Cưng Chiều Cả Đời - Chương 17: Không phải cô thích diễn sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Cưng Chiều Cả Đời


Chương 17: Không phải cô thích diễn sao?


Đường Tử Thiến mặc một bộ cổ trang màu trắng, bên hông quấn đai lưng màu hồng, lộ ra vòng eo mảnh khảnh. Tóc cô được búi lên bằng một cây trâm gỗ, lông mày vẽ kiểu lồng khói(*), làn da trắng nõn mịn màng, môi son màu hồng nhạt.

(*) Hi kiếm hoài mà không ra kiểu lông mày này. Mọi người biết là kiểu gì không ạ?

Hoàn toàn biến thành bộ dáng nhìn thấy mà thương, rất hợp với nhân vật.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh diễm(*), Cố Hoành cũng nhìn chằm chằm vào cô.

(*) Kinh diễm: bị làm kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.

Ngô đạo rất hài lòng: “Tạo hình của Tử Thiến thật hoàn mỹ, lại đây tôi nói cách diễn với cô một chút.”

Đường Tử Thiến đi qua, Lý Húc cười híp mắt lấy ghế cho cô ngồi.

Cố Hoành ngồi bên cạnh Ngô đạo, hai người cùng nhau hướng dẫn cho Đường Tử Thiến.

Khoảng 10 phút sau…

“Hiểu chưa? Có cần diễn thử một lần không?” Ngô đạo hỏi.

Ánh mắt của Cố Hoành sáng rực nhìn Đường Tử Thiến, sau đó nói với Ngô đạo: “Tôi cảm thấy không cần thiết đâu, để cho cô ấy tự mình suy nghĩ vài phút, chúng ta đi chuẩn bị trước.”

Đường Tử Thiến: “…” Tại sao Cố Hoành lại làm ra dáng vẻ tin tưởng cô như vậy.

Hai tay Cố Hoành đặt trên bả vai cô, cong môi cười một cái, cho cô niềm tin: “Cô cảm thụ cho tốt một chút, lúc diễn thì quên ống kính đi, cố gắng hòa nhập vào nhân vật là được rồi.”

Anh rất cao, khi Đường Tử Thiến nhìn thẳng chỉ có thể nhìn thấy ngực anh. Lúc này anh đang mặc một bộ Trường Sam màu xanh lục, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đường Tử Thiến ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt và lời nói của anh dường như có ma lực, khiến cô tin rằng dựa theo lời nói của anh mà làm thì sẽ không sai.

Cố Hoành lại nhìn cô cười, một người đàn ông cổ đại có ngoại hình tuấn tú, đẹp trai nhìn về phía người phụ nữ cười, đoán chừng ai nhìn thấy thì tim cũng sẽ đập rộn lên.

Dù sao bây giờ Đường Tử Thiến đã có chiều hướng bị anh mê hoặc.

“Tách!”

Người quay phim giơ di động lên chụp cho Cố Hoành và Đường Tử Thiến, anh ta rất hài lòng với bức ảnh, cười ha ha nói: “Bức ảnh này rất đẹp, sau khi kết thúc công việc tôi sẽ gửi ảnh này cho hai người lưu giữ.”

Cố Hoành: “Được, cảm ơn.”

Đường Tử Thiến: “…”

Mặc dù Cố Hoành cố gắng chỉ Đường Tử Thiến cách diễn, lại cổ vũ niềm tin cho cô, nhưng mà khi thật sự diễn, vẫn gặp khó khăn liên tục.

Sau khi Đường Tử Thiến được cứu, Cố Hoành mở bao bố ra, mặt của cô lộ ra, đó là một hình tượng, Đường Tử Thiến phải thể hiện vẻ mặt nhu nhược đáng thương, ứa nước mắt muốn khóc. Bắt đầu mấy lần, Đường Tử Thiến ứa nước mắt muốn khóc, không đứng dậy nổi. Sau đó, bị vác trên vai, phần bụng bị cấn, nhiều lần rất khó chịu, nên cô thật sự ứa nước mắt khóc rồi.

Trong kịch bản viết là, cô gái được cứu đứng dậy, nhìn về phía ân nhân cứu mạng, quỳ xuống cảm ơn. Cố Hoành kêu cô đứng lên, mau đi về nhà. Nhưng mà lúc Đường Tử Thiến đứng lên, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã nhào về phía trước.

Cố Hoành nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, Đường Tử Thiến kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của anh, sau đó đột nhiên xấu hổ. Rồi sau đó, cô quên mất khúc sau diễn như thế nào.

“Cắt!” Đây là lần thứ 17 đạo diễn hô lên chữ này, ngay lúc Đường Tử Thiến thất vọng, đạo diễn đột nhiên nói thêm một chữ mà mọi người đã chờ đợi từ lâu… “Qua!”

Cuối cùng cũng qua! Song Đường Tử Thiến đã không còn mặt mũi để nhìn đạo diễn và Cố Hoành cùng với những nhân viên công tác khác vì cảnh này mà vất vả.

