[Xuyên Nhanh] Bạn Gái Cũ - Người Phá Hỏng Thế Giới
Chương 8: Vương Phi thế thân (7)
Căn phòng đá trống trải và âm u nhưng rất khô ráo. Trong phòng, ánh đèn dầu leo lét cháy, Diệp Tri Cẩn và Hiên Viên Khanh ngồi ở bàn đá chính giữa, hai người đều mặc áo choàng màu đen, sắc mặt không tốt lắm.
“Lách cách.”
Cửa phòng đá bị người đẩy ra mang theo âm thanh xiềng xích rơi xuống đất, hai người nhìn ra cửa theo bản năng, thứ đầu tiên đập vào mắt là một mảnh đỏ như lửa.
Đỏ chói mắt, cực kỳ chói mắt.
Tô Vãn mặc cung trang màu đỏ tươi, dưới sự dìu dắt của Tô Duệ, cẩn thận bước vào trong phòng.
Hiên Viên Khanh nheo nheo mắt: “Tiểu Vãn?”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp, nghẹn ngào của Hiên Viên Khanh, Tô Vãn đưa mắt nhìn về phía nguyên nam chính đại nhân bá khí hơn người trong truyền thuyết.
Tuy rằng gần đây liên tiếp phải trải qua đả kích, thậm chí là tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng Hiên Viên Khanh vẫn mang bộ dáng bình tĩnh, thong dong, chỉ có điều vẻ mỏi mệt, tiều tụy trên gương mặt đã bán đứng cảnh ngộ của hắn hiện tại.
“Ngũ biểu ca.”
Tô Vãn gật đầu với Hiên Viên Khanh, lại khẽ liếc nhìn Diệp Tri Cẩn một cái, cô gái xuyên không ánh mắt hơi chớp động, vẻ mặt vui vẻ gần như bộc lộ hết ra ngoài.
Tô Vãn, trưởng nữ của phủ Tướng quân, Vương phi của Hiên Viên Duệ.
Diệp Tri Cẩn biết Tô Vãn rất rõ, nàng ta còn biết sau khi Diệp Tri Họa được gả vào Việt Vương phủ, quan hệ giữa Tô Vãn và Hiên Viên Duệ liền xuất hiện sự rạn nứt.
Mà hiện tại, nàng ta và Hiên Viên Khanh rõ ràng đã bị Hiên Viên Duệ và Diệp Tri Cẩn hại chết lại được tỷ đệ Tô gia cứu mạng.
Sự khúc mắc trong này, Diệp Tri Cẩn suy nghĩ một chút liền hiểu rõ ngay.
Một khắc này, trong lòng Diệp Tri Cẩn vô cùng kích động, nàng ta biết mà! Nàng ta biết ngay mà! Mình là người xuyên không, sao có thể cứ mơ mơ hồ hồ bị con nhỏ trọng sinh Diệp Tri Họa kia đánh bại được?
Vai chính trong thế giới này chỉ có một, người đó nhất định là mình!
“Xuyên không” hoặc “trọng sinh”, nếu lợi dụng tốt thì chính là người thắng, mà một khi để sự tình bị mất khống chế thì chính là hại người, hại mình.
Kiếp trước, Diệp Tri Cẩn quá coi thường “dân bản xứ” ở thế giới này, không nhịn được nên mới tiết lộ cho Diệp Tri Họa biết thân phận xuyên không của mình trước khi ả chết, kết quả không ngờ Diệp Tri Họa lại trọng sinh!
Nhân quả tuần hoàn là gì?
Kiếp này, trước khi chết, Diệp Tri Họa tự cho là nắm chắc thắng lợi cũng tới hỏi thăm Diệp Tri Cẩn trước giờ chết ở trong nhà lao, còn thong thả, ung dung nói chuyện xưa kiếp trước. Khi đó, Diệp Tri Họa thực tuyệt vọng, nàng ta không ngờ mình xuyên không mà lại gặp đúng chuyện này, thậm chí chuyện trọng sinh báo thù cũng xuất hiện ngay trên người mình.
Nàng ta tưởng rằng chính mình là nữ chính có buff, kết quả lại gặp đúng Diệp Tri Họa trở thành nữ chính nghịch tập?
Ngày hành hình, Diệp Tri Cẩn đã không còn tồn tại bất kỳ hy vọng xa vời gì nữa, nhưng đúng lúc này, kỳ tích lại xảy ra.
Một khắc trước khi bị chém đầu, sau khi tấm vải bố trắng trùm lên đầu, nàng ta và Hiên Viên Khanh bị người khác đánh tráo.
Mấy ngày nay, hai người vẫn luôn bị nhốt trong nhà đá này, đúng hạn sẽ có người đưa đồ ăn nước uống đến, nhưng chủ nhân nơi này lại chưa từng xuất hiện.
Diệp Tri Cẩn từng suy tính tới rất nhiều khả năng, giờ lại nhìn thấy Tô Vãn và Tô Duệ, trong não nàng ta liền lập tức nghĩ tới vở kịch máu chó vợ chồng phản bội nhau.
“Vì sao lại cứu chúng ta?”
So với sự kích động của Diệp Tri Cẩn, Hiên Viên Khanh lại vô cùng thản nhiên, hắn lẳng lặng nhìn hai người đối diện, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Vãn.
“Ta chỉ không muốn thấy Hiên Viên Duệ và Diệp Tri Họa được đắc ý.”
Tô Vãn cười đầy oán độc: “Thứ mà Hiên Viên Duệ muốn, ta sẽ hủy hoại. Ngũ biểu ca, ta biết huynh còn có lực lượng của mình ở bên ngoài kinh thành, huynh có muốn… Đông Sơn tái khởi không?”
Đông Sơn tái khởi?
Trong con ngươi của Hiên Viên Khanh hơi lóe lên: “Cái giá? Ta phải trả cái giá gì?”
Hiện tại hắn đã bị tước mất thân phận Hoàng tử, ngoại trừ thế lực ở bên ngoài kinh thành kia, hắn đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào, như vậy rõ ràng lần hợp tác này hắn đã rơi vào thế yếu.
Cái giá a…
Dưới đáy lòng Tô Vãn cười thầm, cái giá tất nhiên là… mạng của các ngươi! Đương nhiên, sao cô có thể nói ra lời này? Như thế sẽ làm tổn thương trái tim đồng bọn mất!
“Ta chỉ không muốn tha cho Hiên Viên Duệ và Diệp Tri Họa!”
Ánh mắt Tô Vãn ngập tràn hận thù: “Chỉ cần bọn họ không vui, ta sẽ thấy vui vẻ. Biểu ca, huynh không cần phải trả bất kỳ cái giá nào, đương nhiên, nếu huynh không tin chúng ta thì hiện tại có thể rời khỏi đây, ta đảm bảo cho hai người rời khỏi kinh thành an toàn.”
Một nữ nhân, một khi đã nổi điên vì tình thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Hiện tại, ở trong mắt người khác, Tô Vãn chính là một nữ nhân đang nổi cơn điên như thế.
Hiên Viên Khanh trầm mặc trong giây lát, Diệp Tri Cẩn ở bên cạnh cũng rất an tĩnh, tuy rằng nàng ta cũng muốn lập tức đồng ý với điều kiện của Tô Vãn, nhưng nàng ta biết rõ tính cách của Hiên Viên Khanh nên lúc này không dám mở miệng nói chuyện.
Một cô gái hiện đại xuyên không tới, dù lúc tới nàng ta có mạnh mẽ và độc lập tới mức nào thì theo thời gian trôi qua, nàng ta sẽ chậm rãi dung nhập với cuộc sống ở thế giới này, những thói quen thời hiện đại sẽ chậm rãi bị bào mòn, sự kiêu ngạo, tự chủ cũng không còn nữa…
“Hợp tác vui vẻ.”
Thật lâu sau, Hiên Viên Khanh lại ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Tô Vãn và Tô Duệ.
Từ đầu tới cuối, Tô Duệ đứng sau lưng Tô Vãn không hề nói một chữ nào, nhưng tầm mắt của Hiên Viên Khanh lại luôn dừng lâu hơn trên người Tô Duệ.
Tô gia là thanh gươm hai lưỡi, giết địch vô số nhưng cũng có thể làm cho hắn máu tươi ba thước.
Hiên Viên Khanh biết rõ tính cách nguyên bản của Tô Vãn là dịu ngoan, giờ biến thành thế này cũng là do bị Hiên Viên Duệ làm tổn thương, nhưng Tô Duệ…
Tô Duệ mới là người hắn nên đề phòng nhất.
Lúc này, Hiên Viên Khanh hoàn toàn không hề biết được, người có uy hiếp lớn nhất với hắn trong tương lai hoàn toàn không phải Tô Duệ, mà là Tô Vãn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!