Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng - Chương 17: Hân hạnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng


Chương 17: Hân hạnh


Cả người Uông Học Hoa ngây ra.

Hắn vừa nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, nước mắt nước mũi trên mặt cùng nhau chảy ra, tưởng là giáo viên, nghiêng đầu qua kêu lên: “Cứu ——”

Nhìn thấy mặt Ngu Trà, tiếng “mạng” còn lại chưa được phát ra đã nghẹn lại.

Hắn cảm thấy ai cũng sẽ có khả năng cứu mình, chỉ có Ngu Trà là không, rốt cuộc việc này vốn dĩ cũng từ cô ta mà ra.

Trước kia hắn không có ấn tượng gì về Ngu Trà, cho đến hôm qua nhìn thấy những hình ảnh kia, vẻ ngoài tinh xảo làm hắn nổi lên một ý tưởng.

Nên khi Uông Học Hoa nghe thấy đánh cược liền thuận nước đẩy thuyền, theo hắn biết, Ngu Trà chưa hẹn hò với ai, theo đuổi một nữ sinh thanh thuần chắc chắn sẽ thành công.

Kết quả đã bị vả mặt.

Ngu Trà không thèm nhìn hắn, trực tiếp đóng cửa lại, giọng nói mềm mại: “Hôm nay giáo viên có nói gì không a?”

Cô hỏi Lục Dĩ Hoài.

Uông Học Hoa lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết, mới vừa mất hai cái răng, nói chuyện không khí sẽ lùa vào, mơ hồ không rõ xin lỗi không ngừng, bị Tần Du đạp một cái, đem toàn bộ việc làm nói ra hết.

Lúc này Ngu Trà mới biết hắn ghê tởm như vậy.

Lục Dĩ Hoài dựa vào ghế, nhìn Ngu Trà, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Em thấy việc này nên xử lý thế nào?”

Sao lại hỏi cô?

Ngu Trà sửng sốt một chút, cô chưa nghĩ kỹ qua, nhưng vẫn trả lời: “Những ảnh chụp lén kia đều xóa đi, công khai xin lỗi nữ sinh trong trường.”

“Chủ ý này rất tốt a.” Tần Du lập tức nói.

Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Tần Du nhanh nhẹn mở miệng khen tặng: “Là Chị dâu nhỏ thông minh. Tô Ngọc, cậu ghi âm chưa?”

Tô Ngọc xoay xoay điện thoại, “Ghi rồi.”

Chỉ cần đem lời nói Uông Học Hoa truyền đi, đến lúc đó toàn trường đều biết, coi như là báo ứng của những việc hắn đã làm.

Trước mắt Uông Học Hoa tối sầm, căn bản không nghĩ bọn họ sẽ ghi âm, lại nghĩ về cảnh tượng ngày mai, trực tiếp bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

Tần Du trực tiếp ném hắn trong phòng học.

Ngu Trà nhắn tin nói cho hai người Thượng Thần, kêu bọn họ về sớm, không cần chờ cô.

Thấy cô không sao hết, lúc này Lâm Thu Thu mới đồng ý.

Nếu chưa trải qua chuyện đời trước, chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Ngu Trà cũng sẽ cho rằng Lục Dĩ Hoài bắt nạt bạn học.

Nên nói đời trước tầm mắt cô quá hạn hẹp.

Sau khi ra khỏi phòng học, Ngu Trà chủ động đẩy xe lăn Lục Dĩ Hoài, thật ra cũng không phải đẩy, vì nó hoàn toàn tự động.

Tần Du cùng Tô Ngọc đi phía sau, mười phần có mắt nhìn mà cách họ một khoảng xa, để hai người họ tự đi với nhau.

Mùa hè trong sân trường buổi tối có chút lạnh.

Thiếu niên trên xe tóc bị gió thổi bay, có chút hỗn độn đẹp đẽ, tay phải thon dài đặt trên tay vịn, rất khó tưởng tượng sức mạnh của hắn lớn bao nhiêu.

Ngu Trà lấy lại tinh thần, mềm mại nói: “Cảm ơn.”

Vốn tưởng rằng Lục Dĩ Hoài sẽ không để ý đến mình, kết quả không nghĩ tới vậy mà hắn lại nhàn nhạt “ừ” một tiếng, “Định cảm ơn như thế nào?”

Ngu Trà nghĩ nghĩ, “Mời anh ăn cơm?”

Cô thật sự nghĩ không ra nên tặng cái gì, Lục Dĩ Hoài là thiếu gia nhà giàu, cái gì cũng không thiếu, bản thân cô cũng không có bao nhiêu tiền, phần lớn đều là tiền học bổng.

“Chậc.”

Ngu Trà có chút xấu hổ, chưa phản ứng lại, cánh tay bị hắn trở tay nắm lấy, cả người bị kéo về phía trước, ngã xuồng lồng ngực hắn.

Dưới thân cô là hai chân Lục Dĩ Hoài.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu niên chỉ cách cô vài phân, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có mình cô nghe thấy: “Em định tống cổ ăn mày sao?”

Gió thổi mang theo mùi hương của cả hai, quanh quẩn ở chóp mũi.

Gương mặt Ngu Trà nóng lên, cơ hồ không thở nổi, đôi mắt không chớp, dường như đã trở thành người gỗ.

Nửa ngày, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh muốn làm gì bây giờ?”

Lục Dĩ Hoài thấp thấp cười, ngón tay nhẹ nhàng vân vê tóc cô, “Em cần học nghĩ cho bản thân.”

Bốn mắt nhìn nhau.

Hắn muốn rất nhiều.

Sau khi Ngu Trà về Lục gia liền về phòng mình, căn bản không biết đối mặt với Lục Dĩ Hoài như thế nào, dứt khoát ở lỳ trong phòng không ra ngoài.

Hôm sau, đoạn ghi âm kia bị tung lên Tieba cùng Weibo, vì chuyện này mà Tieba của trường lại có thêm nhiều bài viết mới.

Bọn Tần Du không đăng ảnh chụp lên, vì những ảnh đó đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến những nữ sinh vô tội, nên dứt khoát trực tiếp xóa đi.

Hơn nữa là tự Uông Học Hoa nói ra, ngoài ra còn có vài nữ sinh phát hiện bị hắn chụp lén nặc danh lên án.

Càng ngày càng nghiêm trọng.

Vì cộng đồng phụ huynh và học sinh cùng nhau tạo áp lực, trường học không thể không mở cuộc họp thông báo chuyện này.

Buổi chiều vài ngày sau, giáo viên và học sinh toàn trường phải lên hội trường họp.

Vì lúc đi vào không xếp hàng, nên bọn Thượng Thần vừa vào liền thấy đám người Ngu Minh Nhã chúng tinh phủng nguyệt (nghĩa là trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ, nguồn: Trang Truyện Ngôn tình Xuyên không Cổ đại).

Ngu Minh Nhã bên ngoài mặc áo khoác đồng phục mùa thu, bên trong là váy liền sáng màu, lộ ra một đoạn cẳng chân, ngay cả tóc cũng được kéo thẳng, khác hoàn toàn với tóc xoăn trước kia.

“Sao hôm nay Ngu Minh Nhã lại đẹp vậy a.”

“Không nghĩ rằng cô ấy để tóc thẳng cũng rất đẹp, quả nhiên là nữ thần của trường.”

“Không cần phải nói, bình chọn hoa hậu giảng đường lần này tôi đã chọn cô ấy, chờ kết quả nhìn xem là ai.”

“…”

“Cô ta lại có thể mặc áo khoác đồng phục.” Lâm Thu Thu nhịn không được mở miệng: “Ngay mùa hè, mặc hai lớp quần áo không nóng sao?”

Thượng Thần nói: “Ngu Minh Nhã với chị em của cô ta mấy ngày nay cũng không mặc đồng phục, mỗi ngày đều vậy, thật là có vấn đề.”

Ngu Minh Nhã vừa vặn quay đầu lại nhìn thấy các cô đứng cạnh Ngu Trà, lập tức nâng cằm lên, tỏ vẻ kiêu ngạo.

Ngu Trà mỉm cười đáp lại.

Nhìn đến nụ cười xinh đẹp kia, hàm răng Ngu Minh Nhã phát đau, ngay cả tiếng kêu của bạn học bên cạnh cũng không nghe thấy.

Lần trước chuyện Lục Dĩ Hoài xuất đầu vì cô, tuy bên ngoài rất ít người thảo luận chuyện này, nhưng trên thực tế cũng đều thầm truyền đi rồi.

Trước kia Lục Dĩ Hoài chưa từng làm gì cho nữ sinh.

Lần này lại phá lệ.

“Minh Nhã, đau quá, cậu làm gì vậy a?” Một nữ sinh đột nhiên la lên.

Ngu Minh Nhã thở ra một hơi, buông tay, “Thật xin lỗi, lúc nãy mình vừa nghĩ về ác mộng tối hôm qua, có chút sợ hãi.”

“Không sao…” Nữ sinh xoa xoa cánh tay bị Ngu Minh Nhã véo đỏ lên của mình, tuy đã được giải thích, nhưng cô ấy vẫn thấy ủy khuất.

Ban ngày ban mặt nhớ lại ác mộng rồi đi véo cô.

“Để mình đoán xem.” Thượng Thần suy đoán nói: “Chẳng lẽ có soái ca nào sắp chuyển trường đến đây?”

Lâm Thu Thu gõ điện thoại bùm bùm, “Mình hỏi một chút.”

Tin tức của cô ấy rất linh thông, cô ấy tham gia rất nhiều nhóm, mỗi cái có số lượng người khác nhau, ngay cả nhóm của trường gần đây cô ấy cũng trà trộn vào.

Sau đó trong đó có một nam sinh đáng khinh đăng ảnh của nữ sinh lên, cô náo loạn với hắn, sau đó liền rời khỏi nhóm này.

“Hỏi được rồi.”

Lâm Thu Thu nhỏ giọng nói.

Thượng Thần tò mò nhất, “Là chuyện gì vậy?”

Lâm Thu Thu cất điện thoại, hạ giọng: “Là mấy ngày gần đây, đạo diễn Vương Thành Thuận sẽ đến đây tìm diễn viên, là một bộ phim điện ảnh, diễn viên sẽ được trường học đề cử.”

Vương Thành Thuận là đạo diễn vừa nổi tiếng mấy năm nay, quay một bộ điện ảnh tuy không đạt giải thưởng nào nhưng lại được vài đề cử của mấy giải thưởng lớn.

Hơn nữa ông có thói quen, diễn viên đều sẽ do ông tự mình tuyển, thích dùng người mới, tốt nhất là vẫn chưa được mài giũa trong giới giải trí.

Nhất trung cũng có học sinh nghệ thuật, mặc dù so sánh thì kém hơn lớp khác, nhưng thành tích vẫn tốt, đối với chuyện này, trường học đương nhiên rất chào đón.

Nếu có diễn viên đạt được giải thưởng quốc tế lớn, Nhất trung sẽ được cục lãnh đạo khen ngợi, thậm chí có khả năng sẽ được tặng thêm tiền.

Tuy phim mới chưa lộ tên, nhưng bên truyền thông đã tiết lộ vài thông tin, bây giờ đều có thể tìm thấy trên mạng.

Thượng Thần nghẹn họng nhìn trân trối: “Cô ta không phải là muốn tham gia tuyển chọn chứ?”

“Có khả năng a.” Lâm Thu Thu nói: “Chuyện lớn trong thời điểm này mình có thể hỏi được cũng chỉ có cái này, Trà Trà cậu nói đi?”

Ngu Trà nhấp môi cười, “Có thể.”

Thực tế không phải là có khả năng, là khẳng định.

Đời trước cũng có việc này, Ngu Minh Nhã cùng đám chị em của cô ta, cùng với người bên lớp nghệ thuật tham gia ứng tuyển.

Cuối cùng lại là một học sinh nghệ thuật được chọn, Ngu Minh Nhã đã rất tức giận, ở nhà hùng hùng hổ hổ, còn nguyền rủa nữ sinh nghệ thuật kia.

Lúc đó vài ngày liên tục, sắc mặt Ngu Minh Nhã rất xấu.

Sau đó nữ sinh kia gặp chuyện không thể tham gia đóng phim, cuối cùng đạo diễn đi qua thành phố bên cạnh chọn lại diễn viên.

Việc này còn lên hot search.

“Minh Nhã, mình cũng đặt cái váy này.” Khương Như Thiến đi song song với Ngu Minh Nhã, “Hai ngày sau là có.”

Sắc mặt Ngu Minh Nhã trong nháy mắt trở nên khó coi.

Đều nói là đụng hàng không xấu hổ, không nói ai mặc xấu hơn, biết rõ cô ta mua cái váy này, còn mua giống cô ta là có ý tứ gì.

“Ân, lần trước mua không ít.” Ngu Minh Nhã khôi phục biểu tình dịu dàng, “Bất quá mình mặc cái này cũng thấy không thoải mái lắm.”

Khương Như Thiến nói: “Nhãn hiệu này có tiếng mặc vào rất thoải mái a.”

“Có thể là do da mình quá nhạy cảm.” Ngu Minh Nhã lộ ra nụ cười buồn rầu, “Các cậu cũng biết mình không cẩn thận sẽ thường xuyên để lại vết đỏ mà, nên mặc quần áo không thoải mái rất khó chịu.”

Khương Như Thiến nghĩ gì đó, cười nói: “Vậy được rồi, sau này mình không cần sợ đụng hàng với cậu.”

Ngu Minh Nhã xém chút nữa đã nhịn không được cười lạnh.

Váy này cô ta đã nhìn trúng từ lâu, không chờ được đến khi thị trường trong nước có hàng, trực tiếp nhờ người khác mua từ nước ngoài mới có thể mặc đầu tiên.

Cả ngày hôm nay cô ta không mặc đồng phục, nhận được rất nhiều ánh mắt kinh diễm hâm mộ, làm cô ta cực kì thích thú, cô ta yêu nhất cảm giác trong mắt người khác chỉ có mình.

Ai biết còn có chuyện này, sao lại không hiểu ý của cô ta.

Trong lòng Ngu Minh Nhã không vui, nhưng ngại Khương Như Thiến thân với mình, không thể vô duyên vô cớ tức giận, chỉ có thể tự mình nghẹn lại.

Đám người bước lên liền thấy được Ngu Trà.

Trương Tuyết nghe được nội dung các cô thảo luận, “Di, Minh Nhã, em gái cậu cũng nói về việc đạo diễn Vương Thành Thuận tuyển diễn viên, có phải cũng muốn tham gia hay không?”

Chuyện này chỉ được truyền trong nội bộ.

Ngu Minh Nhã chưa nói với ai là cô ta muốn ứng tuyển, cô ta muốn chờ đến khi tin tức mình được chọn công khai ra ngoài, đến lúc đó người khác tất nhiên sẽ rất kinh ngạc.

Nghe được lời này, trong lòng cô ta lộp bộp một cái.

Bây giờ dung mạo Ngu Trà nẩy nở, không thua kém chút nào so với cô ta, nếu nó cũng muốn tham gia, tất nhiên là kình địch của mình.

Ngu Minh Nhã bình tĩnh nói: “Có lẽ.”

Khương Như Thiến gật gật đầu, “Em gái cậu thích được nổi bật như vậy, muốn tham gia cũng bình thường, đến khi đó đạo diễn nhìn thấy chị em hai người, chắc chắn sẽ chọn cậu.”

Ngu Minh Nhã thở dài, “Em gái nhỏ hơn mình, luôn thích so đo với mình, có thể là vì nhìn thấy lần trước mình đi diễn rồi nổi tiếng.”

Cô ta vừa nói như vậy, mấy người xung quanh đều nhớ đến chuyện vài ngày gần đây.

Ngu Trà trên Weibo làm ra trận tinh phong huyết vũ cả buổi trưa, đến tối lại làm ra chuyện lớn như vậy trong trường, có thể thấy cô không phải là người biết an phận.

Trương Tuyết nói: “Cậu là nữ thần trong trường, cô ta ghen ghét là bình thường.”

Mấy nữ sinh đều cười rộ lên, khen gợi cách ăn mặc hôm nay của Ngu Minh Nhã, nói cô ta nhất định sẽ được chọn thành công.

Đi ngang qua nhóm Ngu Trà, Trương Tuyết châm chọc nhìn Ngu Trà, “Cũng không phải ai cũng được đạo diễn Vương xem trọng.”

Ngu Trà nhìn thấy, rất nhanh đã hiểu được.

Cô nhìn về phía trước, mắt nhìn thẳng, trả lời vấn đề vừa rồi: “Nghe nói Vương Thành Thuận chỉ thích người chưa từng đi diễn.”

Nghe vậy, Ngu Minh Nhã dừng chân.

Cô ta cởi áo khoác đồng phục ra, cả người chỉ còn váy liền chiết eo, “Em gái, nếu em muốn tham gia có thể nói với chị, chị có thể dạy em vài chuyện trong giới giải trí, không để em làm gì sai trái, làm mọi người tức giận.”

Đám chị em phía sau Ngu Minh Nhã bắt đầu nói ——

“Minh Nhã cậu đừng rộng lượng như vậy.”

“Em gái cậu sẽ không biết ơn, cái này chỉ làm phí thời gian của cậu.”

“Không cần.” Ngu Trà cười nhạt, làm ra biểu tình nghi hoặc: “Đúng rồi chị gái, có phải váy này chị mua hơi nhỏ?”

“Cái gì?” Ngu Minh Nhã kinh ngạc.

Ngu Trà cười cười, không nói tiếp, mà vòng qua cô ta đi cùng hai người Lâm Thu Thu đến vị trí lớp mình.

“Em gái cậu có ý tứ gì a?”

Khương Như Thiến nói chậm rãi: “Chắc là nói… Minh Nhã, gần đây cậu có phát hiện mình béo lên?”

Ngu Minh Nhã sững sờ tại chỗ, tay sờ sờ eo.

Cuộc họp bắt đầu, tiếng nói chuyện dần nhỏ lại, hiệu trưởng nói một chút về chuyện trên Tieba: “… Đã điều tra được, bản ghi âm là thật.”

Có người chú ý thấy trên sân khấu có thêm một dáng người mập mạp, nhưng chỉ nghĩ là lãnh đạo mới gia nhập, không để ý lắm.

Rốt cuộc đạo diễn cũng không giống minh tinh, người gặp người biết.

Chỉ có rất ít người biết được, trong đó có Ngu Minh Nhã, ánh mắt cô ta sáng quắc nhìn chằm chằm Vương Thành Thuận, nhất định phải trở thành nhân vật trong phim điện ảnh mới của ông.

“… Xét thấy việc này ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa còn tổn thương người khác, nên các giáo viên sau khi thảo luận bàn bạc đã quyết định, đuổi học học sinh Uông Học Hoa, hy vọng mọi người lấy đó làm gương…”

Uông Học Hoa đã trực tiếp bị đuổi.

Đây cũng là kết quả làm người khác tương đối vừa lòng, ngoài ra cũng không công khai hình ảnh, nên không có nữ sinh nào bị tổn hại danh dự, bọn họ rất đồng ý với cách xử lý này.

“Loại người này nên bị đuổi đi, quá ghê tởm.”

“Mấy giáo viên cũng không nói về chuyện hôm qua, có lẽ cũng đã biết chuyện là như thế nào rồi.”

“Thì ra Uông Học Hoa là loại người đó, Lục Dĩ Hoài cũng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân, không hổ là nam thần của trường, trước kia mình thật sự nhìn lầm rồi…”

Mấy ngày nay Uông Học Hoa cũng không đi học, phần lớn chỉ nghĩ hắn ở nhà dưỡng thương, không nghĩ là hắn đã bị xử lý như vậy.

Cuộc họp kết thúc, học sinh đều về lớp.

Chủ Nhiệm Giáo Dục trên sân khấu tất microphone, xoay qua đối diện với người bên kia nói: “Đạo diễn Vương, vừa nãy ngồi bên phải chính là lớp nghệ thuật của trường chúng ta, đều là những học sinh ngiêm túc xuất sắc, không biết ngài đã chọn được người vừa ý chưa?”

Vương Thành Thuận nhớ lại một chút.

Ông đúng là đã nhìn trúng một cô gái, rất xinh đẹp, nhìn rất mềm mại, ông có thể nhìn thấy sự dẻo dai trên người cô.

Vương Thành Thuận chỉ một hướng, bên kia còn có học sinh chưa rời đi hết, hỏi: “Vị trí đó lúc nãy là lớp nào?”

Chủ Nhiệm Giáo Dục nhìn qua: “Đó là lớp năm.”

Hết chương 17

#xanh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN