Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ] - Chương 7: The Origin of Evil (Phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
547


Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]


Chương 7: The Origin of Evil (Phần 2)


“Bà Phương Tuệ mẹ Cổ Dương là một phụ nữ đẹp, đến giờ vẫn vậy. Thật lòng tôi không tin có người đàn ông nào không xao xuyến trước nhan sắc ấy. Thời trẻ người trồng cây si Phương Tuệ rất đông, cạnh tranh cực kì ác liệt. Cuối cùng, bà ấy rung động trước sự kiên trì của Cổ Vĩnh Huy, hai người kết hôn năm 1986. Nhưng cũng chính vào năm đó, Cổ Vĩnh Huy ngoại tình. Ông ấy yêu Phương Tuệ, điều này tôi chắc chắn. Nhưng ông ấy cũng yêu Bạch Diễm.”

“Bạch Diễm ư?” Tôi nghiêng đầu hỏi, “Là gái bao của Cổ Vĩnh Huy?”

Trịnh Học Hồng lắc đầu, “Bạch Diễm là gái đã có chồng.”

“Gì cơ?” Hình tượng thương gia Cổ Vĩnh Huy vừa giỏi làm ăn vừa yêu văn nghệ trong lòng tôi thế là sụp đổ tan tành.

“Chuyện này nói ra thì dài lắm. Dung mạo Bạch Diễm tuy không bằng Phương Tuệ nhưng cũng đẹp, nếu nói Phương Tuệ là đóa hồng nồng nhiệt thì Bạch Diễm là mẫu đơn an tĩnh. Bạch Diễm từ Thành Đô tới Thượng Hải học đại học, trở thành thư ký riêng của Cổ Vĩnh Huy. Ngày ngày kề cận, Cổ Vĩnh Huy dần dần nảy sinh cảm tình nhưng Bạch Diễm là người có nguyên tắc, luôn khéo léo khước từ sự theo đuổi của Cổ Vĩnh Huy. Một phần vì biết Cổ Vĩnh Huy sắp kết hôn cùng Phương Tuệ, phần khác là chồng Bạch Diễm cũng hết sức cưng chiều vợ. Nếu mọi chuyện chỉ như thế thì cũng chẳng sao. Nhưng như lúc trước tôi đã nói, Cổ Vĩnh Huy cực kì hiếu thắng, kể cả trên phương diện tình ái, nên… nên…” Trịnh Học Hồng ngập ngừng, nhất thời không nói tiếp được.

“Nên ông ta đã cưỡng bức Bạch Diễm?” Trần Tước hơi chồm người tới trước, tiếp lời.

Trịnh Học Hồng xót xa gật đầu.

“Ông ấy kể với tôi chuyện đó, còn viện cớ lúc ấy quá chén, mất kiểm soát. Ông ấy muốn tìm Bạch Diễm tạ lỗi, đồng thời muốn dùng tiền bù đắp tổn thương tinh thần, nhưng Bạch Diễm đã biến mất. Mấy hôm sau, tôi đọc báo mới biết Bạch Diễm đã nhảy lầu tự sát, mà địa điểm tự sát chính là cao ốc công ty Cổ Vĩnh Huy.”

“Phương Tuệ biết chứ?”

“Phải, giấy nào gói được lửa? Cả công ty xôn xao bàn tán về mối quan hệ bất chính của Cổ Vĩnh Huy và Bạch Diễm. Thật ra trong mối quan hệ ấy chỉ có Cổ Vĩnh Huy tình nguyện thôi. Về sau, chồng Bạch Diễm tới công ty làm ầm ĩ mấy lần, đều bị bảo vệ chặn lại từ ngoài cửa. Lời ong tiếng ve trong công ty đương nhiên cũng đến tai Phương Tuệ, bà ấy không dám tin mới kết hôn chưa đầy một năm mà chồng mình đã lằng nhằng với nhân viên công ty, còn liên quan đến mạng người. Cuối cùng, Phương Tuệ đề nghị ly hôn với Cổ Vĩnh Huy. Sau khi chia tay, Phương Tuệ ra nước ngoài. Cổ Vĩnh Huy thường xuyên tới tìm tôi, đêm nào cũng mượn rượu giải sầu. Nửa năm sau, Phương Tuệ thình lình trở về Thượng Hải. Cổ Vĩnh Huy mừng như bắt được vàng, lập tức cầu hôn lại, Phương Tuệ cũng nhận lời.”

“Thật là kì lạ.” Tôi lẩm bẩm.

“Bấy giờ tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng Cổ Vĩnh Huy kể với tôi rằng, người khiến Phương Tuệ nghĩ lại không phải ông ấy, mà là đứa con.”

“Trước khi đi, Phương Tuệ đã có mang ư?”

“Ừ, có mang Cổ Dương, nhưng ra nước ngoài mới phát hiện ra. Phương Tuệ không muốn bỏ đứa bé, lại không thể để con sinh ra không cha, nên đành tái hợp. Cổ Vĩnh Huy thừa dịp này bèn kể lể thề thốt, rằng không bao giờ lạc lối nữa.”

“Vừa rồi ông nói Cổ Dương không phải con ruột Cổ Vĩnh Huy, lẽ nào trong thời gian này Phương Tuệ cũng ngoại tình?”

“Đúng thế.”

“Cổ Vĩnh Huy có biết không?”

“Đến tận lúc chết, ông ấy vẫn tưởng Cổ Dương là con mình.”

“Ợ…” Tôi líu cả lưỡi, chẳng biết phải nói gì nữa.

“Đây mới là điểm đáng sợ của Phương Tuệ. Bà ta quay về để báo thù. Ly hôn không thể xoa dịu cơn giận dữ, bà ta muốn dùng cách này trừng phạt Cổ Vĩnh Huy, để sản nghiệp và tất cả mọi thứ của ông ấy rơi vào tay đứa con không máu mủ ruột rà.”

Tôi kinh ngạc đến không thốt nên lời. Nếu suy đoán của Trịnh Học Hồng là thật thì Phương Tuệ quá kinh khủng.

“Sao thầy biết Cổ Dương không phải con ruột Cổ Vĩnh Huy?”

“Cổ Vĩnh Huy nhóm máu AB, Phương Tuệ nhóm máu B, mà Cổ Dương lại mang nhóm máu O. Xét trên góc độ di truyền, nhóm máu AB kết hợp với B không thể sinh ra con nhóm máu O được.” Trịnh Học Hồng bổ sung, “Nhóm máu của Cổ Dương là do chính miệng cậu ấy nói với tôi trong lúc tán gẫu. Bấy giờ chúng tôi đang bàn luận về mô liên kết trong máu, cậu ấy là người ham học, thật đáng tiếc.”

“Ngoài thầy ra còn ai biết việc này nữa không?” Tôi hỏi.

“Chắc là không đâu.” Dứt lời, Trịnh Học Hồng gỡ kính ra, hà hơi lên mặt kính rồi dùng vải lau sạch. Một lúc lâu sau, thầy mới hài lòng đeo trở lại.

“Hơi đói nhỉ…”

Sau khi Trịnh Học Hồng đi khỏi, Trần Tước nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã 11 giờ đêm, không biết chú Sài đã ngủ chưa. Bữa tối cậu ta chẳng ăn được mấy.
“Hay là xuống bếp xem có gì dùng được không. Tôi tự làm ít đồ ăn cũng được, khỏi phiền chú Sài.”

Nghe cậu ta nói vậy, tôi thấy đói lây, bèn theo Trần Tước xuống lầu. Chúng tôi đi giữa khung cảnh u ám mà tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân và tiếng mưa rơi ngoài cửa.

Rẽ phải là nhà bếp. Quả nhiên chú Sài không ở đó, chắc đã đi ngủ rồi. Trần Tước đi thẳng tới tủ lạnh, mở ra tìm đồ ăn. Tôi không biết nấu nướng cũng chẳng giúp được gì, đành đứng bên cạnh quan sát. Cậu ta lấy trong tủ ra hai miếng thịt bò và mấy quả trứng gà, “Để rán hai miếng bít tết ăn, anh kéo cái thùng rác bên kia qua đây.”

Tôi lấy thùng rác sang đặt dưới chân Trần Tước, tuy bên trong trống không nhưng mùi tanh tưởi xộc lên cũng khiến tôi ngạt thở. Tối nay chú Sài làm cả một bàn hải sản, những vỏ tôm xương cá đều bỏ cả vào thùng rác, tuy đã đổ đi nhưng mùi tanh vẫn chưa hết được.

“Theo tôi được biết, đời tư của Cổ Vĩnh Huy trước khi kết hôn cũng khá phóng túng.” Trần Tước dùng sống dao dần thịt bò.

“Không ngờ ông ta lại là người như vậy, uổng công rửa sạch tiếng xấu hộ ông ta.” Tôi lầm bầm.

Trần Tước dần cho miếng thịt bò mềm ra, lại lấy ít bột soda, muối và tỏi vụn phết lên.

“Mai là ngày cuối cùng rồi.” Trong lúc chờ thịt ngấm gia vị, cậu ta cầm ly và khui rượu đến, mở một chai rượu vang rồi cùng tôi ngồi xuống bàn ăn, đối diện nhau.

“Vẫn chưa có manh mối gì về hung thủ ư?”

“Ừ.”

“Vụ cá cược giữa cậu và ông Triệu thì sao?”

“Tôi đã bao giờ chơi tử tế đâu.” Trần Tước nghiêm trang đáp.

“Cậu định giở trò à?”

“Ừ.”

Trần Tước mà tôi biết luôn tự tin, nhưng hôm nay, tôi lại thấy trong mắt cậu ta vẻ mệt mỏi và bất lực. Chẳng cần nghĩ cũng biết, cái chết của người bạn thân duy nhất thời đại học đã giáng cho Trần Tước một đòn chí mạng. Xưa nay cậu ta là người kín đáo, sống nội tâm, tuy tính tình có vẻ thất thường nhưng thật ra khá nhạy cảm, chỉ không thể hiện tình cảm ra ngoài. Sau khi Cổ Dương bị giết, tuy Trần Tước không tỏ vẻ rầu rĩ, cũng chẳng nhỏ một giọt nước mắt, nhưng tôi biết cậu ấy đau buồn. Đau buồn hơn ai hết.

“Chắc được rồi đấy.” Trần Tước đặt ly rượu xuống, đứng dậy trở lại bếp. Cậu ta làm nóng chiếc chảo đáy bằng, đổ chút dầu rồi cho thịt bò vào, vặn to lửa, lần lượt rán cả hai mặt. Tay nghề cậu ta điêu luyện, dù dùng dao thái hay điều chỉnh mức lửa đều vừa khéo, đến mức tôi vẫn luôn nghi ngờ không biết có phải cậu ta từng làm đầu bếp hay không. Ngoài món Tây và món Trung Quốc, cậu ta làm món Nhật cũng tuyệt ngon. Không chỉ thế, Trần Tước còn biết làm nhiều món lạ. Có lần cậu ta nấu mì Iaksa cho tôi ăn, trong khi trước đó tôi còn chưa bao giờ nghe nói đến nền ẩm thực Nyonya[4]. Tôi quả thật không hề cầu kì về chuyện ăn uống, từ nhỏ đã không kén ăn, chỉ cốt no bụng là được. Nhưng Trần Tước thì trái ngược hoàn toàn.

[4] Ẩm thực của người Mã Lai gốc Hoa.

Hai phút sau, Trần Tước lại đem hai miếng thịt bò vừa rán bọc vào giấy bạc rồi bỏ lò nướng. Mùi thịt bò thơm nức từ lò nướng bốc lên càng khiến bụng tôi biểu tình.

“Đợi thêm chút nữa, nấu xong xốt tiêu đen là được.”

Trần Tước đổ thêm chút nước vào phần nước thịt còn lại rồi rắc tiêu đen, bột mì và các gia vị vào, đun lửa vừa tới khi sền sệt thì rưới lên mặt thịt. Xong xuôi một loạt thao tác, cậu ta sắp thịt bò vào đĩa, bưng tới trước mặt tôi. Tôi cắt một miếng đưa lên miệng, cảm nhận rõ rệt nước thịt ngọt thấm vào khoang miệng, chất thịt cũng ngon tuyệt.

“Có thực mới vực được đạo, tạm gác mọi chuyện sang một b…” Nói tới đây, Trần Tước thình lình mở to mắt.

“Sao thế?”

“Tôi ngốc thật thôi.” Trần Tước đặt dao nĩa xuống, đứng bật dậy.

“Không sao chứ?”

“Sự thật rành rành trước mắt mà tôi lại không phát hiện ra…”

“Cậu biết hung thủ giết Cổ Dương là ai rồi ư?”

“Chưa.”

“Thế cậu kinh ngạc cái gì?.”

“Tôi phá được bí mật phòng kín rồi.” Trần Tước nhìn tôi.

“Mau kể cho tôi nghe.”

“Hung thủ hết sức xảo quyệt, đã nắm được cơ hội ngàn năm có một.”

“Giời ơi, đừng úp mở nữa được không?”

“Thật ra đơn giản thôi, hung thủ…”

Đột ngột, có tiếng bước chân lan xuống cầu thang.

“Thơm quá!”

Là Vương Phương. Thấy chúng tôi, chị nhoẻn cười, tao nhã vòng qua bàn ăn đi sang một góc rồi ngồi xuống. Chị nói nửa đêm không ngủ được, định đi dạo vài vòng ngoài hiên, nào ngờ ngửi thấy mùi bít tết ngào ngạt nên chạy xuống lầu, vốn dĩ không đói nhưng thấy chúng tôi ăn nên lại nghe bụng réo òng ọc mất rồi. Trần Tước liền bảo trong nhà bếp còn mấy quả trứng gà, để cậu ta làm cho chị món trứng hấp.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN