Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng - Chương 40: Có tôi ở đây
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng


Chương 40: Có tôi ở đây


“Lúc nãy có đè đau anh không?” Ngu Trà dò hỏi thật nhanh, tuy cô không cảm thấy mình quá nặng, nhưng dù sao Lục Dĩ Hoài cũng là người bệnh.

“…”

Vừa nói xong, cô đã cảm thấy sắc mặt Lục Dĩ Hoài trầm xuống.

Hai tay Ngu Trà đặt sau lưng, có chút bất an.

Phía sau là Tần Du và Chu Chu vừa bước đến, nghe thấy lời này trước mắt ngay lập tức tối sầm, có đứa con trai nào lại thích nghe lời như vậy.

“Khụ khụ, Chị dâu nhỏ, chị quá coi thường Lục ca rồi.” Tần Du nhanh chóng phá vỡ bầu không khí, “Vừa nãy Lục ca chính là anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Đúng vậy.” Chu Chu vỗ mông ngựa, bị đuôi ngựa quét một chút, lập tức chạy qua một bên, “Phi phi phi*!”

*(Phi: Thể hiện sự khinh bỉ).

Ngu Trà không nhịn được cười ra tiếng.

Chờ hai người cưỡi ngựa đi xa, cô mới một lần nữa quay lại nói, “Lúc nãy tôi không có ý gì khác, đừng hiểu lầm.”

Lục Dĩ Hoài nhướng mày, “Hiểu lầm cái gì?”

Lời của Ngu Trà lại tiếp tục nghẹn lại, cảm giác nói chuyện với hắn chỗ nào cũng là hố, chỉ vừa lơ đãng một chút sẽ nhảy thẳng xuống đó.

Cô cảm thấy Lục Dĩ Hoài chính là loại này, cô bị hắn bán đi còn giúp hắn đếm tiền.

“Không phải em muốn cưỡi ngựa sao?” Lục Dĩ Hoài duỗi tay sờ thân ngựa, hỏi: “Bây giờ không cưỡi nữa?”

Ngu Trà đương nhiên nói: “Muốn.”

Quần áo cũng đã đổi rồi, nếu không cưỡi sẽ rất phí.

Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng: “Leo lên đi.”

Ngu Trà nghĩ thầm mình không nên cậy mạnh, gật đầu rồi một lần nữa đến cạnh con ngựa, lần này có nhân viên công tác đứng bên cạnh đỡ lấy.

Cặp mắt Lục Dĩ Hoài lạnh lẽo nhìn anh ta.

Nhân viên công tác cảm thấy sau lưng mình giống như là mua đông, tỏa ra khí lạnh, theo bản năng tăng tốc độ lên, rất nhanh đã đưa Ngu Trà lên lưng ngựa.

Ngu Trà vừa ổn định lại thì phát hiện nhân viên công tác cách xa mình một chút, khó hiểu nói, “Làm sao vậy?”

Nhân viên công tác tươi cười: “Không có gì, tiếp theo chỉ cần ngồi yên là được, tôi sẽ kéo ngựa đi.”

Anh ta lén nhìn thiếu niên mặt không biểu cảm ngồi phía sau, giơ tay lau mồ hôi lạnh vốn không tồn tại trên trán.

Ngu Trà cứ như vậy ngồi trên lưng ngựa được anh ta nắm dây cương dắt đi tản bộ.

Có thể nói là không có cảm giác đặc biệt gì.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, thời gian ngắn như vậy đã rời đi mấy chục mét, bóng dáng Lục Dĩ Hoài đã trở nên mơ hồ.

Ngu Trà sờ con ngựa, dò hỏi: “Con ngựa này ngoan như vậy, tôi có thể tự mình đi dạo trong trại nuôi ngựa được không?”

Nhân viên công tác ngẫm lại, “Có thể, nhưng tôi sẽ đứng gần đây, nhất định phải nắm chặt sợi dây thừng này, còn có một ít điều cần lưu ý.”

Anh ta dặn dò vài câu, mới đưa dây cương cho Ngu Trà.

“Tôi sẽ.” Ngu Trà lập tức hít một hơi thật sâu, kích động mười phần, thật cẩn thận dắt ngựa đi dạo trong đây.

Đối với người mới cưỡi ngựa lần đầu, sẽ rất không thoải mái, vì phần bên trong của đùi sẽ bị cọ xát, nhưng cảm giác này lại rất tự do.

Ngu Trà vẫn có thể chịu đựng đau đớn do ma sát, đi hơn mười phút, lúc này mới thấy đủ, kéo dây cương chuyển hướng, nhẹ giọng an ủi con ngựa: “Chúng ta trở về đi.”

Con ngựa này cũng rất nghe lời, bị cô lôi kéo chuyển hướng đi.

Lục Dĩ Hoài vẫn luôn chờ ở đó.

Ngu Trà càng tiến về phía trước càng thấy rõ, hắn cầm quyển sách đặt trên đùi nhưng không đọc mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Lục Dĩ Hoài nói: “Không thích người khác chạm vào em.”

Thanh âm rất bình tĩnh, Ngu Trà biết được tâm tình hắn không tốt.

Từ đời trước đến giờ, dục vọng chiếm hữu của hắn vẫn không thay đổi, sẽ không cho cô giao lưu với người con trai khác, giống như lúc này, chỉ là không thể hiện ra ngoài thôi.

Ngu Trà giải thích nói: “Nếu anh ta không giúp tôi, tôi không lên được thì biết làm sao?”

Lục Dĩ Hoài chớp mắt, không phủ nhận.

Hắn nâng cằm, nhìn thiếu nữ trên lưng ngựa híp mắt lại đón ánh mặt trời, ánh sáng chiếu qua sườn mặt, mê người tinh xảo.

Bỗng nhiên Lục Dĩ Hoài mở miệng: “Nhắm mắt lại.”

“Á.” Ngu Trà không rõ lí do, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại, không nhìn thấy được gì, những giác quan khác lại trở nên nhạy cảm hơn.

Cho đến khi cô cảm giác được con ngựa giật giật, chưa đợi cô la lên, sau lưng đã có một lồng ngực rắn chắt áp đến, là mùi hương quen thuộc.

Ngu Trà hoảng sợ: “Lục Dĩ Hoài!”

“Ừm.” Truyền đến từ phía sau.

Ngu Trà vội vàng trợn mắt quay đầu, tim đập cực nhanh, nhanh chóng hỏi: “Sao anh lại lên đây? Anh lên đây bằng cách nào?”

Lục Dĩ Hoài vòng tay qua người cô, nắm lấy dây cương.

Cô hoàn toàn nằm trong ngực hắn.

Tay Ngu Trà bắt lấy sợi dây thừng, lúc này đã bị hắn cầm lấy, có thể cảm nhận được sự ấm áp và sự cọ xát nhẹ do vết chai mỏng.

“Cứ đi lên như vậy.” Lục Dĩ Hoài hừ một tiếng, nói nhẹ bên tai cô: “Cảm thấy tôi không thể?”

Đương nhiên Ngu Trà muốn nói là không thể.

Nhưng cô biết hậu quả của việc nói không thể trước mặt nam sinh là gì, đặc biệt là Lục Dĩ Hoài, cô sẽ bị hắn dùng thân thể chứng minh.

Tai Ngu Trà đỏ lên, “Không có…”

Tay phải Lục Dĩ Hoài sửa lại mái tóc bị gió thổi của cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào mặt cô, nói: “Tất cả hãy để cho tôi.”

Ngu Trà do dự, nhưng cũng không giãy giụa.

Sinh ra trong kiểu gia đình của Lục Dĩ Hoài, gia giáo nghiêm khắc, cần phải biết hết các kỹ năng, Lục Dĩ Hoài càng phải như vậy, tinh thông rất nhiều thứ.

Khi con ngựa bắt đầu chạy chậm, gió nhẹ lướt qua mặt, tóc Ngu Trà bay lên, thổi qua sườn mặt Lục Dĩ Hoài, hơi ngứa ngáy.

“Nó chạy rồi.” Ngu Trà hưng phấn nói.

“Nếu không thì tản bộ giống em lúc nãy?”

“Tôi chỉ sợ thôi mà.”

“Có tôi ở đây.”

Không thể phủ nhận, Ngu Trà cảm giác tim càng đập nhanh hơn.

Nói thẳng ra thì cô và Lục Dĩ Hoài đã làm chuyện hết sức thân mật kia, nhưng khoảng khắc ấm áp như vậy lại rất ít, cảm giác khác hoàn toàn so với bị cưỡng ép.

Chạy một lúc, tốc độ chậm lại, chở hai người đi dạo lên phía xa trong trại, chóp mũi toàn là mùi cỏ xanh.

Khi xuống dưới, Ngu Trà có hơi chưa thỏa mãn.

Cô không nói thêm gì, thân thể Lục Dĩ Hoài tạm thời không thể chịu đựng được việc tốn sức trong thời gian dài, sau khi xuống dưới bình tĩnh ngồi lại lên xe lăn.

Ngu Trà thay quần áo, lúc bước ra nhìn thấy hắn đang cúi đầu đọc sách, rất an tĩnh, cũng rất đẹp.

Cô nheo mắt lại, cười thật ngọt ngào, thanh âm mềm mại: “Lục Dĩ Hoài, hôm nay cảm ơn anh.”

Lục Dĩ Hoài khép sách lại, đuôi lông mày nhẹ nhướng lên.

Hiển nhiên hắn rất vừa lòng.

Vào buổi tối, Ngu Trà nhận được hậu quả khi cưỡi ngựa.

Phần đùi trong của cô đã đỏ lên, khi tắm, nước ấm xối xuống đau rát, lúc mặc quần cũng rất đau.

Cô đăng lên Weibo hình chụp cưỡi ngựa do nhân viên công tác chụp.

“Trà Trà của chúng ta thật đẹp!”

“Tôi thấy được, ở trong góc phía xa có phải là đại ma vương hay không? Thật sự có người này sao?!”

“Mẹ nó, cặp đôi này là thật sao?”

“Trăm triệu lần không nghĩ đến cặp đôi trong truyện tranh lại có thật, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!”

Ngu Trà đọc những bình luận kia, nhìn lại bức hình lần nữa, thật sự đã chụp luôn Lục Dĩ Hoài, chỉ là cách khá xa, không quá rõ ràng.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đang suy nghĩ thì có người gõ cửa phòng.

Ngu Trà mở cửa, “Sao anh lại qua đây?”

Lục Dĩ Hoài duỗi tay, giữa lòng bàn tay là một ống thuốc mỡ, giọng nói từ tính: “Ban đầu khi cưỡi ngựa sẽ bị thương, bôi cái này vào.”

Không biết vì sao, Ngu Trà lại nhớ đến cái đêm đưa thuốc đó, cũng là thuốc, chỉ là lúc đó không nói như vậy.

Cô lấy lại tinh thần, “Vậy còn anh?”

Lục Dĩ Hoài bình tĩnh nói: “Tôi không sao.”

“À.” Ngu Trà ngây ra một chút mới hiểu được, “Tôi còn tưởng anh muốn……”

Lục Dĩ Hoài cười khẽ một tiếng: “Tôi không ngại giúp em đâu.”

Rõ ràng là nụ cười rất bình thường, Ngu Trà lại cảm thấy thật đáng sợ, trực tiếp duỗi tay cầm lấy, bất ngờ đóng cửa lại.

Cô đỏ mặt nói: “Tôi tự làm!”

Lục Dĩ Hoài nghe giọng nói thẹn thùng bên trong, không thể không nhướng mày rồi rời khỏi.

