Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất
Chương 22: Đâu đâu cũng thấy diễn viên quần chúng
Tuy nói trong thiên hạ, tất cả là đất của vua, Hạ Lan nơi này tin tức phong bế, có chút phong vị trời cao hoàng đế xa, bách tính trong thành ngư long hỗn tạp cơ hồ chỉ biết mỗi Hạ Lan đài, không biết vua, duy trì trật tự an ninh xã hồi đều dùng luật giang hồ, ý thức pháp luật thực sự rất kém, chỉ nên RATE một sao.
Ở Trường Lạc, ta chỉ nghe nói tới Chung Ly Uyển, đến đây mới biết chính mình kiến thức nông cạn. Trong giờ cơm tối ta hỏi thăm một chút thế cuộc giang hồ hiện nay, tiểu nhị nói ra hơn hai mươi cái tên chẳng cái nào giống cái nào, ân oán tình thù cũng cẩu huyết ngang phim truyền hình tám giờ mỗi tối, ta nghe đến ong cả thủ.
Sau đó ta không thể làm gì khác hơn là mượn giấy bút một bên nghe, một bên nhớ, một bên xiêu xiêu vẹo vẹo viết giun dế, có thể nói là đạt đến trình độ chuyên nghiệp của cánh săn tin giật tít.
Ăn uống xong xuôi, Dạ Đàm đón ta trở về, hỏi: “Chủ nhân, hỏi được không?”
“Quá khó nhớ rồi, ta muốn đình công.” Ta thành khẩn nói.
Dạ Đàm gật gù: “Như vậy cũng tốt.”
Trở về phòng, Dạ Đàm bày sẵn đệm chăn, lại vòng ra ngoài cho ngựa ăn.
Ta rơi vào trạng thái nửa tàn phế này, hắn cả ngày không rời ta một bước. Phòng cũng chỉ mướn một gian, ta lại hết lòng hết dạ muốn hắn đưa ta vào phòng sửa chữa nên hầu hết các đêm cả hai đều đồng giường cộng chẩm[1]. Vậy mà hắn mỗi đêm đều để ta ngang nhiên nằm giữa giường, tay chân dạng ra hình chữ đại[2], ta tức ói máu, định nhích vào một chút cho hắn nằm.
[1] Đồng giường cộng chẩm: chung chăn chung gối.
[2] Chữ “Đại”: 大
Chưa lết được cái thân tàn này vào trong đã có người đẩy cửa tiến vào, bước chân xa lạ, chúng ta lại còn không quen.
Hắn vừa vào đã lớn tiếng trách mắng: “Ngươi là ai, ở phòng ta làm gì!”
Ba chân bốn cẳng, đạp đến giường của ta, trói cổ tay ta, đem ta tính kéo đi để chơi BDSM hay gì vậy má?!
Thân ta nhũn như con chi chi, mê man nói: “Đây là phòng ta mà?”
Là một đao khách cường tráng, hắn đánh giá ta một chút, nói: “A, xin lỗi nha, ta đi nhầm phòng.” Hắn cởi trói cho ta rồi quăng ta lên giường, đạp đất bước đi.
Bị trói một tẹo mà cổ tay ta đã sưng như cái giò lợn, lòng rỉ nước mắt. Ta chưa kịp than đã nghe thấy tiếng gõ cửa hai lần rồi có người đi vào.
Lần này là một thư sinh áo tím, mặt mày hớn hở, cười nói: “Đến chậm vậy, làm chúng ta chờ thật lâu!”
Ta vẫn còn mê man, thư sinh hào phóng ngồi bên giường ta, dí sát mặt vào ta nói: “Là ta a!! Sư phụ ngươi chưa nói cho ngươi biết ư?”
Ta nghi ngờ: “Ta lúc nào thì đẻ ra được một sư phụ? Ngươi là ai?”
Thư sinh hạ thấp giọng nói: “Giả bộ gì chứ? Chúng ta đều thuộc Thái Hành giản, mấy huynh đệ Kỳ Liên Bảo chờ ngươi cũng đã lâu.”
Ta lại càng bối rối: “Thái Hành giản là cái gì?”
Thư sinh tuệ nhãn lấp lánh, híp híp mắt đẩy ra: “Là ta nhận lầm người, đã quấy rầy.” Tự nhiên như ruồi đi ra.
Cửa lại cọt kẹt bị đẩy ra.
“A!!!” Ta hô lớn.
Dạ Đàm sốt sắng cướp bước đến trước giường: “Làm sao vậy?!”
“… A, A, là lá la mừng ngươi trở về.” Ta lắp bắp.
Hắn mới thở phào nhẹ nhõm, thấy tay ta sưng một cục bự chảng, hỏi vội: “Làm sao vậy? Có đau không?”
Dạ Đàm lập tức xoay người lấy một chậu nước nóng, vắt khăn đắp lên vết thương của ta. Đỡ đau nhức một chút ta mới nói: “Vừa lúc nãy ngươi không ở đây có rất nhiều người đi nhầm phòng. Có thể thấy là phong thuỷ không tốt.”
Dạ Đàm ngẩng đầu xin chỉ thị: “Chủ nhân, muốn đổi gian khác?”
“Ngươi nghe không hiểu.” Ta lắc đầu, “Ta nói, Dạ Đàm mà không ở trong phòng, phong thuỷ liền không tốt.”
Ta vừa dứt lời, lại có người mở cửa đi vào, một thân bạch y, kinh hoảng nói: “Đại sự không ổn!! Mau đi hồi bẩm Nhị thiếu gia, Tần tiểu công tử bị bọn họ bắt đi rồi!!”
Ta lạnh lùng nhìn về hắn: “Ngươi cũng đi nhầm phòng à?”
Bạch y nhân mê man nói: “”Cũng” là sao…”
Dạ Đàm tương đối thiếu kiên nhẫn: “Ra ngoài.”
Hắn lại giãy giụa nói: “Mọi người đều là người của Chung Ly Uyển, cũng nên…”
Dạ Đàm trừng mắt, bạch y nhân trong nháy mắt câm miệng, đóng cửa rời đi. Lúc hắn xuống sân khấu cũng có loại lời kịch rất khác hai người trước đó: “Ta ngày khác trở lại.”
Ta trầm giọng nói: “Xem ra, căn phòng này mặc kệ có Dạ Đàm hay không, phong thuỷ đều không tốt.”
Dạ Đàm: “…”
Nửa đêm đang ngủ ngon, có người rón ra rón rén tới quét dọn, tay cầm đèn lồng, trước ngực dán một tờ giấy trắng ghi mấy chữ lớn: “Đừng giết, người một nhà.”
Người anh em, ta cũng muốn giết ngươi lắm rồi đấy.
“Ngươi là nhận nhầm người hay đi nhầm phòng đây?” Một khắc yên tĩnh cũng không được nữa.
“… Là như vậy. Hai vị lai lịch không rõ, chọc người khả nghi, sẽ có người đến thăm dò. Giữa ban ngày nhiều người nhiều miệng, ta không tiện nhiều lời.” Hắn đến gần, ta mới nhận ra là thanh niên bạch y, mặt mày ủ rũ đè thấp giọng nói, “Quân công tử, ngài không nhớ ư, ngày đó ở Diệp phủ Trường Lạc, lúc ngài chấp nhận chữa thương cho Dạ huynh ta còn ở bên cạnh Giá Y tiên sinh nhìn đấy.”
“Có chuyện này sao?” Ta với Dạ Đàm bốn mắt nhìn nhau, không chút ấn tượng. Khi đó sốt ruột cứu người, xung quanh có một người hay hai người, nam hay nữ, cao thấp béo gầy đã chẳng còn tâm trạng lưu ý.
“Đúng đúng, hai ngài trong mắt chỉ có hình bóng nhau, tự nhiên sẽ không nhớ được quần chúng bé nhỏ như ta rồi.” Cẩm y nhân bi thương nói.
“Tên họ, quê quán, mục đích.” Dạ Đàm lạnh lùng hỏi.
Hắn thấy bọn ta có thể nói chuyện hòa hoãn, vui mừng khôn xiết, vội đáp: “Tại hạ Vân Giang Ly, quản mấy tiệm vải của Nhị thiếu gia, hay đi lại xung quanh. Ngày hôm nay ở cửa thành có một vị công tử bị tóm, hai vị cũng đã gặp qua. Nên mạo muội cầu Dạ huynh nể phần ân nghĩa này với Tần Khả Tấu, xuất ra một ít sức lực cứu đệ đệ hắn.”
Vân Giang Ly nhắc tới danh tự này, sắc mặt Dạ Đàm không quá dễ nhìn. Hắn nhíu mày, chưa trực tiếp từ chối, chỉ cẩn thận nhìn ta một chút.
Vân Giang Ly lại nói: “Ta đã dùng bồ câu đưa tin về Chung Ly Uyển, thế nhưng… đại hội luận võ của Hạ Lan đài sắp tới, hai ngày này sẽ luân phiên tăng mạnh phòng ngự, chỉ sợ sẽ càng khó khăn.”
“Vì sao phải cứu hắn?” Ta hiếu kỳ nói.
Vân Giang Ly bị hỏi đến sững sờ: “Nếu không cứu hắn, nhỡ đâu hắn chết?”
Rất có đạo lý.
Ta liền kéo ống tay áo Dạ Đàm: “A Đàm, ý của ngươi thế nào?”
Dạ Đàm cung kính nói: “Theo dặn dò của chủ nhân.”
Hắn vẫn tỏ thái độ hời hợt không liên quan, ta tiện mồm nói: “Vậy thì thử xem sao, tùy tiện cứu hắn, khó quá bỏ qua.”
Miệng Vân Giang Ly vừa cong được phân nửa đã co rúm tại chỗ: “… Đa tạ.”
Đương nhiên vẫn là cứu được trở về thì tốt hơn, dù sao phổi ta vẫn còn đang muốn hít DRAMA của hắn đây này.
Nếu muốn phạm tội ở nhà người khác, Hạ Lan đài này không thể lưu lại được nữa. Dạ Đàm mang theo ta vòng vèo đưa ra ngoài thành. Một chiếc xe ngựa ẩn ở trong bóng cây, chăn gối bánh kẹo đều có đầy đủ.
“Thật chu đáo.” Ta lật một đống tiểu thoại bản lên, hài lòng nói.
“Phí lời, vì cứu tiểu Tần, ta đã trù tính nhiều ngày rồi.” Vân Giang Ly cướp sách từ tay ta đặt vào chỗ cũ, “Những thứ này đều là bảo bối của hắn, ngươi đừng sờ lung tung.”
Ế ế vậy là có rất nhiều đề tài để nói nha.
Dạ Đàm chăm chú nhìn ta, đột nhiên nói: “Không được, để chủ nhân ở đây một mình rất không an toàn.”
Ta ngạc nhiên: “Cứ nói như thể ngươi mang ta đi lúc có người đột kích thì ngươi sẽ đánh thắng í:))?”
Dạ Đàm nói: “Có lý.”
Hào hứng cùng Vân Giang Ly sóng vai rời đi.
Hiệu suất giao lưu với Dạ Đàm càng ngày càng tăng, hắn càng ngày càng hiểu ta.
Ta rất hài lòng.
– —-
Đông Vân Triều: Tớ đã vã tới mức độ phải tự vote cho truyện mình rồi. F*ck:))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!