NG nhiều lần như vậy, nếu đổi thành người khác đã sớm bị Ngô đạo mắng rồi, nhưng ông ta ngoại trừ hơi bực bội ra thì không có mắng Đường Tử Thiến. Người là do ông ta muốn kéo tới diễn, người ta đúng thật là không có kinh nghiệm, hơn nữa người ta quả thật yêu đuối, điềm đạm, đáng thương thế kia, ông ta muốn mắng cũng mắng không được.

Đường Tử Thiến bởi vì xấu hổ, nên vẫn luôn cúi đầu.

Cô vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng không nghĩ Cố Hoành gọi cô lại: “Đường Tử Thiến, đến đây.”

Đường Tử Thiến dùng sức nhắm chặt mắt một chút, cam chịu số phận đi tới.

Cố Hoành không biết lấy hai viên kẹo sữa Thỏ trắng từ đâu ra, đưa cho Đường Tử Thiến.

Đường Tử Thiến kinh ngạc nhìn anh.

Cố Hoành vẻ mặt ôn hòa: “Khen thưởng cho cô.”

“Khen thưởng…”

“Hoặc là nói chúc mừng cô lần đầu tiên đóng phim.”

“Chúc mừng……”

Sẽ rất là xấu hổ nếu cô nhận lấy nó!

“Cô diễn khá lắm, rất tự nhiên.” Cố Hoành an ủi nói.

Đường Tử Thiến nhịn không được nói ra sự thật: “Dĩ nhiên là bởi vì, tôi thật sự muốn khóc, bị vác rất khó chịu.”

Cố Hoành nhịn không được, cười: “Tôi biết.”

Đường Tử Thiến: “……”

Đạo diễn ở một bên nghe thấy cũng cười, dù sao cảnh đó cũng đã qua, đạo diễn cũng sẽ không làm khó cô: “Tử Thiến à, cô cười lên một chút đi, đừng có cúi đầu ủ rũ như vậy, nhìn thấy tôi cũng có cảm giác tội lỗi. Cô diễn rất tốt.”

Đường Tử Thiến nhíu mày nói: “Đạo diễn, ngài đừng an ủi tôi, ngài xem ngài đối với tôi tuyệt vọng đến mức mặc kệ yêu cầu của kịch bản.”

“Ha ha ha!” Đạo diễn cười to.

Đường Tử Thiến không hiểu đạo diễn cười ở chỗ nào.

Cố Hoành giải thích cho cô: “Đạo diễn cảm thấy cảnh vừa rồi hiệu quả tốt hơn, cho nên sẽ dùng. Thật ra trong phim ảnh có rất nhiều hình ảnh kinh điển, đều là do bất ngờ tạo ra.”

“Không sai, lúc nãy cô đem sự yếu đuối của phụ nữ cổ đại gần như thể hiện sâu sắc, mặc dù đây chỉ là một nhân vật đả tương du(*), nhưng tôi tin rằng nó sẽ được khán giả nhớ đến.” (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nói đến chỗ này, đạo diễn đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Không bằng cho nhân vật này thêm đất diễn nhé.”

(*) Đả tương du: từ này thường đc dùng trong các trường hợp có một người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh. Trong đoạn này nó có nghĩa nhân vật không quan trọng.

Nghe được lời này, Đường Tử Thiến cực kỳ hoảng sợ: “Đạo diễn tuyệt đối không nên!” Nếu như nói Đường Tử Thiến trước kia còn có một chút hứng thú với việc đóng phim, thì sau khi trải qua cảnh quay vừa rồi, ngay cả một chút xíu hứng thú cũng không còn.

Sự áp lực mà khi bị một đám người nhìn chằm chằm vào diễn xuất của mình, còn muốn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

“Tử Thiến, coi như là thành viên của đoàn phim, mục tiêu của chúng ta là làm cho bộ phim này hoàn mỹ hơn.”

“Bây giờ đã rất hoàn mỹ rồi.”

“Tử thiến, cô phải tin tưởng chính mình”

“Tôi…”

Đạo diễn không cho Đường Tử Thiến cơ hội tiếp tục từ chối, lại bận rộn công việc của mình.

Cố Hoành ở một bên nhìn vẻ mặt sầu khổ của cô, nói: “Không phải cô rất thích diễn xuất sao?”

Đường Tử Thiến ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Cố Hoành nhướng mày: “Ừm, chuyện này rất khó đoán sao?”

Đường Tử Thiến: Chuyện này rất dễ đoán à?

Từ nhỏ cô đã thích xem tivi, luôn luôn rêu rao lớn lên phải trở thành minh tinh đóng phim trên tivi. Hồi đó lúc thi đại học, mẹ còn hỏi cô có muốn đi học diễn xuất không, khi ấy thân thể của ba không tốt lắm, không thể làm việc, điều kiện gia đình thiếu thốn, học diễn xuất rất đắt, hơn nữa cách nhà quá xa, nên cô không đi, chọn một trường ở địa phương, còn có học bổng, nhưng cô vẫn luôn nghĩ tới nó. Kết quả còn chưa tốt nghiệp, cô đã có cơ hội trở thành trợ lý của minh tinh và làm cho tới bây giờ.

