dung.
Dù sao thì các ngôi sao lớn cũng không cùng một thế giới với họ.
Lục Mục không nhìn vào mắt cô, cười đáp có ý che giấu.
– Sao chị lại nghĩ thế?
Đoạn hỏi ngược lại Nam Sơn.
Nam Sơn không trả lời mà tiếp tục hỏi:
– Chẳng lẽ em không nghi ngờ cái chết của mẹ em chút nào sao?
Theo lý thuyết thì khi người thân nhất của minh tự tử, người kia nên đau lòng muốn chết chứ.
Nhưng nghe Lão Răng Vàng nói, Lục Mục rất bình tĩnh, làm Lão Răng Vàng có hơi lo lắng cho tâm lý của nó.
Nhưng Nam Sơn lại nghĩ tới khả năng khác, chắc hẳn Lục Mục biết điều gì đó, nên cô mới cố ý hỏi như thế.
Sắc mặt Lục Mục chợt trở nên lạnh lùng, đặt đũa xuống bàn:
– Chị đừng nói nữa, chính tôi đã giết mẹ mình đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!