Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất
Chương 51: Dạ Tiêu chèo thuyền không cần mái
Sắc trời sắp tối, cách một bức tường, đường phố đã tràn ngập tiếng chiêng trống, Tần xoang[1] với gánh hát, gánh kịch huyên náo không ngừng. Rẽ vào một con ngõ nhỏ, dòng người trở nên đông đúc hẳn, vai kề vai rảo bước chơi hội.
[1] Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.
Ta dắt Thất Thất, quay đầu nói: “A Đàm, nắm lấy tay ta, cẩn thận kẻo lạc.”
Dạ Đàm bình thường luôn theo sau ta, cách ta một khoảng cực kì tiêu chuẩn, dù không dùng thước đo cũng luôn chính xác một cánh tay, nhiều ít hơn một tấc[2] cũng không được, hôm nay lại ngoài ý muốn nghe lời, ngoan ngoãn để ta dắt đi. Ta nhìn hắn bằng ánh mắt khích lệ ngợi khen.
[2] 1 tấc = 4,25 cm.
Dạ Tiêu lập tức nói với theo: “Ta cũng sợ lạc! Lão đại, TAKE MY HAND!”
Ta: “Loại như ngươi lạc cho chừa.”
Dạ Tiêu: “Á! Đù!”
Ta còn nói: “Nhưng ngươi nhớ chú ý Dạ Lan nha, hắn mà lạc là chịu chết luôn đó.”
Dạ Tiêu vừa dắt tay Dạ Lan vừa khóc.
Nhìn người bán hàng quay kẹo bông, bọn ta chen vào đám người xem xiếc. Do thể chất suy nhược, ta chen không nổi lên hàng giữa, chỉ có thể nhìn gáy của rất nhiều người. Dạ Đàm thấy thế ôm ta và Thất Thất lên nóc của một nhà gần đấy, Dạ Tiêu và Dạ Lan cũng ngay lập tức leo lên.
Không gian khoáng đạt, nhìn cũng rõ, rất tốt, hài lòng.
Có rất nhiều người nhìn thấy cũng học theo trèo lên đầu tường ngồi xem, ta cảm giác Thất Thất hình như không tập trung lắm, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
“Muội muốn tìm ai à?” Ta hỏi.
Thất Thất vội vàng thu lại tầm mắt: “À… Ta còn có mấy em gái đã lâu chưa gặp. Không biết hôm nay họ có đi chơi hội không, có khi lại chạm mặt.”
Ta thuận miệng nói: “Muội có biết họ ở chỗ nào không? Vậy đi tìm đi.”
“Được chứ?”
“Đương nhiên a, hôm nay là ngày nghỉ nha. Hình như sủi cảo cũng còn nhiều lắm, nhớ mang cho họ.”
Được ta đáp ứng, Thất Thất hoan hỉ rời đi.
Trên hồ lấp lánh rất nhiều đèn hoa sen, trôi theo dòng nước sóng vai cùng các thuyền đánh cá.
Dạ Tiêu thấy ta nhìn hồ, hỏi: “Chủ nhân, có phải ngày cũng muốn thả đèn viết tâm nguyện không? Ta cũng đúng lúc…”
Ta: “Không! Ta muốn đi bơi thuyền!”
Dạ Tiêu: “Thế nhưng chúng ta không có thuyền…”
“Thì mua!” Ta chém đinh chặt sắt níu Dạ Đàm, “Đi thôi!”
Dạ Tiêu: “…”
Từ nóc nhà tới bờ hồ, thuyền đánh cá nối đuôi nhau xếp san sát bên hồ nhưng không có một bóng người, hẳn nhà đò cũng đã về đoàn tụ với gia đình hoặc đi chơi hội hết. Thuyền hoa lớn hơn thì đèn đuốc sáng trưng, có mấy cái tựa vào bờ, ta đi hỏi thăm từng cái một.
Đối phương: “Tên nhà quê ở đâu ra đấy! Muốn mua thuyền của lão gia ta à! Cút!”
Không chừa tí đường thương lượng nào.
Có thể thấy được tiền tài xác thực không phải vạn năng.
Ta rơi vào thất vọng to lớn, không được như ý nhiều lần khiến tâm tình muốn ngồi thuyền đơn giản đã biến thành chấp niệm không-có-thuyền-ta-liền-chết-cho-ngươi-xem, ta ngồi xổm bên bờ nhìn dòng nước lênh đênh mà bi thương sâu sắc.
Dạ Tiêu: “Chủ nhân khổ sở vậy sao? Đơn giản thôi, ta cướp cho ngài một chiếc được không?”
Dạ Đàm không lên tiếng nhưng lại phấn khởi rút kiếm xoành xoạch.