Cô thấy được mặt tối của giới giải trí, diễn viên không có bối cảnh, con đường rất khó đi, nhiều khi gặp được chuyện xấu cũng không có năng lực phản kháng. Ước muốn của Đường Tử Thiến là chỉ cần cùng mẹ trải qua cuộc sống bình yên là đủ rồi.

Hôm nay được diễn xuất, cô rất thỏa mãn.

“Tử Thiến!” Lý Húc cầm hai ly đồ uống chạy tới. Anh ta đưa ly trà xanh cho Cố Hoành, còn ly trà sữa lạnh đưa cho Đường Tử Thiến: “Nhanh như vậy đã quay xong rồi à, cô giỏi lắm.”

Đường Tử Thiến ngại ngùng: “Cảm ơn trà sữa của anh.”

“Trời nắng như vậy, tôi thấy cô quay phim vất vả, cho nên đã đi mua trà sữa lạnh cho cô. Cô thích không?”

Đường Tử Thiến: “Thích.”

“Cô đi thay quần áo đi.” Cố Hoành lạnh nhạt mở miệng.

“Ừm.” Cô sớm đã muốn chạy rồi.

Trong lúc Đường Tử Thiến nói chuyện với Cố Hoành và Lý Húc, trên hành lang của phòng trang điểm, nhân viên đoàn phim tới lui đang thảo luận biểu hiện của Đường Tử Thiến.

“Tử Thiến mặc đồ cổ trang rất đẹp nha.”

“Đúng vậy, mặc dù cảm giác tiểu gia bích ngọc(*), nhưng mà khí chất rất nổi bật”

(*) Tiểu gia bích ngọc: nghĩa là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa là cô gái có ngoại hình không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, hơi giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”.

“Ừ, tôi cảm thấy nếu so với những nữ phụ khác trong phim cũng không thua kém chút nào.”

“Lúc nãy cô ấy kiềm nén nước mắt đối mặt với Cố Hoành, má ơi, chạm đến xương tủy của tôi rồi.”

“Tôi cũng cảm thấy vậy, hai người bọn họ rất có cảm giác là một CP(*).”

(*) CP: Couple – cặp đôi.

*****

Những lời này đều xuyên qua vách tường truyền đến lỗ tai Lục Đan Ny.

“Phương Lan, cô nói xem, tôi có cần bắt đầu tìm trợ lý mới không?”

Phương Lan: “Tử Thiến nào biết trước sẽ được đóng phim, vừa rồi cô cũng nghe thấy, NG rất nhiều lần, hơn nữa tính cách của cô ấy căn bản không thích hợp với giới giải trí.”

“Vậy cũng không chắc chắn, ai rồi cũng sẽ thay đổi, hơn nữa cô xem cô ta làm việc trong đoàn phim tốt thế nào, mọi người đều thích cô ta. Nói không chừng đây là do cô ta đang trải đường cho bản thân cũng nên.”

Phương Lan nhất thời không phản bác được, Lục Đan Ny tiếp tục: “Cô nói cô ta không phải biết trước sẽ đóng phim, bởi vì biểu hiện trước kia của cô ta đều là đang diễn kịch nhỉ?”

Thật ra Phương Lan cũng cảm thấy Đường Tử Thiến rất lợi hại, theo Cố Hoành chưa đến một tháng, Cố Hoành tốt với cô đến nổi khiến người ta khó hiểu, còn có Lý Húc, quen biết với Đường Tử Thiến mới mấy ngày thì cả ngày đều vây quanh cô. Ngô Khôn là một đạo diễn rất nghiêm khắc và khó gần như vậy, lại đối với Đường Tử Thiến cũng vô cùng thân thiết, ít nhất tốt hơn với Lục Đan Ny nhiều.

Chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi, cho dù tính tình tốt, người nhiệt tình đến đâu, lại có thể khiến nhiều người thích như vậy, Phương Lan rất bội phục.

Nhưng mà, bình thường ở chung với Đường Tử Thiến, quả thật cô rất đơn thuần không có tâm cơ gì.

Lục Đan Ny xòe bàn tay ra ngắm nhìn, khóe miệng nhếch nhếch: “Cô ta có tâm cơ gì hay không, đợi lát nữa thử một chút sẽ biết.”

__________

Editor:

Chương sau: Cô đừng đến chỗ Lục Đan Ny.

Sắp có biến rồi mọi người ơi… Đường Tử Thiến sắp thành trợ lý chính thức của Cố Hoành rồi, con đường ngọt sâu răng, ê răng, đau răng, nhức răng sắp bắt đầu rồi. Yeah Yeah Yeah!!!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN