Vương Phi Như Thủy - Chương 7: 'Hoa Tiên' U Linh cốc (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Vương Phi Như Thủy


Chương 7: 'Hoa Tiên' U Linh cốc (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành Vân Châu – một tòa thành nhỏ độc lập nằm tại biên giới giữa hai quốc gia lớn trên đại lục Thanh Long là Nam Vũ quốc và Thiên quốc. Địa hình đa dạng, thời tiết bốn mùa,cảnh sắc xinh đẹp, thường xuyên có lữ khách,thương nhân đến từ các quốc gia xung quanh ghé tới. Phố xá lại náo nhiệt sầm uất,rất có phong vị riêng,vừa là vị trí quân sự trọng yếu,vừa là nơi nghỉ dưỡng lý tưởng

Chập tối một ngày đầu tháng tám,cách ngày “Đại Hội Anh Hùng” chính thức diễn ra

mười ngày.

Trên đường lớn bỗng phi thường náo nhiệt bởi sự xuất hiện của một cỗ xe ngựa bằng bạch ngọc.Thân xe được chạm khắc một cành đào phớt hồng nổi bật trên nền ngọc trắng. Dùng hai con bạch mã làm ngựa kéo, phía trước cùng hai bên cửa sổ treo lụa mỏng làm rèm che. Khiến cho người ngoài nhìn vào chỉ lờ mờ thấy một bóng dáng mảnh mai lại không nhìn rõ dung mạo.

Bên ngoài là hai thiếu nữ y phục giống nhau,váy dài lụa trắng đơn giản, khoác áo tơ mỏng màu anh đào nhàn nhạt. Phần cổ áo được cố định bằng hai chiếc khuy bạc,tà áo mỏng manh nhẹ nhàng bay bổng như mây. Hông đeo ngọc bội hoa đào cũng một màu trắng,cùng một chiếc chuông bạc nhỏ

Tóc dài buộc cao cố định bằng một chiếc trâm hoa đào đơn giản nhưng thiết kế tỉ mỉ, xinh đẹp. Dung mạo thanh tú giống nhau đến chín phần.Chỉ khác đôi con ngươi màu sắc đặc biệt,một vàng rực,một y hệt như hồng ngọc. Trên tay đều cầm bảo kiếm khảm linh thạch hồng nhạt tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Hộ tống hai đầu xe ngựa là một nhóm bốn thanh niên cưỡi bạch mã người nào người nấy một thân bạch y. Viền cổ,tay áo đều nhuộm đen thêu tơ bạc, toàn thân lờ mờ tỏa ra uy áp làm cho người khác có chút hít thở không thông. Khí thế khoa trương mười phần thu hút toàn bộ ánh nhìn của người đi đường.Có người tinh ý nhận ra,nhất thời không nhịn được thốt lên kéo theo sau nhiều tiếng nghị luận,xôn xao cả một dãy phố

“Bạch đào ngọc bội..đó..đó là U Linh cốc”

“U Linh cốc? Ngươi chắc chắn chứ?”

“Không thể nhầm được. Ngươi nhìn hai vị cô nương kia đều đeo ngọc bội hoa đào trắng,trên xe còn khắc một cành đào,chính là dấu ấn riêng của U Linh cốc. Chỉ là không rõ đây là nhân vật lớn nào mà thôi.”

“Nhưng là không phải nói U Linh cốc chỉ nhận nử tử sao?”

“Cái này có gì khó hiểu,từ sau vụ việc Hổ Đường môn cách đây mấy năm,có lẽ cốc chủ đã thay đổi suy nghĩ “

“Ngươi nói cũng có lý “

“Xem ra tin tức đại hội anh hùng lần này U Linh cốc nhận lời tham gia là thật.Trước đó ta còn không có tin”

“Đúng a.Ta thật mong mau đến ngày 15 để được chiêm ngưỡng dung nhan U Linh cốc chủ “

“Đúng a”

“…”

Bên ngoài ồn ào không dứt,bên trong một mực an tĩnh mảy may không chút ảnh hưởng. Một nữ tử lười biếng dựa người trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, toàn thân y phục một màu phớt hồng. Váy anh đào thướt tha,thắt lưng là một dải lụa được quấn dây bạc xung quanh. Áo khoác tơ mỏng cùng màu,trên đầu vai,cánh tay còn treo mấy dải lụa dài,thướt tha yêu kiều. Hông đeo ngọc bội hoa đào,chuông nhỏ bằng vàng. Một chiếc ngọc tiêu gài qua thắt lưng,tay cầm kim phiến,ngón trỏ đeo Mộng Điệp Phấn tín vật của U Linh cốc chủ,biểu thị thân phận của nàng

Tóc đen xõa dài,phía sau đeo một chiếc kẹp hoa đào làm từ phấn điệp linh thạch. Trên tóc đeo thêm một sợi dây bạc giữa trán thả xuống một viên đá nhỏ. Đơn giản mà vẫn hoa lệ lại phù hợp với khí chất của nàng. Càng tôn lên dung mạo như hoa như nguyệt,thanh thuần thoát tục hệt như bạch đào.

