Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 7: The Origin of Evil (Nguồn Cơn Tội Ác)
“Tại căng thẳng quá nên quên mất, tôi cứ ngỡ cũng chẳng phải việc gì quan trọng.”
“Rất quan trọng ấy chứ. Anh có thể khẳng định đó là giọng Cổ Dương không? Liệu có phải người khác giả giọng không?”
“Không thể nào. Tuy tôi không thân với Cổ Dương nhưng nhất định tôi không nghe lầm.”
Trần Tước cúi đầu, chừng như vừa gặp phải một vấn đề nan giải.
“Lúc theo chú Sài lên lầu, thoạt đầu tôi đứng ngoài cửa gọi, đợi một lúc nghe Cổ Dương đáp ‘Tôi biết rồi’, kế đó tôi lại hỏi bao giờ cậu xuống nhà ăn tối thì cậu ta không nói gì, tôi cứ ngỡ cậu ta ngủ rồi, bèn cùng chú Sài rời đi. Nếu biết trước mọi chuyện, bấy giờ tôi nhất định sẽ phá cửa…”
“Khi ấy anh đứng ở đâu?”
“Để tôi nghĩ xem nào. Bấy giờ tôi đứng trước sợi xích cài, cố thò đầu vào ngó nhưng khe cửa quá hẹp, không trông rõ được tình hình bên trong. Chú Sài đứng phía sau tôi, nhưng đến tôi còn không nhìn thấy, nói gì đến chú ấy.” Tôi vắt óc nhớ lại tình cảnh tối đó để thuật lại nguyên vẹn cho Trần Tước.
“Anh và chú Sài cùng lên gác, nếu anh không nói dối thì lúc ấy Cổ Dương vẫn còn sống. Cậu ta chết sau khi anh cùng chú Sài xuống lầu và trước khi Chúc Lệ Hân cùng Đào Chấn Khôn lên. Nhưng kì quái một điều, bây giờ, tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ. Trừ bốn người ra, không ai rời phòng khách. Mà bốn người cũng đi làm hai nhóm, có thể giám thị lẫn nhau, không ai có cơ hội ra tay. Trừ phi…” Trần Tước ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt rất lạ.
“Cậu… Ý cậu là…”
“Trừ phi trong bốn người có một nhóm thông đồng với nhau, giết chết Cổ Dương.” Trần Tước quát vào mặt tôi.
“Cậu đừng có ngậm máu phun người.” Giọng tôi run lên, “Hàn Tấn tôi thề với trời, nếu tôi là hung thủ hoặc đồng phạm giết chết Cổ Dương thì ra cửa sẽ bị sét đánh, chết rồi còn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được làm người. Cậu đã chịu tin chưa?”
Nào ngờ Trần Tước cười phá lên, “Tôi đùa đấy. Anh và Cổ Dương không ân không oán, cũng mới quen chú Sài được mấy hôm, tuy có khả năng này nhưng không cao. Huống hồ, nếu vụ việc có liên quan đến chuyện hai mươi năm trước thì lại càng không thể, bấy giờ anh còn nhỏ quá mà.”
Nghe vậy, tôi mới ngồi phịch xuống ghế, giận dữ mắng, “Đừng đùa kiểu ấy nữa.”
“Lẽ nào trên đời thực sự có phép thuật ư? Hung thủ đi trên tuyết không in dấu chân, xuyên tường vào giết chết Cổ Dương?” Trần Tước nằm ngửa ra sofa, gác chân lên tay ghế.
“Nói không chừng ngôi nhà này là nhà ma đấy.”
“Anh sợ rồi hả?”
“Nói bậy.”
“Thế tại sao lại bảo vậy?”
Tôi không trả lời được. Chẳng hiểu vì lý do gì mà vừa bước vào dinh thự Vỏ Chai, trong đầu tôi đã hiện lên cảnh tượng trong phim Quỷ ám[2]. Bộ phim do William Friedkin đạo diễn, phát hành năm 1973, kể về một cô bé bị quỷ nhập, khoa học không thể giải thích, mẹ cô đành cầu cứu cha xứ. Nghe nói kịch bản được cải biên từ một câu chuyện có thật ở Maryland, Mỹ. Cứ nghĩ tới bộ phim ấy là tôi sởn cả gai ốc.
[2]: Tên tạm dịch từ The Exorcise.
Tại sao lại liên tưởng nó với vụ án này? Có lẽ từ sâu trong tiềm thức, tôi vẫn cho rằng hai mươi năm trước, Cổ Vĩnh Huy đã bị ma nhập. Ông ta vốn không phải tâm thần bất ổn mà là bị quỷ ám nên mới gây ra những hành vi quái gở như thế, nào là giết tất cả mọi người trong dinh thự, nào là mượn sức của ác quỷ, xuất hiện ở cách đó 5 km. Cổ Dương cũng vậy, ngôi nhà này đã chịu lời nguyền nên những người thừa kế sẽ lần lượt bị ma ám rồi chết một cách ly kì.
Nhưng suy luận của Trần Tước đã đập tan ý nghĩ viển vông của tôi, chứng minh mọi chuyện đều do con người gây ra. Hơn nữa, hung thủ còn chính là người thứ bảy ẩn nấp trong dinh thự hai mươi năm trước.
“Nói đi cũng phải nói lại, cậu suy luận cừ thật đấy. Kết hợp tất cả manh mối tưởng chừng chẳng liên quan lại với nhau, quả là phong cách của cậu.”
“Đó đều là phỏng đoán thôi, chưa đến trình độ suy luận. Sự thật chưa hẳn như vậy, chẳng qua theo tình hình trước mắt thì đó là hướng giải thích hợp lý nhất, trừ khi anh đưa ra chứng cứ đủ sức phản bác.”
“Bất kể ra sao, cậu cũng đã rửa sạch được tiếng oan cho Cổ Vĩnh Huy, nói cho mọi người biết còn một khả năng khác. Tôi chỉ tò mò bấy giờ hung thủ chuồn đi bằng cách nào? Có phải lúc cảnh sát xộc vào, hung thủ đã đi khỏi rồi không?” Tôi ném vấn đề lại cho Trần Tước.
“Giờ vẫn chưa nói được.”
Lại thế, biết rõ đủ mọi chuyện song vẫn thích úp mở. Đúng phong cách thám tử trong truyện trinh thám, nhất định phải đợi cho đến khi tất cả bị hãm hại thê thảm mới chịu thong dong bước lên giữa sân khấu vạch trần chân tướng.
Nhưng biết đâu, quả thật Trần Tước vẫn chưa có manh mối gì về vụ Cổ Dương.
“Cứ nghĩ hung thủ vẫn đang ở đây, tôi lại không sao ngủ được. Lúc nào cũng cảm thấy có người nấp đâu đó trong phòng, tay lăm lăm dao găm, đợi tôi thiếp đi là đánh úp.”
“Thì ra anh sợ.” Trần Tước cười gian xảo, “Chi bằng đến tối vác cái xác bị thịt sang phòng tôi đi, tôi không ngại chia giường với anh đâu.”
“Cậu nghĩ tôi là trẻ con ba tuổi à?”
“Tôi chỉ lo anh sợ quá thành bệnh đấy thôi. Bệnh tâm lý khó điều trị lắm…”
“Cảm ơn thầy Trần quan tâm, tôi tự lo được.”
Cốc! Cốc! Cốc!
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng Trần Tước bên cạnh.
“Có ai tìm cậu kìa.”
Trần Tước gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng, tôi cũng theo sau.
Đứng trước cửa phòng Trần Tước là giáo sư vật lý Trịnh Học Hồng.
“Tôi có vài việc muốn trao đổi với cậu.”
Trần Tước bước sang, đẩy cửa phòng mời Trịnh Học Hồng. Nhưng dường như thầy còn băn khoăn nên vẫn đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn tôi.
Trần Tước hiểu ý, phì cười, “Thầy Trịnh, nếu đã tin em thì cũng nên tin Hàn Tấn luôn đi.”
Tôi vội xua tay, nhưng Trịnh Học Hồng đã vỗ vỗ vai tôi, tỏ ý rủ tôi cùng vào.
Ngồi xuống rồi, thầy gỡ kính mắt ra lau, đeo lên, rồi lại gỡ xuống, cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, dáng điệu căng thẳng. Dưới ánh đèn, gương mặt thầy trơn nhẫy như phủ một lớp dầu ăn thật dày, có cảm giác đã lâu lắm rồi không rửa mặt. Trần Tước pha trà đen cho chúng tôi rồi cũng ngồi xuống sofa. Khác hẳn vẻ uể oải thường ngày, trông cậu ta lúc này khá nghiêm túc.
“Nghe những suy luận vừa nãy của cậu Trần, tôi hết sức kinh ngạc.” Trịnh Học Hồng ngẩng lên, vẻ hơi cứng nhắc, “Đúng là như ngựa trời tung vó, giàu trí tưởng tượng, sắc sảo vô cùng. Tôi thật lòng khâm phục, kể cả cậu đoán sai đi nữa. Bởi vậy tôi cũng cho rằng, nếu trong chúng ta chỉ có một người nhìn thấu được chân tướng vụ án, người ấy ắt hẳn là cậu.”
“Thầy quá lời, em chỉ đề ra một khả năng mà thôi.”
Trần Tước tránh né ánh mắt giáo sư Trịnh. Thỉnh thoảng, cậu ta cũng lộ vẻ ngượng nghịu. Qua mấy hôm tiếp xúc, tôi nhận thấy Trịnh Học Hồng là người ngoan cố bảo thủ, keo kiệt lời khen như lão Grandet tiếc tiền vậy, việc thầy công nhận Trần Tước kể cũng là một kì tích.
“Không ngờ lại như vậy.” Trịnh Học Hồng im lặng giây lát rồi ngẩng đầu lên, ‘“Tôi sống bấy nhiêu năm, có chuyện gì chưa từng thấy nữa đâu?’ Trước đây tôi hay nói câu này, giờ xem ra nực cười hết sức.”
Tôi lén liếc nhìn Trần Tước, thầm nghĩ chẳng biết cậu ta có đang thắc mắc giống mình không. Trần Tước không đáp lời Trịnh Học Hồng, chỉ lặng lẽ đợi thầy nói tiếp.
“Nếu tôi nói mình quen Cổ Vĩnh Huy thì cậu nghĩ sao?” Trịnh Học Hồng nhìn Trần Tước thăm dò.
“Bình thường thôi.”
“Vậy nếu tôi nói, tôi và Cổ Vĩnh Huy không chỉ quen nhau mà còn là bạn bè thân thiết, cậu nghĩ sao?”
“Cũng bình thường.”
Trịnh Học Hồng phì cười, “Cậu hay thật đấy.”
“Thầy đến đây không chỉ để nói với em mấy câu này phải không?” Trần Tước cũng cười theo.
“Dĩ nhiên là không.”
“Thầy muốn kể với em về Cổ Vĩnh Huy?”
“Đúng vậy. Tôi không rõ chuyện này có liên quan gì tới vụ án năm xưa không, nhưng có lẽ cậu sẽ nhìn ra được. Khả năng quan sát và suy luận của cậu đều xuất sắc, cậu là người vận dụng trí óc linh hoạt nhất mà tôi từng gặp đấy.”
“Chỉ là trùng hợp thôi…”
Thấy Trần Tước xấu hổ, tôi bất giác bật cười.
Nhưng Trịnh Học Hồng không cười.
Chẳng những không cười, nét mặt thầy càng lúc càng nghiêm trang, ngoảnh mặt sang một bên như đang hồi tưởng quá khứ xa xăm. Mãi một lúc lâu, thầy mới định thần, hắng giọng cất tiếng.
“Ngoài Phương Tuệ, Cổ Vĩnh Huy còn có nhiều phụ nữ khác. Cũng như tất cả những kẻ có tiền, Cổ Vĩnh Huy lăng nhăng, ham muốn chiếm hữu rất mạnh mẽ. Thật ra người mất đã mất rồi, tôi cũng không muốn chỉ trích sau lưng bạn bè, nhưng việc này hết sức quan trọng, tôi không thể không nói.”
“Việc gì cơ?” Tôi tò mò hỏi.
“Cổ Dương không phải con ruột của Cổ Vĩnh Huy.”
“Tôi lớn hơn Cổ Vĩnh Huy sáu tuổi.” Trịnh Học Hồng cầm tách trà trên bàn lên nhấp giọng, “Chúng tôi quen nhau năm 1980 tại nhà một người bạn, bấy giờ, tôi đã thấy ông ấy không phải người tầm thường. Cổ Vĩnh Huy giỏi biện bác, chỉ cần bất đồng quan điểm, ông ấy có thể tranh luận với cậu một ngày một đêm. Nghĩ lại năm đó quả là sức trẻ dồi dào, tôi và ông ấy đã cãi cọ đỏ mặt tía tai từ chính sách quốc gia cho tới văn học nghệ thuật. Đó gọi là không đánh không quen, về sau chúng tôi thành bạn thân. Nhưng dù sao tôi cũng là người làm nghiên cứu, khó mà qua lại quá gần gũi với người làm ăn. Có điều, chúng tôi vẫn liên lạc khá nhiều, mỗi khi gặp chuyện gì bực bội Cổ Vĩnh Huy đều gọi cho tôi, còn tôi nhất định sẽ giúp ông ấy trong phạm vi có thể.
“Tuy là dân kinh doanh, Cổ Vĩnh Huy vẫn yêu văn nghệ giải trí không thua gì tôi cả. À phải, ông ấy còn là con nghiện cờ. Mỗi lần tôi được nghỉ là Cổ Vĩnh Huy lại tới nhà tôi chơi mấy ván. Luận về sức cờ, thoạt đầu ông ta thua xa tôi, nhưng điểm đáng sợ nhất của con người này là vô cùng cố chấp, dốc hết sức lực để làm mọi thứ. Học cờ cũng không phải ngoại lệ. Mấy năm sau, ông ta đã có thể đánh ngang cơ với tôi, thi thoảng còn thắng tôi vài ván. Cổ Vĩnh Huy cực kì hiếu thắng, một lần tôi ăn được đại long[3], ông ta bèn trở mặt ngay, gạt tung bàn cờ bỏ đi một mạch. Mấy hôm sau, ông ấy mới đến xin lỗi tôi, thừa nhận mình không quân tử. Về cơ bản, Cổ Vĩnh Huy là người không chấp nhận nổi thất bại, dù trong sự nghiệp hay trong tình ái.
[3] Một thuật ngữ trong cờ vây, thường chỉ việc chưa ổn định về cục diện, có thể bị đối thủ tấn công, uy hiếp cả một nhóm quân (từ mười quân trở lên).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!