Ta ỉ ôi: “Nhưng ta không muốn phạm pháp.”
Dạ Tiêu kinh ngạc nói: “Mắt người giang hồ chúng ta sao có thể chứa hai chữ “vương pháp”. Đầu năm nay sao lại có nhiều người thành thật tuân thủ pháp luật giống ngài vậy.”
Thứ điêu dân ngươi sao có thể lý giải khoa học văn minh tiên tiến lý trí tam quan của bổn Thần Sáng Thế.
Ta: “Dạ Tiêu, ngươi có biết bơi không?”
Dạ Tiêu: “Đương nhiên có, có ảnh vệ nào lại không biết bơi. Chủ nhân muốn làm gì?”
Ta: “Không chèo được thuyền, vậy chèo ngươi đi.”
Dạ Tiêu: “…”
Cục diện lại rơi vào tĩnh mịch.
Dạ Lan bỗng nhiên xen vào nói: “Ta cũng biết bơi, chèo ta đi.”
Dạ Tiêu nghiêm mặt nhìn hắn: “Dạ Lan, chúng ta đang nói đùa có biết không, là nói đùa ý, đừng nghiêm túc xen vào như vậy…”
Ta ngắt lời: “Nói đùa gì, ta đương nhiên muốn chèo ngươi. Đương nhiên, cũng không muốn chèo Dạ Lan.”
Dạ Tiêu hận không thể giải thích xoắn cả lưỡi vào: “Hắn bơi giỏi hơn ta! Vóc dáng cũng cao hơn ta! Chèo hắn nhất định tốt! Đúng không Dạ Lan!”
Dạ Tiêu quăng ánh mắt mãnh liệt cho Dạ Lan, Dạ Lan như ngộ ra chân lý, dứt khoát nhảy xuống nước.
Ta cuống lên đánh bôm bốp vào đầu Dạ Tiêu: “DA F*CK! Ngươi mau đi nhìn hắn! Nhanh!”
Dạ Tiêu suy nghĩ một chút, tự nhận là bản thân đã lĩnh hội được ý tứ của chủ nhân: “OK, để ta nhìn hắn.” Sau đó liền tóm một cái xẻng rồi nhảy lên lưng Dạ Lan đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Sau đó cả hai cùng chìm dần, chìm dần, chìm dần…
Ta: “…”
Dạ Đàm: “…”
Trong lòng ta chỉ còn sót lại hai chữ, NGU NGỐK.
Ta tức đến mức thở hổn hển, chờ bọn hắn bò lên bờ thì kéo Dạ Tiêu đang sũng nước đánh một trận, rồi giục hai bọn hắn về nhà thay quần áo.
Đã Đông chí lại còn ngâm nước lạnh, Dạ Lan nhỡ lạnh đến hỏng đầu óc thì sao giờ (cho dù vốn dĩ hắn đã không có đầu óc).
Dạ Đàm trấn an ta: “Trải qua mấy năm huấn luyện ở Dạ Hành, chút lạnh này không tính là gì, chủ nhân đừng quá sốt ruột.”
Haizz, cứ ở với mấy kẻ dở hơi, cả thể xác lẫn tinh thần của ta đều mệt.
Dạ Đàm thấy ta không nói lời nào, tiếp tục khuyên: “Chủ nhân, thuộc hạ có mang theo thuốc mê, muốn lấy một chiếc thuyền không phải là khó, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.”
Ta thở dài: “Đừng. Hôm nay thì khỏi đi, về sau sẽ mua mấy chục chiếc bù lại… Mà, A Đàm, mai giúp ta viết một phong thư cho Quân Lạc Thư, bảo hắn mua thật nhiều thuyền, chờ chúng ta về Mạt Lăng sẽ bơi cho đã.”
Dạ Đàm: “Vâng.”
Hắn chăm chú nhìn lên tầng hai của thuyền hoa phía trước, thần sắc không quá nhẹ nhõm, tựa hồ đang phân tâm.
“A Đàm, sao vậy? Hôm nay vừa ra khỏi cửa đã thấy ngươi rất khẩn trương.”
Dạ Đàm lấy lại tinh thần, thu tầm mắt lại cúi đầu nói: “Quá nhiều người. Một đường có thật nhiều người tập võ, sợ sẽ có biến cố.”
“A Đàm không thích nơi đông người?”
Dạ Đàm cau mày: “Rất nguy hiểm.”
Ta: “Càng đông càng vui mà, cũng không xảy ra chuyện gì…”
Dạ Đàm đưa tay tóm một tiểu hài tử bẩn thỉu vừa sượt qua người chủ nhân, xách cậu bé lên như xách gà, không vui nói: “Giao ngọc bội của chủ nhân ra.”
Cậu ăn mày bị dọa tới khóc, run rẩy đưa ngọc bội còn nóng hổi bằng hai tay cho ta: “Xin lỗi đại gia ta không dám nữa!”
Ta: “… Giang hồ quả nhiên hiểm ác.”
Rõ ràng là dẫn hắn đi chơi ngược lại lại biến thành tăng ca cường độ cao, lương tâm ta thật cắn rứt.
Ta không thể làm gì khác hơn là nói: “Chúng ta tìm nơi ít người đi.”
Xem ra sau này không nên chạy loạn khắp nơi, thành thật đóng đô ở Mạt Lăng Kiếm Các thôi.
Ta vừa nghĩ tới Mạt Lăng, tâm tình sẽ tốt lên rất nhiều, lại không biết Dạ Đàm có cảm giác giống thế không liền hỏi: “A Đàm, ta chưa hỏi ngươi nữa, có thích Mạt Lăng không? Thích nơi ẩm ướt hay là khô ráo? Thích Nam hay Bắc?”
Dạ Đàm chỉ nói: “Đều được.” Đáp án này quả thật vạn năng, nhưng đại khái là hắn nhìn ra ánh mắt ta rất muốn tẩn người, vội vàng bồi thêm một câu, “Thuộc hạ chưa tới Mạt Lăng bao giờ nên cũng không biết.”
Bước dọc ven đường, bọn ta gặp được một sạp bán đèn hoa đăng, thuận tay mua hai ngọn, kín đáo đưa cho Dạ Đàm một cái.
Người bán hàng còn tặng kèm hai mẩu giấy bé bé, nói rằng có thể viết ước nguyện vào rồi bỏ vào đèn thả trôi, nước sông sẽ đưa tâm nguyện của người viết đến chùa Thanh Tuyền, rất linh.
Mẩu giấy nhỏ có rắc một ít kim tuyến lấp lánh, đặt trong đèn hoa đăng được rọi lên trông càng thêm đẹp mắt. Ta ngồi ở thềm đá bên hồ, vừa viết vừa hỏi: “Vậy ngươi đã đi những đâu, thích nhất chỗ nào?”
Dạ Đàm cầm bút vuốt vuốt giấy tâm nguyện, suy tư một hồi mới nói: “Thiên Sơn.”
“A? Ngươi đến Thiên Sơn rồi à?”
“Tần Thất công tử mang thuộc hạ đi. Không bằng nói, Tần Thất công tử là vì đi tới Thiên Sơn mới mua thuộc hạ. Thiên Sơn là nơi cực hàn, một mống chim chóc cũng không có, không phải là người có nội lực thuần hậu hoặc có sức chịu đựng phi thường thì chẳng thể sống được. Tần Thất công tử cùng thuộc hạ lặn lội trong băng tuyết một thời gian là vì tìm huyền thiết chuyên dùng để đúc kiếm. Bởi Thiên Sơn tuyết lớn lấp hết đường, ít người lui tới, cũng không cần thời thời khắc khắc đề phòng có người đột kích. Là khoảng thời gian thuộc hạ cảm thấy thoải mái nhất.”
Hắn lại còn có một đoạn quá khứ này, ta chưa nghe hắn kể bao giờ. Ta lại hỏi: “Có tìm được huyền thiết không?”
Dạ Đàm: “Có tìm được. Huyền thiết bị chôn ở đầu nguồn sông băng, phí rất nhiều công sức mới lấy được. Chẳng qua lúc về Trung Nguyên chưa được bao lâu thì Tần Thất công tử ném đi rồi.”
Ta kinh ngạc: “Tốn nhiều công phu như thế sao lại ném đi?”
Dạ Đàm lắc đầu nói: “Thuộc hạ cũng không biết. Sau khi Tần Thất công tử gặp Vân Tích Chỉ trở về liền nói không cần nữa, ném xuống vách núi cạnh nhà rồi ngồi ngẩn người hứng gió một đêm, còn không cho thuộc hạ đi theo.”
A, lại là chuyện cũ người cũ.
Ta: “Người ta đã không cho ngươi đi ngươi còn bám theo nhìn cả một đêm à?!”
Dạ Đàm: “…??? Cũng, cũng đúng ha… Hắn là chủ nhân của ta, cho dù lệnh không đi theo nhưng vẫn phải đứng nhìn từ xa.”
Ta: “Nhưng ngươi cũng đâu biết tại sao hắn ném đi đâu.”
“A?” Dạ Đàm không tự giác nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Hắn có chuyện giấu ngươi, ngươi còn đối tốt với hắn như vậy làm gì!” Ta tức giận.
Dạ Đàm im: “… À…”
Ta cả giận nói: “Đã như vậy mà ngươi còn hận không thể viết câu “Ước gì cả đời ở Thiên Sơn thì tốt nhỉ” ở trên mặt!!”
Dạ Đàm sững sờ: “Thuộc hạ… đúng là có từng nghĩ như vậy. Bởi vì không có ngoại nhân quấy rầy, cũng không cần ngày đêm ẩn nấp…”
Ta giành nói: “Chỉ là Thiên Sơn thôi mà! Ta cũng có thể dẫn ngươi đi! Đi! Bây giờ khởi hành luôn!”
Dạ Đàm cuống quít kéo ta lại: “Không thể được, Thiên Sơn quá lạnh, ngài không chịu được đâu.”
“Ngươi dám xem thường ta! Ta ngốc sao, hay là nơi Tần Thất đi được thì ta không được đến! Ta phi, dám xem thường ta!” Ta cáu tiết lắm rồi đấy.
Dạ Đàm dở khóc dở cười khuyên nhủ: “Được được được, đợi ngài khỏe lại rồi đi.”
Ta khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống: “Viết xong tâm nguyện chưa? Ta muốn thả đèn.”
“Viết cái này…” Dạ Đàm ngó qua giấy của ta thấy trắng tinh, “Ngài không viết sao?”
Ta: “Ta không có tâm nguyện gì cả.”
Trong lòng lại ngạo kiều nghĩ: Ta chính là Thần Sáng Thế, ước cái gì mà ước, chỉ cần muốn là “úm ba la xì bùa” có ngay.
Dạ Đàm ồ một tiếng, bắt đầu ngẩn người nhìn giấy ước.
Ta chờ một hồi vẫn không thấy hắn nhúc nhích: “Ngươi cũng không có nguyện vọng gì sao?”
Dạ Đàm: “Không, là quá nhiều, không biết nên viết cái nào.”
May mà giấy bé không thì ngươi định viết cả sớ nhét vào cái đèn bé tí tẹo kia dâng lên tận chùa nhà người ta sao, mà ủa ta tưởng ngươi thuộc phái thanh tâm quả dục tạm biệt hồng trần, ta nghiêm mặt nói: “Nguyện vọng gì? Để ta giúp ngươi thực hiện.”
“Ừm… Mong chủ nhân mau khỏe lại. Mong chủ nhân vô tai vô bệnh. Mong chủ nhân bình an vui sướng cả đời thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng hi vọng chủ nhân có thể thành đại sự… Nhưng…” Dạ Đàm cắn bút nhìn ta, nhàn nhạt cười, “Lại cảm thấy ngài vô dục vô cầu như bây giờ cũng rất tốt, luôn luôn giữ thiện tâm cũng tốt. Mâu thuẫn quá, không biết nên chọn cái nào.”
… Sao cái nào cũng là “mong ta bla bla” hết vậy?
Ta hỏi: “Thế còn Thiên Sơn?”
Dạ Đàm nghe vậy nói: “A, cũng muốn đi. Phải bổ sung.”
“…” Ta nhe răng: “Ngươi đến cùng có biết nói chuyện hay không??!!” Hay để ta lôi Tần Thất dưới ba tấc đất dậy đi cái Thiên Sơn quái quỷ kia với ngươi nhé. TỨK TÍM NGỪI!!!
Dạ Đàm: “?”
Ta đành thở dài: “Đừng cứ cầu nguyện cho ta mãi, cầu nguyện cho ngươi đi.” NHƯNG NGƯƠI MÀ DÁM GHI HAI TỪ “THIÊN SƠN” VÀO THÌ SẼ BIẾT THẾ NÀO LÀ LỄ HỘI!!
Dạ Đàm gật gật đầu, lần này ngược lại không chút do dự trực tiếp xuống bút.
—— “Mọi ngày đều như hôm nay.”
Dạ Đàm viết xong thì dùng tốc độ sấm vang chớp giật gấp lại nhét vào trong đèn vì thẹn thùng, nhưng ta đã thấy hết sạch sành sanh.
Ta bất đắc dĩ nói: “Sao ngươi lại lấy ngày hôm nay làm nguyện vọng, lãng phí một cơ hội tốt.”
Nếu như Dạ Đàm cầu nguyện “eo quấn bạc triệu linh tinh” là tốt rồi, ta lúc đó có thể đứng thẳng lưng ngẩng mặt lên trời mà nói với hắn “Trẫm chuẩn”, sau đó búng tay một phát là cả đống vàng rơi xuống. Quả thật lãng phí!
Dạ Đàm nhỏ giọng nói: “Ta lại cảm thấy hôm nay như một giấc mơ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!