Nếu để người hai bên đường nhìn thấy gương mặt này chắc chắn sẽ có người nhận ra nàng chính là “Hoa Tiên” được giang hồ xưng tụng- U Linh cốc chủ thần bí luôn không lộ mặt. Nữ tử tựa hồ rất vừa ý với phản ứng bên ngoài, khóe môi treo nụ cười nhẹ cũng không động mà tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

“Thưa tiểu thư, đã tới nơi”. Xe ngựa một đường thẳng tiến tới một tòa biệt viện nằm trên phường Tú Lệ,hai thiếu nữ vẫn đứng bên ngoài xe cất tiếng gọi nữ tử bên trong mới miễn cưỡng ngồi dậy,đeo lại khăn che mặt rồi mới vén rèm lụa bước xuống.

“Ngân Sương,dặn Tiểu Ưu dắt ngựa ra phía sau,cho chúng tự do đi lại một lát. Không đi quá xa là được”. Đoàn người tiến vào trong biệt viện liền tự giác tản ra,tự mình đi xử lý việc riêng. Nàng cũng không nhiều lời chỉ dặn dò Ngân Sương một chút rồi cùng Tuyết Liên về thẳng Điệp Uyển

“Vâng,tiểu thư”. Biết tính tiểu thư luôn đặc biệt quan tâm tới động vật,Ngân Sương cũng không chậm trễ,nhanh chóng đi làm việc

Nhìn bóng dáng tiểu nha đầu chạy đi,nữ tử mỉm cười tháo khăn che mặt xuống lộ ra dung nhan tuyệt sắc,lung linh tựa ánh trăng. Chẳng ai xa lạ,chính là Hàn Vu Thủy,từ ngày dẫn hai đứa trẻ vào cốc cho chúng đi theo,cùng nàng học tập võ công,tu luyện nội lực rồi lập ra U Linh cốc tới nay đã hơn 4 năm. Hai tiểu nha đầu ngày ấy bây giờ lớn lên thanh tú xinh đẹp,trở thành hai người đồng hành thân cận nhất với nàng – Tuyết Liên và Ngân Sương. Mà nàng lại lấy thân phận Mị Cơ,trở thành người đứng đầu U Linh cốc.

Vốn dĩ đại hội anh hùng lần này nàng không định tham gia, nhưng lại nghe tin báo về nói rằng Nam Vũ quốc Nga Sơn cung cung chủ lệnh cho Kính Vu trưởng lão dẫn tiểu đệ tử là Hàn Vô Mai đi theo đại đệ tử của nàng Diêu Cự Nam. Cùng với Túc Vương Lâm Mộc Phong và Phúc An công chúa Mộ Băng Băng tham gia. Nàng liền có hứng thú bèn lệnh Tuyết Liên gửi thư hồi đáp trang chủ Thiên Vân sơn trang-Thiên Vận Kỳ.Nói lần này U Linh cốc chủ tự mình dẫn người tham dự. Lại cố tình truyền tin ra bên ngoài để cho hết thảy các môn phái đều biết nàng sẽ xuất đầu lộ diện.

Ha ha! Thật nóng lòng muốn xem sắc mặt của bọn họ khi nhìn thấy kẻ đáng ra đã chết là nàng. Nghĩ tới sắp có kịch vui nàng liền hưng phấn không thôi,khóe môi cong lên,cười đến ngọt ngào. Ai không biết sẽ tưởng nàng động xuân tâm chỉ có Tuyết Liên biếy rõ nàng đang hưng phấn cái gì,liếc vẻ mặt nàng che miệng cười khẽ

“Tiểu thư,nghe nói đoàn người Nga Sơn cung cùng với Lâm Mộc Phong và Mộ Băng Băng đã tới đây từ hai ngày trước,hiện đang ở tại dịch quán. Tiểu thư có muốn đi chơi chút không? ”

“Được,vậy chờ Ngân Sương trở lại rồi chúng ta đi. Trước hết thay y phục đã,không nên để người khác chú ý”

Lời này ngay tức khắc chọc đúng chỗ ngứa,thành công bới lên bản tính thích náo nhiệt ẩn sâu bên trong Hàn Vu Thủy. Nàng không do dự hưởng ứng rồi thay ra một bộ váy trắng đơn giản, đem Kim Hoa phiến cùng Mộng Điệp Phấn nhét vào trong người. Tóc mây đen mượt xõa dài, vấn lên một búi nhỏ,gài một chiếc trâm khổng tước bạc,tua dài rủ xuống đung đưa theo bước chân. Hoa tai bạc khảm ngọc trai đong đưa đơn giản lại tao nhã,thoát tục,vô cùng hợp với khí chất của nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN