( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.
Chương 28 : Tết (1)
Chung cư.
19.12 âm, sinh viên trường cậu chính thức được nghỉ tết, trên mặt ngoại trừ những đứa có người yêu ra thì lại đứa nào đứa nấy đều hớn ha hớn hở, chỉ có điều lý do thì chắc đến 99,99% là không phải do vui mừng được gặp lại bố mẹ.
Hít một hơi đẫy đà cứ như ngửi được hương hoa thơm ngát giữa căn phòng chẳng lấy làm sạch sẽ gì đây, Thái Quang cảm giác như mình sắp bay bay bay,
Bật một bản nhạc xuân cực kỳ sôi động, chân vừa nhảy tay vừa vung theo nhịp, tìm kiếm cái valy mốc meo trên gác trên đầu tủ.
Vé máy bay cậu cũng đã đặt rồi, ngày mai đi mua một ít đồ, tối ngày kia là phắn thẳng về quê.
Nghĩ đến việc ôm một cục tiền tiết kiệm hơn một trăm năm mươi triệu về nhà, tha hồ mà sắm tết lại tha hồ mà lên cơn khoe mẽ với đám bạn quê, Thái Quang suýt nữa cười tới trẹo mồm.
Về nhà lại còn không phải gặp cái tên Nhất Vinh đáng chém kia, ấy, đấy mới là điều quan trọng nhất.
Mẹ kiếp, dám đòi bao mình?.
Đúng là đồ điên! . Ai ngu gì mà đi làm gay?
Còn có hơn tháng nữa là xong cái hợp đồng dở người kia, Thái Quang cậu sẽ lập tức ra mặt tán phát ba cô để chấn chỉnh lại cái độ thẳng của mình.
Thái Quang kéo cái valy đầy bụi vào nhà tắm, bắt đầu chà giặt.
Nghĩ nghĩ,
Kể ra thì hắn ta cũng đẹp, ừ thì rất đẹp.
Xong lại còn giàu, giàu vãi.
Làm tình thì thôi hết xảy, mỗi lần bắn đều thiếu điều ra nước tiểu.
Nếu mà là con gái thì ngon rồi? Nhưng đéo, hắn lại là con trai mới tức cơ.
Haiz. Quả nhiên gái giàu mà đẹp không tới lượt mình. Bỏ đi bỏ đi, sau này chọn em nào giàu vừa vừa là được rồi.
—-
Vừa phơi xong cái valy, còn đang hồ hởi muốn trải thảm tậm yoga ra làm vài đường, tiếng chuông điện thoại đã réo ầm ĩ.
Thái Quang lau lau tay cầm lên, lão Đường?
Tâm trạng thế là bớt vui rồi đấy! hừm!
– Alo?
– Tết này bố mẹ vào đây ăn tết, nên đừng có đặt vé máy bay đấy.
Thái Quang vừa như bị sét đánh, la toáng:
– Hả?! Cái gì?! Sao tự dưng bố mẹ lại vào đây ăn tết?
– Tết này anh bận không về được, chị Cẩm Tú lại đang có thai nên bố mẹ vào.
– Anh bận á? Nhưng mà anh bận cái gì? Chả phải lúc trước em hỏi anh bảo là anh 26 về à?
– Lúc đấy chưa bận… nhưng giờ thì bận. Cứ thế đi.
– ???!!!
Thái Quang ngồi phịch luôn xuống nền nhà.
Đĩ mẹ nó!!!
Đĩ con mẹ nó!!!!
Thái Quang hít một ngụm không thông, hai ngụm cũng không thông, chạy bình bịch ra phía lan can, ngửa cổ lên trời :
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!
– Đĩ mẹ ông trời !!!!
– Ông có mắt không?! Nhòm xuống mà xem tôi đây này!!!
– Đĩ mẹ nhà ông!!! Thật không muốn cho tôi sống nữa đúng không?
Chùm hoa cúc rủ đua nhau nụ, bắt đầu hé ra những cánh vàng nh đung đưa trong gió sớm như chế nhạo.
Hết rồi,
Hết thật rồi.
Bình thường bận học, bận thi, vậy mà hắn ta còn hành cậu lên bờ xuống ruộng. Nay được nghỉ hẳn hai mươi ngày tết không phải làm một cái cóc khô gì.
Toang thật rồi ông giáo ạ!
Lôi mấy lon bia uống thừa từ đời nào trong tủ lạnh ra, ồng ộc uống.
Còn nghĩ sẽ được về quê kìa, còn nghĩ nhà hàng xóm có một cặp sinh đôi cực kỳ đẹp gái, mía ngon còn muốn xúc luôn cả cụm kìa…
Aida, đến ông trời cũng không giúp ta.
Mà lão Đường khốn kiếp ấy sao tự dưng lại bận kia chứ? Bận cái con khỉ khô gì vào dịp tết?
Hả?!
Không phải là…. Bận ôm tên Minh đó đấy chứ?!
Thái Quang càng nghĩ càng đau, càng nghĩ càng thốn, chán đời nuốt đầy một bụng bia, ngủ quắc cần câu.
====
Nơi nào đó, Hải Minh nhẹ nhàng tựa trong lồng ngực Ngọc Đường, vui sướng.
– Tết này anh thật sự sẽ ở lại Sài Gòn sao?
Ngọc Đường nắm chặt tay cậu:
– Ừm.
Hải Minh kiễng chân, thơm lên má người một ngụm. Anh bắt lấy eo cậu, dằn tới một nụ hôn thật sâu, rót vào tai cậu một lời :
– Hải Minh. Anh yêu em.
Hải Minh nghe tiếng tim mình đập lạc nhịp, mạnh đến nỗi cả người đều như mềm ra…
– Anh… anh vừa nói….
Ngọc Đường nâng tay ”ba” một tiếng, bế người ôm vào trong lòng :
– Cho anh, nhé?
Hải Minh mặt đỏ rần rần, dụi đầu :
– Cho… cái gì chứ?
Ngọc Đường từng bước vững chãi tiến về nơi phòng nghỉ, thì thầm :
– Em sờ thử xem?
Hải Minh ngượng đến không còn mặt để mà giấu nhưng vẫn không kìm được mà dò bàn tay nhỏ lần xuống dưới…
A?!
Hải Minh có chút hốt hoảng lại vui sướng đến mở cờ trong bụng..
Thứ kia… thứ kia của Ngọc Đường chào cờ, chào.
=====
Ngọc Đường làm sao không biết, tiểu hồ ly trong lòng này mấy ngày nay đứng cũng cọ, ngồi cũng cọ, đêm đến thì lần mò sờ soạng, xem ra là đã muốn lắm rồi…
Hải Minh tuy rằng nói miệng thế nhưng rõ ràng vẫn không thể nào tin, thứ côn thịt cực kỳ có triển vọng kia như thế nào lại xịt?.
Đặt người lên giường, tách chiếc cúc quần, Ngọc Đường kéo tay Hải Minh đặt lên thứ sĩ diện đàn ông kia, trầm giọng :
– Kéo giúp anh, hửm?
Hải Minh cắn cắn môi, ngón tay đặt lên khóa quần, kéo xuống quần dài, ánh mắt đặt tại nơi thứ gồ lên kia lập tức trở lên rạo rực…
– Còn một cái nữa.
Hải Minh run run đầu ngón tay, kéo xuống, mắt lập tức mở lớn, trân trân nhìn.
Côn thịt thô kia còn lớn hơn cả cổ tay mảnh khảnh của cậu…
Trời ạ…
Cậu biết ngay mà, đã biết ngay mà…
Thế này… chắc sướng chết.
Hải Minh mặt đỏ như gấc, đáp trả cái luồn tay vào tóc của Ngọc Đường, hiểu ý mà hé khóe môi nhạt sắc, vươn tới.
Đầu lưỡi nhỏ liếm lên đỉnh đầu dương vật, dâm dịch đầu khấc kéo ra thành một sợi chỉ dài, lại bị mút hết đi.
A… Ngọc Đường… người mà em yêu, hương vị của anh….
Ha… thật nồng, thật mê mẩn…
Hương vị mà em mơ bao nhiêu năm đến mộng xuân đều tự bắn ra được…
Hải Minh hai tay đỡ lấy côn thịt kia, lại lui tới hai hòn ngọc bên dưới nhẹ xoa, nâng niu trong tay mà bút mút, cố gắng dùng hết kỹ năng đọc được trên mạng mà thả lỏng cổ họng khiến côn thịt kia tiến vào sâu thêm, đầu lưỡi cố gắng điểm qua nơi mũ nấm, từng gai nhỏ mỏng manh đều được ra sức mút.
Ngọc Đường một mảnh tê tái, bàn tay nắm trong tóc Hải Minh run bật lên cố gắng kiềm chế đưa đẩy ….
Ha…
Ha…
Hải Minh nút hết tất cả dịch trơn trên đầu khấc, vành mắt ửng hồng.
Ngọc Đường sợ kia sẽ làm sặc người, nhẹ nhàng rút ra khỏi khuôn miệng, Hải Minh từng hơi thở hổn hển, bám lấy hông anh:
– Em… em còn muốn nữa…
Ngọc Đường suýt bị ánh mắt mê muội đó làm mất hồn, đỡ lấy cằm cậu, hôn tới:
– Đừng vội, sau này mỗi ngày đều sẽ để em ăn nó… Bây giờ anh còn muốn cái miệng nhỏ phía dưới này..
Hải Minh nghe vậy, chút xấu hổ liền bừng tỉnh, khẽ đẩy đẩy:
– Người xấu!
Ngọc Đường đỡ bàn tay cậu lên miệng, hôn một ngụm, lại bỏ ngón tay thon kia mút mấy đường.
Hải Minh bủn rủn hết cả, khẽ khàng thuận theo để từng mảnh quần áo trên người tháo bỏ.
Đôi đùi non vạt mở, hậu huyệt hồng hồng chúm chím mời gọi,
Là hương sen kia thơm hơn, hay cơ thể này thơm hơn?
Là làn da này mịn màng hơn, hay đóa nhụy ngoài kia mềm mại hơn?
Ngọc Đường hôn lên từng tấc da thịt, nhuốm đầy cánh sen hồng, lại đem cả côn thịt nhỏ kia mà ngậm bọc, vài ngón tay chai sạn cố gắng lách khẽ nơi hậu huyệt, trong tiếng rên rỉ bật nhả kia mà mở rộng ra vào.
Hải Minh co rúm người, hậu huyệt bị xâm phạm lần đầu không quen thuộc, cố gắng kìm mở nuốt lấy từng khớp ngón tay….
A…
Được rồi…
Được rồi… mau, mau cho vào…
Ngứa lắm, xốp mềm như thế thật không cam lòng chỉ đem vài đầu ngón tay thỏa mãn, côn thịt hồng nhỏ rưng rưng giật bắn, phun đầy trong miệng Ngọc Đường.
Anh đều đem nuốt xuống, lại không cho cậu có một cơ hội trốn tránh, môi kề bên môi, liếm sượt.
Hải Minh một lần lại một lần thốt ra hai chữ “ người xấu”, thế nhưng hai cánh mông đã tự mình mở rộng , ép xuống sát ga giường.
Ngọc Đường cũng không giữ nổi nữa, côn thịt gân nổi đã trướng, đặt đầu khấc nơi hậu huyệt kia, bôi trơn qua quýt liền đẩy mạnh….
A…
Ư….
Hải Minh lắc mạnh đầu.
Cậu cũng đã nghĩ rằng sẽ rất trướng, còn có thể rất đau… Nhưng lại không ngờ rằng có thể đến mức độ thế này…
Gel bôi trơn trườn ra ngoài mép huyệt trắng xóa, lại có một tia máu nhỏ thật nhỏ.
Ngọc Đường cố gắng gằn giọng kiềm chế, ôm chầm lấy cậu.
Phía dưới lập tức ngưng lại không hề động.
Hải Minh vòng tay, ôm lấy cơ thể anh, tiếng nói khó khăn:
– To quá… em… em nghĩ…
– A….
– AAA…. Ha….
Ngọc Đường nghiến răng:
– Anh… anh sắp nứt ra … Hải Minh, Hải Minh, cố chịu được không? Cho anh….
Hải Minh nghe một câu này lòng liền mềm nhũn, khe khẽ gật đầu.
Tiếng rên biến thành nức nở, nức nở biến thành từng tiếng ngâm dài trong cổ họng….
=======
Sen ngoài vườn vài nụ đã nở, hương thơm ngào ngạt đưa đầy cánh cửa phòng, Chú Từ đứng ở bên ngoài, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa cho hai đứa.
.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lặng bước đi.
=======
Còn em thì sao?
Hai mươi cái thanh xuân đều dành cho nó, yêu nó còn hơn tính mạng mình.
Em không hối tiếc.
Là đền bù cho anh, đền bù cho thứ tình yêu thời cay đắng ấy, thời mà cách đây hai mươi năm người ta gọi anh, gọi em đều là thứ cặn bã của xã hội.
Hôm nay, thì khác rồi.
Chúng nhất định sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ vui vẻ.
Con trai của ta…
==============//=========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!