[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 50
Điền Chính Hy đưa tay ôm lấy cậu sờ sờ, lại giống con chó nhỏ trên cổ cậu ngửi ngửi. Mẫn Doãn Khởi lông tơ cả người dựng thẳng, nói chuyện cũng không lưu loát:“Anh… Anh dâu nhỏ… Anh làm gì?” Trong đầu anh hiện tại xuất hiện chính là ma cà rồng chuẩn bị hút máu.
Hai nữ sinh cách đó không xa nhìn một màn này nhưng lại có vẻ mặt khác nhau, trong đó một người mắt đã đầy tim hồng:“Oa… người kia hình như là phó tổng tài Tuyệt Thế nha! Thật sự rất đẹp trai nga! Anh ta ôm kia là người yêu anh ta sao? Bộ dạng thật đáng yêu!” Đảo mắt nhìn về phía người bên cạnh đã thấy sắc mặt cậu có chút tái nhợt, lo lắng hỏi:“Mạc Mạc, cậu làm sao vậy? Có phải không thoải mái không? Sắc mặt hơi khó coi!”
Nữ sinh nói chuyện là Đồng Duyệt, là thiên kim tập đoàn Đồng thị. Tập đoàn Đồng thị nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn nhưng tiệc rượu đêm nay cũng nằm trong nhóm được mời. Đồng Duyệt cảm thấy tiệc rượu như vậy rất nhàm chán cho nên mới kéo theo Mạc Mạc.
Đồng Duyệt tuy rằng cũng là đại tiểu thư người nhà có tiền nhưng không có thói quen đại tiểu thư, nên mới cùng Mạc Mạc trở thành bạn tốt.
Mạc Mạc không muốn làm cho cô lo lắng, cố gắng cười tươi:“Không có việc gì, chỉ là đầu đột nhiên có chút choáng váng. Đồng Duyệt, mình không muốn đi vào, mình muốn về nhà nghỉ ngơi!”
Đồng Duyệt hoài nghi nhìn cô một cái, gật đầu:“Tôi bảo lái xe đưa cậu về!”
“Không cần, tôi muốn đi tản bộ!”
Nhìn Mạc Mạc bộ dáng thất hồn lạc phách, Đồng Duyệt rất lo lắng, vừa định đuổi theo:“Duyệt nhi, sao trễ như vậy mới đến?”
Đồng Duyệt quay đầu nhìn lại, vội vàng xin lỗi:“Cha, cha biết con không thích tiệc rượu như vậy mà! Con là nể mặt cha mới đến đó!”
Đồng Uyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ông bảo Đồng Duyệt tới tham gia tiệc rượu cũng không phải vì công ty mình mà thật tình là vì Đồng Duyệt. Ông rất thích Kim Tại Hưởng nên mới muốn dẫn Đồng Duyệt đến, để cho cô trông thấy, xem cô có thể thích hay không. Nhưng đêm nay Kim Tại Hưởng tâm trạng tựa như không tốt, ông vẫn là không cần đi nhận xui.
Quay đầu nhìn thoáng qua Kim Tại Hưởng vẻ mặt âm trầm cách đó không xa, Đồng Uyên dẫn theo Đồng Duyệt chuẩn bị tránh ra. Đồng Duyệt theo tầm mắt của ông nhìn lại, đúng lúc thấy Kim Tại Hưởng:“Đẹp trai quá!” Nhưng… Đồng Duyệt nhịn không được chà cánh tay, người nọ không phải rất lạnh sao? Cô cảm thấy từng cơn gió lạnh a!
Điền Chính Hy sau một lúc ngửi ngửi, đột nhiên đẩy Mẫn Doãn Khởi ra, oán giận nói:“Anh sao giả mạo Hưởng?”
Mẫn Doãn Khởi nhịn không được run run khóe miệng, làm ơn! Cậu khi nào thì giả mạo lão đại chứ? Đảo mắt thấy Kim Tại Hưởng sắc mặt âm trầm, Mẫn Doãn Khởi trong lòng ai hô, xong đời! Không chỉ có không có thể lập công chuộc tội, còn phạm vào tội trọng!
Kim Tại Hưởng đem Điền Chính Hy mơ mơ màng màng kéo vào trong lòng, Điền Chính Hy như cũ trên người anh ngửi ngửi, sau đó ôm lấy anh cọ cọ, liền như vậy đã ngủ. Kim Tại Hưởng nhìn cậu khóe miệng cười ngọt ngào, trong lòng mềm nhũn, cũng không lại so đo cậu ôm người đàn ông khác. Ôm cậu ngồi vào trong xe, nhìn Mẫn Doãn Khởi, lạnh giọng nói:“Trong một tháng tới, chuyện công ty do mình cậu trông coi!” Không cùng Điền Chính Hy so đo không có nghĩa là không tìm Mẫn Doãn Khởi gây phiền phức!
“Vâng!” Mẫn Doãn Khởi vẻ mặt mệt mỏi, nhưng thật ra không có phản ứng khác, dù sao cũng là thói quen!
“Tổng tài…” Lục Vân lo lắng mình còn phải theo cùng không.
Mẫn Doãn Khởi vỗ vai cậu:“Lão đại phải về nhà, cậu không cần đi theo!” Nói xong chui vào chiếc xe sau.
Dọc theo đường đi chỉ nghe Mẫn Doãn Khởi than thở, cậu rất hoài nghi lão đại căn bản chính là muốn lười biếng, nếu không sao mỗi lần đều giao công việc của mình quăng cho cậu đây?
“Đùng…”
Vốn thời tiết đang tốt lúc này cư nhiên bắt đầu có sấm. Mẫn Doãn Khởi chà cánh tay, cậu không phải chỉ là oán giận một chút sao? Chẳng lẽ còn cần thiên lôi đánh xuống?
“Đùng…” Mưa to kéo theo tới, mưa từ cửa kính xe chảy xuống.
Vốn đang ngủ ngon trong lòng Kim Tại Hưởng đột nhiên bừng tỉnh, trong mắt mang theo khủng hoảng gần như bản năng, thấy gương mặt tuyệt mỹ, cơ thể căng thẳng mới thả lỏng một ít nhưng như cũ nhịn không được có chút run run. Kim Tại Hưởng nhíu mày, đem cậu ôm càng chặt:“Bé cưng… anh ở cùng em… Đừng sợ…”
Điền Chính Hy ôm chặt anh, gật đầu:“Em… em không sợ…” Ân, không sợ, Hưởng sẽ bảo vệ cậu!
“Đùng…” Lại một tiếng, Điền Chính Hy dùng sức chui vào trong lòng Kim Tại Hưởng, trong lòng không ngừng an ủi chính mình, không cần sợ, đánh không đến trên người. Nhưng mặc dù biết rõ không có việc gì trong lòng vẫn nhịn không được khủng hoảng, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Kim Tại Hưởng, nước mắt lăn qua lăn lại, ủy khuất hỏi:“Hưởng, em có phải rất vô dụng không?”
Kim Tại Hưởng cúi đầu hôn cậu, dịu dàng dỗ:“Làm sao có thể? Bé cưng rất lợi hại!”
“Nhưng… Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì hết! Người càng lợi hại thì cũng có điều gì đó sợ hãi, hiểu không?”
Bị anh phân tán lực chú ý, Điền Chính Hy cũng không sợ nữa, nhìn anh tò mò hỏi:“Hưởng sợ cái gì?”
“Sợ em rời khỏi anh!”
Điền Chính Hy khóe miệng giơ lên, cam đoan nói:“Em sẽ không rời khỏi Hưởng, vĩnh viễn cũng không!”
“Bé cưng phải nhớ lời mình nói, lần sau lúc tức giận không cho phép nghĩ chạy, biết không?”
Điền Chính Hy chu miệng:“Em lần sau không chạy, nhưng không cho phép anh chọc em tức giận!”
“Được…”
Vẫn nói chuyện, Điền Chính Hy dần dần đã quên tiếng sấm ngoài xe, Kim Tại Hưởng trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn cậu, đáy mắt u lam lưu động tất cả đều là ôn nhu.
*****
Mạc Mạc đi như người mất hồn, trên mặt không rõ là mưa hay nước mắt, cô sao lại tin lời anh nói chứ? Cô sao có thể tin anh thật sự đối xử khác với cô? Khóe miệng gợi lên một chút cười khổ, biết rõ anh vốn chính là một play boy, biết rõ không nên động tâm…
“Nếu em thật sự gả không được, tôi không ngại em trở thành một trong những người phụ nữ của tôi.”
“Này cô gái, em sẽ trả giá thật nhiều vì hành vi của mình!”
Lần đầu tiên khi gặp mặt, theo như lời anh nói, lại nói, trở thành một trong những người phụ nữ của anh? Cô sao có thể kỳ vọng trở thành người duy nhất của anh? Vì hành vi của cô mà trả giá thật nhiều? Cho nên tới nay, anh chỉ là đang đùa cô, trả thù cô một cái tát lúc trước sao?
Một cơn chóng mặt kéo tới, trước mắt Mạc Mạc tối sầm, ngã xuống đường.
“Két…” Đột nhiên thắng gấp, Mẫn Doãn Khởi vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, nhíu mày hỏi:“Làm sao vậy?”
“Phó tổng tài, trên đường hình như có một người bị ngã!”
Mẫn Doãn Khởi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn, xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía trước, loáng thoáng thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia. Trong lòng căng thẳng, mở cửa xe liền xông ra ngoài, ôm người cả người lạnh như băng, Mẫn Doãn Khởi chỉ cảm thấy trái tim thắt chặt, cô ngốc này sao có thể té xỉu ở đây? “Mạc Mạc…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!