Kiều Hoa - Chương 8: Đồ ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Kiều Hoa


Chương 8: Đồ ăn


Edit: Thổ Đậu

Beta: Cải Trắng

Tiểu cô nương ôm chú chó đen nhỏ ngồi trước gương, trang điểm nhẹ, mặc quần áo giản dị, nghiêm chỉnh ngồi trước mặt hắn. Dường như nàng hơi sợ hắn, khuôn mặt xinh xắn ban đầu còn cười tươi giờ tái nhợt. Đôi mắt to long lanh nhìn hắn, trông có hơi ngốc.

Bắt đầu từ năm ngoái, nàng đã là một đại cô nương. Bởi vậy, hắn theo bản năng tránh những điều cấm kị. Trong một khoảnh khắc não nóng lên, lại có ảnh hưởng của rượu, hắn mới tuỳ tiện xông vào khuê phòng của nàng. Đêm khuya thanh vắng, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nếu bị đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến nàng.

Có điều, nàng lớn lên trong khuê phòng, ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự, đương nhiên sẽ không nghĩ tới điều này. Ở trong mắt nàng, hắn chẳng qua chỉ là một người anh, một người thân.

Anh trai? Sở Thận cau mày. Hắn nhớ tới chiều nay nàng gọi Tử Dục một tiếng Cố đại ca, cách gọi đó làm hắn không vui chút nào.

Tuy Tử Dục là chính nhân quân tử, sẽ không trêu đùa nàng nhưng dù gì đó cũng là lần đầu họ gặp lại sau khi lớn lên, ấy vậy mà lại nói chuyện rất vui vẻ hoà hợp. May thay đó là bạn tốt của hắn. Nếu là nam tử khác, với tính cách ngây ngô của nàng, không biết chừng bị người ta lừa đi rồi cũng nên. Hắn đã chứng kiến quá trình nàng trưởng thành như một người anh, một người cha, tất nhiên sẽ không muốn nàng bị lừa mất.

Nàng lớn lên từ nhỏ ở Đoan vương phủ. Nếu hắn không cưới nàng, nàng vẫn có thể tìm được một mối hôn sự tốt, sống dưới tư cách là nghĩa muội của hắn. Khi nàng thành nghĩa muội, chắc hẳn những đại thần trong triều sẽ đánh chủ ý lên nàng để gây dựng mối quan hệ tốt với hắn, vì bình thường hoàng thượng đối xử với hắn không tệ. Sở Thận càng nghĩ càng thấy không ổn. Một người đơn thuần ngốc nghếch như nàng xứng với một phu quân luôn thật lòng yêu thương chứ không phải trở thành quân cờ ở giữa tạo dựng các mối quan hệ với Đoan vương phủ.

Nhưng nếu hắn cưới nàng…..

Sở Thận càng nghĩ càng đau đầu như búa bổ, lại thấy Khương Nguyệt cắn môi, thấp giọng gọi hắn.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn chạy tới đây để làm cái gì? Sở Thận không biết nên giải thích thế nào. Tuy hắn biết nàng rất dễ lừa nhưng cũng không muốn dùng một cái cớ đường hoàng để gạt nàng. Sở Thanh cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, mới đưa tay xoa xoa ấn đường, lảo đảo đứng dậy.

Khương Nguyệt nói hắn đã quá say, vội vàng bỏ Tiểu Bảo trong ngực mình vào giỏ, chạy lại đỡ hắn. Sở Thận đã cao còn rất nặng. Khương Nguyệt cau mày, ngước lên nhìn hắn: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

Tửu lượng của Sở Thận không tồi, nhưng giờ say tới mức đứng không nổi, chắc chắn đã uống rất nhiều.

Khương Nguyệt vừa mới tắm xong, trên người còn lưu lại mùi hương thơm ngọt tươi mát, rất thoải mái. Tay của Sở Thận đè lên vai nàng, thân thể cũng hơi nghiêng về phía nàng, tự nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng.

Làn da mịn màng, trắng nõn nà.

Sở Thận không nghĩ nhiều, hai mắt chậm rãi khép lại.

Ngủ… Ngủ rồi?! Khương Nguyệt thấy người hắn tiến gần lại, đầu cúi thấp xuống, bộ dáng như đang ngủ.

Tuy nàng chưa từng uống say nhưng cũng biết người say rượu hay nói năng lung tung. Còn Sở Thận khi say lại ngủ rất ngoan.

Khương Nguyệt nhếch môi, nghĩ thầm: Cuối cùng cũng tìm được điểm đáng yêu của Sở Thận.

Sở Thận quá nặng. Khương Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ có thể vất vả đỡ hắn lên giường mình. Sau khi xong việc, Khương Nguyệt chống cằm ngồi ở cạnh giường. Chỉ lúc Sở Thận ngủ say rồi, nàng mới dám chăm chú nhìn hắn. Trong kí ức của nàng, Sở Thận vẫn luôn là một tảng băng lạnh lùng. Ngay cả khi đang ở trong giai đoạn dính người nhất, nàng cũng không dám gần gũi với hắn.

Đây rõ ràng là một khuôn mặt anh tuấn, rất ưa nhìn.

Khương Nguyệt chu môi, lá gan lớn thêm một ít, đưa tay nhéo cái mũi thẳng tắp của hắn, nhỏ giọng rầu rĩ nói: “Cả ngày chỉ biết làm mặt lạnh, chẳng hiểu muốn dọa ai nữa.” Nàng bất mãn rất lâu rồi nhưng không dám nói ra trước mặt hắn.

Hắn là bắt nạt nàng nhát gan!

Ngắm Sở Thận ngủ, Khương Nguyệt nghĩ, nếu bây giờ nàng gọi hạ nhân mang hắn về Chính Huy viện, cũng không thể giải thích được tại sao đêm khuya khoắt hắn lại ở trong phòng nàng. Khương Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại một hồi, vẫn quyết định lau mặt cho hắn trước. Cả người hắn toàn mùi rượu, hơn nữa lúc nãy hắn dựa vào, nàng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể.

Khương Nguyệt nhúng khăn vào chậu nước, vắt khô rồi lau mặt cho hắn. Trước khi lão vương phi để nàng tới vương phủ, nàng đã học qua cách chăm sóc người khác. Có điều, lúc trước đến Đoan Vương phủ làm nha hoàn, nàng chưa từng hầu hạ hắn như vậy bao giờ, chỉ vắt khăn đưa cho hắn, hắn cũng không để cho nàng làm một cái gì cả.

Lau mặt Sở Thận xong, Khương Nguyệt lau đến tay. Tầm mắt va phải bàn tay lớn ấm áp ấy. Khương Nguyệt đặt tay mình bên cạnh, thầm so sánh. Quả nhiên, so với tay của hắn, tay nàng trắng nõn nhỏ xinh hơn nhiều.

Xong xuôi mọi chuyện, Khương Nguyệt khom lưng tháo đôi giày của hắn ra, đắp chăn cho hắn.

Hôm nay để hắn ở lại chỗ nàng một đêm, sáng mai nàng dậy sớm một chút gọi hắn dậy, không để người khác phát hiện là được.

Khương Nguyệt cong môi. Lúc này, nàng mới thấy hơi lạnh, liền đem chăn bọc kín mình. Cái giường đã bị hắn chiếm, nàng chỉ có thể nằm ở cạnh giường. Một lúc sau, nàng thấy không thoải mái, đành chậm rãi nằm sấp ở phía trên.

Trong phòng yên tĩnh, gió đêm mát lạnh thổi vào, mang theo hương hoa hạnh thơm ngát. Tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi yên lặng nằm sấp ngủ, nam nhân bên cạnh vốn đã say ngủ, lại chậm rã mở hai mắt…

Đôi mắt ấy đen láy như mực, trong như ngọc, sớm đã chẳng còn chút men say.

**

Đêm qua bận rộn tới nửa đêm, trước khi ngủ Khương Nguyệt vẫn luôn nghĩ sáng mai sẽ dậy sớm một chút. Khi bên ngoài vừa có ánh sáng mờ mờ, nàng lập tức tỉnh giấc, mở to hai mắt, nhưng…

Nơi này nào còn bóng dáng Sở Thận.

Hiện tại, nàng đang nằm trên giường, chăn bông mềm mại đắp kín người, hết thảy đều giống như bình thường, không có gì không ổn. Ngay lúc nàng còn ngu ngơ, hai người Lục Châu, Bích Tỳ đã đến hầu hạ nàng rửa mặt, thay y phục.

Khương Nguyệt để cho họ tùy ý hầu hạ, đầu mải nghĩ tới chuyện tối qua.

Tối qua, Sở Thận… thực sự đã tới sao? Hay đây chỉ là một giấc mơ?

Khương Nguyệt càng nghĩ càng mơ hồ, cúi đầu liếc bộ y phục mình đang mặc. Nữ nhi thích nhất là chưng diện, nàng cũng không phải ngoại lệ. Khi còn ở Thính Lan sơn trang, tuy nàng không ra ngoài nhưng vẫn sẽ làm bản thân xinh xắn sáng sủa, như vậy tâm tình mới vui hơn. Nàng không từ chối khi thấy hai nha hoàn tỉ mỉ trang điểm cho mình.

Bích Tỳ rất khéo tay. Búi tóc cho tiểu thư xong, nhìn trong gương sẽ thấy một cô nương da trắng như tuyết, nhan sắc kiều diễm, khiến người ta không thể dời mắt. Dung mạo của tiểu thư nhà cô như thế này, gả cho vương gia cao lớn tuấn mỹ, quả là một đôi trời sinh.

Khương Nguyệt tới từ Thính Lan sơn trang. Tuy từ nhỏ nàng lớn lên ở khuê phòng nhưng chẳng hiểu gì mấy thứ này. Nàng được định sẵn là vương phi tương lai, hạ nhân trong phủ đã sớm coi nàng là chủ tử, đều phải nâng lên trên đầu mà nịnh bợ chút.

Nhưng mà…

Khương Nguyệt nhìn đồ ăn sáng trên bàn, không muốn ăn chút nào. Hai nha hoàn bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày. Lục Châu không nhịn được, oán giận nói: “Đồ ăn này của vương phủ cũng kém quá đi.”

Tiểu thư nhà cô khẩu vị thiên về đồ mặn. Mấy món ăn này quá nhạt nhẽo, vừa nhìn là biết canh suông vô vị. Cơm canh trưa và tối qua cũng vậy, cực ít đồ ăn mặn.

Khương Nguyệt ở đây nửa tháng, luôn dùng bữa cùng Sở Thận, nên biết được bữa sáng vậy trong phủ đã là khá tốt rồi. Nàng không ra khỏi cửa cũng biết Đại Diệu Cảnh Thái đế rất sủng ái Đoan vương Sở Thận, có thứ gì tốt đều không thể thiếu một phần của Đoan Vương phủ. Nhiều năm tích lũy, sợ là vàng bạc châu báu được ban thưởng đã chất thành núi. Theo lý thuyết, ngày ngày hắn phải thưởng thức sơn hào hải vị mới là bình thường. Nhưng Sở Thận lại rất tiết kiệm, làm một tấm gương sáng cho người trong phủ noi theo. Vương gia đã ăn rau củ bình thường như vậy, trong phủ còn ai dám ăn thịt cá.

Nhớ tới mỗi lần ăn cùng Sở Thận, nhìn một bàn xanh mướt toàn rau, Khương Nguyệt khó mà động đũa. Nàng ghét nhất là rau xanh.

Khương Nguyệt nghĩ, muốn nàng ở lại vương phủ cũng được nhưng ít nhất cũng phải thỏa mãn cái dạ dày của nàng chứ.

Sau khi ăn sáng xong, Khương Nguyệt cố ý để Lục Châu mang một ít bạc xuống phòng bếp nhưng Lục Châu rất nhanh đã trở về, bất lực gục mặt xuống.

Khương Nguyệt thấy thế là biết ngay… Sở Thận hung dữ như vậy, bọn họ nhất định là không dám rồi. Nếu chuyện Thính Hà tiểu trúc dùng cơm tốt hơn so với vương gia bị phát hiện, chỉ sợ mắc phải tội lớn.

“Tiểu thư, hay là người thử nói chuyện với vương gia xem. Vương gia thương người nhất, chắc chắn sẽ đồng ý.” Tiết ma ma đứng một bên đưa ý kiến. Dù sao thì đồ ăn cũng rất quan trọng với tiểu thư nhà bà. Mới nửa tháng không ăn uống tử tế đã gầy đi rồi này.

Thương nàng? Con mắt nào của Tiết ma ma thấy Sở Thận thương nàng?

Khương Nguyệt thở dài, nghĩ đi nghĩ lại thì biện pháp của Tiết ma ma đúng là hợp lí nhất.

**

Sở Thận sớm đã từ trong cung trở về. Hoàng thượng ban thưởng thêm cho hắn không ít châu báu. Hắn không mấy hứng thú với chúng vì trong vương phủ đã chất thành đống. Hắn chỉ để ý hai rổ sơn  trà được tiến cống.

Chắc chắn tiểu cô nương kia sẽ thích ăn. Quả sơn trà chua ngọt ngon miệng, ai mà không thích.

Đúng là Khương Nguyệt rất thích. Bữa sáng không được ăn no, giờ lại có thêm một rổ sơn trà, nàng ăn cực kì ngon miệng, tâm tình cũng lập tức trở nên tốt hơn. Thêm nữa, nàng bị hai nha hoàn giật dây, vì thức ăn của Thính Hà tiểu trúc, nàng đành phải tới Chính Huy viện của Sở Thận một chuyến.

Sở Thận thích yên tĩnh. Từ trái qua phải Chính Huy viện cũng chỉ có hai người canh gác. Người bên trái nhanh trí, biết  nhìn mặt nói chuyện, vừa thấy Khương Nguyệt đến liền vội vàng liếc sang bên phải, cả hai người không hẹn mà cùng lui xuống.

Sở Thận thản nhiên hỏi: “Quả sơn trà ăn ngon không?”

Khương Nguyệt bưng chén trà lên đưa cho Sở Thận. Mặc dù nàng rất sợ hắn nhưng vẫn phải mỉm cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.”

Thấy nàng thích, ánh mắt Sở Thận cũng ôn hòa hơn. Hắn nói: “Còn một rổ nữa. Ngày mai ta sẽ phái người đưa qua.” Hai rổ này đều để cho nàng. Chẳng qua là hắn sợ nàng ăn nhiều không tốt nên chỉ mới đưa một rổ.

Sơn trà dẫu ngon thì trong thâm tâm Khương Nguyệt vẫn chỉ có thịt. Nơi nàng tới là vương phủ chứ không phải chùa, hà cớ gì mà bắt nàng ăn uống kham khổ thế chứ.

Sở Thận buông sách xuống, ngước mắt nhìn. Hôm nay, có vẻ nàng đã tỉ mỉ trang điểm, nét kiều diễm động lòng người càng rõ hơn. Tiểu cô nương rũ mắt, hai ngón tay nhỏ chỉ vào nhau, ngây ngốc đứng đần một chỗ, vừa nhìn là biết có chuyện.

“Tìm ta có việc gì sao?” Sở Thận mở miệng hỏi.

Nghe thấy giọng nói của Sở Thận, Khương Nguyệt giương mắt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Bỗng, nàng nhớ tới dáng vẻ say rượu tối qua của hắn. Nàng cũng nhìn chằm chằm vào hắn như thế này, còn dựa vào người hắn nhưng lúc ấy hắn rất yên lặng, không đáng sợ như bây giờ.

Nàng chắc chắn, đêm qua không phải là nằm mơ, mà Sở Thận lại tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Khương Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều nữa. Thấy mình đã bớt sợ hắn, lập tức bạo gan mở miệng nói: “Diễn Chi ca ca, ta không muốn ăn rau xanh… Ta muốn ăn thịt.”

Tác giả có lời muốn nói:

A Nguyệt: Ta muốn ăn thịt~ thịt thịt thịt.

Sở đại bảo: Chờ ta được ăn mặn thì nói tiếp.

A Nguyệt: %tgt_&lt% Mẹ ơi, cầu đổi nam chính!!!

#Có nam chính không cho ăn thịt thì phải làm sao? Gấp! Online chờ!#

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN