Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 36: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (5)
Thẩm Ngư: “……”
Cô biết nữ chủ Nhan Sanh nhìn thấy Hà Nhất Trạch lần đầu tiên đã có hảo càm, không nghĩ tới sẽ tới 80.
Trong độ cảm cảm, dưới 50 là bạn học hoặc người xa la, mà từ 50 trở lên là người quen bạn bè, hảo cảm trên 70 là yêu quý, trên 80 là thích, từ 90 trở lên là yêu.
Hà Nhất Trạch ngồi ở phía trước bên trái Thẩm Ngư, Thẩm Ngư ngồi ở bàn cuối bên phải gần cửa sổ, nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, còn bị chặn.
Cô xoay xoay búy, nghĩ đến lúc tam học phải làm sao.
Cô giáo Ngữ Văn đi vào phòng học, điểm danh, khi đến Hà Nhất Trạch, cười cười với hắn.
Học sinh giỏi luôn được thầy cô yêu thích, huống chi học bá từ thủ đô chuyển tới.
Giảng đến chỗ phân tích thơ, cũng khống chế không được gọi Hà Nhất Trạch trả lời câu gỏi, Hà Nhất Trạch tự nhiên trả lời lưu loát, được cô giáo khen ngợi và bạn học sùng bái.
Sau khi tan họ, Thẩm Ngư mới vừa cầm bài thi định đi đến bên cạnh Hà Nhất Trạch, muốn mượn cơ hội này, nhưng vừa đứng dậy, lại nhìn thấy Nhan Sanh đang dán vào Hà Nhất Trạch hỏi bài.
“Nhất Trạch, bài này tớ vẫn không hiểu, cậu có thể giảng cho tớ không?” Nhan Sanh sườn mặt như vẽ, vài sợi tóc dính vào trên áo Hà Nhất Trạch, nhìn qua là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Thẩm Ngư nắm chặt bài thi, bài thi bị cô làm nhăm nhúm, trừng mắt nhìn hai người kia, tức giận đi về chỗ.
Một bên đọc sách Lý Thanh Sâm thấy thế, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy? Tiểu Ngư.”
Thẩm Ngư thu hồi ánh mắt, buông bài thi, lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, cậu đọc sách, đọc sách đi.”
Lý Thanh Sâm nhìn cô, thật lâu sau mới tiếp tục đọc sách.
Giữa trưa tan học, Hà Nhất Trạch đang sửa sang lại sách vở, một người đứng trước bàn hắn, “Anh, cùng đi ăn cơm nhé.”
Hà Nhất Trạch sửa soạn xong, nghiêng người đi về phía cửa, “Không đi.”
“Ai, vậy anh đi đâu?” Thẩm Ngư đi theo hắn, nói: “Cùng nhau đi.”
Hai bên đường là cây xanh, Hà Nhất Trạch dừng lại, xoay người nhìn cô: “Thẩm Ngư, tôi đã nói với em rồi, không cần phải đi theo tôi.”
“Không phải a……” Thẩm Ngư bĩu môi, giải thích: “Em thật sự muốn đi ăn cơm với anh, anh là anh trai em, là lần đầu tiên em có anh trai.”
Hà Nhất Trạch sửng sốt, nhăn mày, nửa ngày mới nhấc chân đi.
Thẩm Ngư nhìn thấy hắn cam chịu, cong miệng cười cười, đi theo.
Nhà ăn trong trường.
Thẩm Ngư bê khay ngồi đối diện với Hà Nhất Trạch, thoáng nhìn trong khau của hắn chỉ có rau mà không có đồ ăn mặn, dùng đũa kẹp đùi gà để vào trong khay của hắn, “Anh thông minh như vậy, ăn nhiều đùi gà.”
Hà Nhất Trạch sắc mặt chợt đen sì, định trả lại.
Thẩm Ngư ôm khay cơm nghiêng người, ngượng ngùng nói: “Anh ăn đi, đây là tấm lòng của em gái, thật sự.”
“Thẩm Ngư!” Hà Nhất Trạch lạnh mặt nói: “Đừng lại làm loại chuyện này.”
“Được được được.” Thẩm Ngư hoàn toàn không bị vẻ mặt của hắn dọa đến, cười hì hì lùa cơm.
Bước đầu tiên, mặt dày mày dạn, làm đối phương quen với sự hiện diện của mình.
Ăn xong cơm trưa trở lại phòng học, Thẩm Ngư ghé vào trên bàn ngủ, ngủ trong chốc lát ngẩng đầu nhìn về phía trước, người nọ thân hình thẳng tắp, trong đám người đang nằm ngủ bên cạnh, có vẻ thập phần đột ngột.
.________.
Vote vote vote❤❤❤
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!