Cách một cánh cửa, Ngu Trà thở ra một hơi.

Lục Dĩ Hoài nói câu đó đã dọa cô không nhẹ, nếu hắn bôi thuốc giúp cô, cô sẽ cảm thấy xấu hổ chết mất.

Cũng may Lục Dĩ Hoài không như vậy.

Ngu Minh Nhã ở bệnh viện cũng đăng Weibo. Là ảnh chụp lúc trước của cô ta ở khu du lịch, hiện tại vẫn có tác dụng.

“Minh Nhã, cậu cũng đi cưỡi ngựa à, chỗ cậu đi hôm nay Trà Trà cũng đã đến cưỡi ngựa?”

“Sống như vậy thật sung sướng.”

“Khi nào cha của tôi mới nói cho tôi biết tôi là con nhà giàu.”

“Tôi rất thích xem cuộc sống như vậy cho dù tôi không có được.”

Ngu Minh Nhã không nghĩ rằng bình luận bên dưới lại nhắc đến Ngu Trà, tìm kiếm một chút, sau đó thì thấy được ảnh chụp cưỡi ngựa, tức giận đến mức xém chút nữa vết thương lại chảy máu.

Cô ta ở bệnh viện không dám đi ra ngoài, kết quả Ngu Trà lại có thể vui vẻ đến vậy, cô ta cũng chưa từng cưỡi ngựa đấy.

Ngu Minh Nhã không cam lòng, nhưng bây giờ lại không có cách nào, chỉ có thể cắn răng, chờ bác sĩ thay thuốc, chờ miệng vết thương khép lại.

Cô ta còn phải cận thận giữ bí mật, giả dối làm ra biểu hiện bản thân không có chuyện gì.

Hành trình du lịch kết thúc, Ngu Trà về trường.

Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, vết thương trên chân cô đã khỏi hẳn.

Thả lỏng nhưng vẫn phải học hành, vào tiết đầu tiên, chủ nhiệm lớp đã thông báo tin tức về kỳ kiểm tra: “Sau khi có kết quả sẽ họp phụ huynh nên các em phải làm bài thật tốt.”

Học kỳ này chỉ còn lại ba tháng, lần kiểm tra này coi như là thi giữa học kỳ nên trường học rất coi trọng nó.

Lớp học ngay lập tức an tĩnh, Lâm Thu Thu nhỏ giọng kêu rên: “Hình như lần này là mấy trường cùng thi, chắc chắn sẽ không đơn giản, mình cảm thấy đã đủ khó khăn rồi, giờ lại còn muốn thêm họp phụ huynh.”

“Thành tích của cậu đâu có tụt xuống.” Ngu Trà nói.

“Đương nhiên là không, nhưng cũng không tiến bộ.” Lâm Thu Thu che miệng, “Cậu cũng biết ba mẹ mình mà, chắc chắn sẽ mắng mình.”

Ngu Trà còn đang nghĩ ai sẽ đi cho cô, trước kia đều là người hầu của Ngu gia đi.

Đây là buổi họp đầu tiên sau khi thân phận con nuôi của cô được công khai, cô vẫn còn mấy tháng nữa mới thành niên, bên ngoài vẫn là người của Ngu gia.

Bất quá chỉ sợ Ngu gia không muốn đến, cũng đúng lúc.

Ngày kiểm tra, Ngu Minh Nhã về trường tham gia kỳ thi.

Ngu Minh Nhã rất nổi tiếng trong trường nên khi cô ta vừa xuất hiện, Tieba lại có thêm người hỏi tại sao nữ thần lại trở nên trầm mặc.

Ngu Trà đoán là do vết thương của cô ta vẫn chưa lành hết nên phải mặc áo có tay.

Rạch cổ tay tự sát là chuyện rất nghiêm trọng, không có khả năng nghỉ ngơi vài ngày là hết, chị em của Ngu Minh Nhã cũng thu liễm lại, nơm nớp lo sợ, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm đó bọn họ chỉ biết Ngu Minh Nhã và Lương Vân đi chung với nhau, cũng rời đi cùng nhau, buổi tối hôm đó Ngu Minh Nhã cũng không về phòng.

Hôm sau thì Ngu Minh Nhã rời khỏi khu du lịch, bọn họ được biết là cô ta đã về nhà, sau đó Ngu Minh Nhã lại đăng Weibo, làm bộ không có chuyện gì xảy ra.

Không thể không nói, cô ta giả vờ rất thật, nên người biết cô ta xảy ra chuyện cũng không nhiều, càng không có nhiều người biết cô ta phải vào bệnh viện vì việc kia.

Đương nhiên Ngu Trà sẽ không đi tuyên truyền loại chuyện này.

Lúc này truyền ra ngoài cũng không được gì, trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, một ngày nào đó, Ngu Minh Nhã sẽ gieo gió gặt bão.

Mọi chuyện cô ta làm đều sẽ phải trả lại.

Hai người thi chung một phòng, sắc mặt Ngu Minh Nhã tối tăm không ít, nhìn thấy Ngu Trà, thấp giọng nói: “Có phải bây giờ mày rất đắc ý?”

Ngu Trà nói: “Không lẽ chị gái chỉ có một câu hỏi này thôi sao?”

Lập tức Ngu Minh Nhã nắm chặt bàn tay, ngón tay lại đau đớn.

Cô ta nhìn Ngu Trà đang cười tủm tỉm, rời đi cùng với Lâm Thu Thu ngoài cửa, hít thật sâu không lên tiếng.

Sau khi thi xong, cả trường đều thả lỏng.

Xếp hạng ban đầu của Ngu Trà nằm trong top 20, học sinh trong trường hơn nghìn người, Nhất trung lại là ngôi trường số một số hai thành phố, thành tích của cô đã rất xuất sắc.

Bất quá đây là trước khi trọng sinh, tuy sau khi sống lại, cô đã dành nhiều thời gian học tập hơn, không như đời trước dính vào một đống chuyện hỗn loạn, thành tích lần này vẫn phải chờ đến khi có kết quả.

Lâm Thu Thu mua khoai tây cắt lát ăn, ngồi một bên nói: “Sau khi Ngu Minh Nhã thi xong đã đi rồi, bây giờ cũng không đi học, không định lấy hình tượng học bá hay sao?”

Ngu Trà dọn dẹp sách vở, “Có thể là do không thể đến trường.”

“Cô ta chắc là muốn làm gì đó.” Thượng Thần ngồi ở vị trí của bạn học phía trước, “Nếu không sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội này.”

“Hơn nữa lần trước cô ta đã nói trên Weibo, lần này sẽ nằm trong top 10, cuối cùng sau khi thi xong thì lặn mất tăm.” Thượng Thần nhớ đến chuyện này, cảm thấy rất khôi hài.

Ngu Trà cong môi.

Lâm Thu Thu tò mò hỏi: “Ai, cậu nói xem rốt cuộc cô ta định làm gì, tối hôm qua mình đọc được có một chủ Weibo chuyên tám chuyện nói rằng có một đạo diễn chương trình thực tế đã mời cô ta, không lẽ là chuẩn bị đi quay chương trình?”

Ngu Trà dừng động tác, “Chương trình thực tế?”

Cô không nghĩ rằng lúc này Ngu Minh Nhã sẽ lựa chọn đi quay chương trình kiểu vậy, cô ta muốn làm gì đây?

“Ừm, đúng vậy.” Lâm Thu Thu lấy điện thoại ra, “Tối qua mình có thấy, trong danh sách khách quý có ba chữ viết tắt YMY (Yu Ming Ya – Ngu Minh Nhã), mình đoán không còn ai khác ngoài cô ta, đúng là muốn tấn công toàn diện vào giới giải trí mà.”

Hết chương 40

#xanh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN