Đó Là, Yêu - Chương 18: Yêu người con trai kiêu ngạo đáng yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Đó Là, Yêu


Chương 18: Yêu người con trai kiêu ngạo đáng yêu


Trên đời này có một loại đàn ông, hắn vô cùng phiền, hắn không nói ‘anh yêu em’, nhưng hắn rất biết cách dụ dỗ lừa gạt cho bạn vui; hắn lúc nào cũng ghét cái này cái kia của bạn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ rơi bạn; hăn thích nhất là bắt nạt bạn, nhưng hắn tuyệt đối không cho người khác ức hiếp bạn. . .

Có người gọi loại đàn ông này là ngạo kiều (#Shai: ý nói những người kiêu ngạo một cách đáng yêu), tôi gôi là — Phiền Nhân

Thực tế chứng minh, nói lời yêu đương với loại đàn ông này, bạn phải có một khối sức mạnh vô địch và trái tim không thay đổi, nếu không chỉ cần một phút đồng hồ thôi bạn sẽ muốn vứt bỏ hắn!

*Action 1

Đêm lạnh, tôi và bạn học tiểu Trình cứ đi thẳng về phía trước, cứ đi thẳng, không biết đi qua bao nhiêu con phố, tôi không cảm thấy chút mệt nào.

Người đang yêu, ngay cả chuyện thực sự nhàm chán nhất, cũng có thể làm tăng thêm hương vị cho nó.

“Rốt cuộc là khi nào anh đi?”

Tôi cố ý dùng giọng điệu nhỏ nhẹ hỏi hắn, che dấu đi nội tâm nặng nề của mình.

Nghĩ đến việc hắn muốn đi, tôi sợ hãi tột cùng, Sợ đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu, chưa kịp ấm lên đã bị khoảng cách thử thách. Sợ giấc mộng đẹp này sẽ sớm tỉnh lại, tôi cùng với chỗ người yêu, cuối cùng mỗi người một nơi. Nhưng cuối cùng tôi không thể trốn tránh.

“Anh quyết định trái với điều hẹn ước, không đi công tác nữa.”

Đáp án của hắn khiến cho tôi như bị sét đánh, không, là kinh hỉ vạn phần. “Cái gì! Anh vừa mới nói gì?”

“Anh không đi công tác nữa. Anh muốn ở lại thành phố T, thi nghiên cứu sinh.”

Tôi mở to mắt nhìn hắn, kinh ngạc quá đột ngột, tôi nhất thời không thích ứng được, cảm giác như mình nghe lầm: “Anh thực sự không đi nữa?”

“Không đi. Anh đã nói với ba mẹ rồi, họ tôn trọng quyết định của anh.”

Khoảnh khắc đó, buổi tối đó như hé ra một tia pháo hoa rực rỡ sáng chói, ánh sao trên trời như đổ xuống.

Hắn ôm chặt vai tôi, chầm chậm đi về phía trước, giống như đi lơ lửng giữa những tầng mây.

. . . .

“Sao anh lại quyết định ở lại thành phố thi nghiên cứu?” Tôi hỏi.

Hắn giả vờ thâm sâu đáp: “Trong lòng anh có một Thiên Bình. Mỗi khi phải đưa ra quyết định, anh sẽ đem hai chuyện đó lên Thiên Bình cân cho kỹ, Thiên Bình hướng về bên nào anh sẽ theo bên đó, cho nên. . .”

Trong lòng tôi tràn đầy mong chờ chờ câu nói tiếp theo của hắn, lại nghe thấy hắn nói: “Anh cảm thấy em nên giảm cân một chút.”

Con người này, lời ngon tiếng ngọt có thể nói như vậy sao?!

“Đáng ghét! Phiền Nhân!” Tôi vung tay muốn đánh hắn, bị hắn né được, tôi kiên định đuổi theo quyết đánh hắn, đuổi tới nơi không thấy ánh sáng, cuối cùng tôi cũng đuổi kịp hắn. Chân tôi loạng choạng đứng không vững, liền ngã vào lòng hắn. . .

Gió đêm thổi tung mái tóc, cũng thổi tung lòng người.

Đêm, từ khi có hắn, không còn cô đơn nữa.

Sau đó, bạn học tiểu Trình giúp tôi tìm chỗ ở, lại đem bạn học trung học (bạn thân đương nhiệm bạn gái) tới giúp, hắn mới yên tâm rời đi.

Đêm đó, tôi với bạn học trung học của hắn nói rất nhiều chuyện, câu nói tôi ấn tượng sâu sắc nhất là: “Hắn tuyệt đối là một người đàn ông tốt đáng để gả!”

*Action 2

Tốt nghiệp Đại học rồi, phòng ngủ đã từng trống không, những thứ khác ngoài phòng học đã từng làm đề cương luận văn đã bị con trai chiếm dụng, mà tôi cũng không buồn phiền, bởi vì người quan trọng nhất của tôi đã ở lại với tôi rồi.

Học kỳ mới bắt đầu, tôi với bạn học tiểu Trình chính thức yêu đương với nhau, chính là loại sáng tối có nhau, yêu thương như hình với bóng.

Nói lời yêu thương với bạn học tiểu Trình ngạo kiều, bạn đừng mộng tưởng nghe từ miệng hắn nửa câu lời ngon tiếng ngọt, Nhưng tôi hết lần này tới lần khác muốn nghe.

Một ngày tự học nào đó, tôi bỗng muốn nghe lời ngon tiếng ngọt, chỉ chỉ người đẹp ngồi ở bên trái hỏi bạn học tiểu Trình: “Nhìn kìa, bên kia có một mỹ nữ, xinh đẹp không?”

Hắn buông cuốn sách toán học đề tài của Trần Văn Đăng xuống, trong lúc cấp bách nhìn lướt qua: “Anh không thích loại nữ sinh bộ dạng không ấm áp.”

“Ấm áp? Bộ dạng như thế nào mới là ấm áp?”

Hắn lôi trong cặp tôi ra một cái gương nhỏ, đưa cho tôi: “Tự em nhìn đi!”

Tôi mếu máo: “Khen em một câu xinh đẹp anh chết chắc?”

Hắn chỉ chỉ khoảng trống phía sau: “Ra sau ngồi đi, anh tới là để học không phải đến nhìn mỹ nữ.”

Lời này của hắn là có ý gì chứ?

*Action 3

Lại một ngày kia, tôi lại muốn nghe lời ngon tiếng ngọt, quay đầu cướp cuốn sách ngoại ngữ trong tay bạn học tiểu Trình, hỏi nhỏ hắn: “Anh yêu em không?”

“Không phải hôm qua em đã hỏi rồi sao?”

Tôi mếu máo: “Nhưng ngày hôm qua anh chưa trả lời em nha!”

“Đó là bởi vì ngày hôm trước em cũng hỏi câu đó, hôm kia cũng hỏi, ngày nào em cũng hỏi.”

Tôi càng mếu máo: “Nhưng có bao giờ anh trả lời em đâu.”

Hắn bất đắc dĩ thở dài, hỏi tôi: “Hôm nay em muốn ăn gì, loại lẩu nào? Không phải ngày hôm qua em nói muốn đi ăn sao?”

“Được, bây giờ chúng ta đi đi!”

“Đi thôi.”

Lúc nãy chúng tôi nói đến đâu rồi?

*Action 4

Lại mấy ngày sau, tôi quay đầu vừa muốn nói chuyện cùng hắn, bạn học tiểu Trình đã trực tiếp hỏi tôi: “Hôm nay em lại muốn ăn gì?”

Tôi nghĩ lại mấy ngày nay tiền tiêu phí quá nhiều nên xây dựng ý kiến hết sức thiết thực: “Hôm nay em sẽ nấu cơm cho anh, về nhà anh đi!”

“Hả? Em còn biết nấu cơm?” Bạn học tiểu Trình không tin, nhìn lướt tôi từ trên xuống dưới.

Tôi cười hì hì gật đầu: “Biết chứ!”

Dọc đường mua thức ăn, tôi nói cho hắn biết: Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy dỗ vô cùng tốt, theo tôi nhớ thì mẹ hay nói thế này:

“Tâm Tâm, con đi lau chén đi, nếu con không lau chén, sau này ai cưới phải con người ta sẽ ghét con cho mà xem.”

“Tâm Tâm, giúp mẹ xỏ chỉ nào, con mà không biết xỏ kim, sau này đem con đi gả. người ta sẽ ghét bỏ con cho mà xem.”

“Tâm Tâm, bữa sáng con phải tự làm, con mà không làm cơm, sau này đem con đi gả, người ta sẽ ghét con cho mà xem.”

“Tâm Tâm, phải học thật giỏi, con học không giỏi sau này đem con đi gả người ta sẽ ghét con cho mà xem. . .”

Hắn kiên nhẫn nghe tôi thuật lại nửa giờ, kiên định nói: “. . .Bà ấy thực sự là mẹ em.”

Vì có được sự khen ngợi của hắn, tôi bận rộn hơn nửa ngày, mua đồ dùng nấu ăn, mua gia vị, mua thức ăn, ở trong bếp loay hoay đến tối. . .

Cuối cùng, tôi bưng lên món sở trường nhất là cà chua xào trứng và tiêu xanh xào thịt từ phòng bếp đi tới, trong lòng tôi tràn đầy mong đợi lời khen ngợi của hắn.

Thế nhưng, sự thật bao giờ cũng tàn khốc.

Hắn ăn một miếng cơm: “Cơm quá nhão, để nước quá nhiều.”

Hắn lại nếm một miếng cà chua xào trứng: “Anh không thích ăn cà chua, quá chua.”

Hắn lại tiếp tục nếm món tiêu xanh xào thịt: “Món này cũng tạm, nhưng quá nhạt.”

Tôi tủi thân nếm một miếng tiêu xanh, vừa mặn vừa cay: “Khẩu vị của anh cũng quá nặng đó!”

*Action 5

Ba ngày sau khi bị bạn học tiểu Trình xoi mói, tôi cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa: “Con người anh sao có thể đáng ghét như vậy chứ, em chịu nhiều đau khồ nấu cơm cho anh, anh còn bới móc chọn ba nhặt bốn!”

Hắn kéo tôi ngồi cạnh hắn, lấy thái độ nghiêm túc hỏi tôi: “Em nấu cơm cho anh, có phải là để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của anh không?”

“Phải!”

“Như vậy, anh không phê bình khách quan một chút làm sao em biết anh thích ăn cái gì? Thích mùi vị như thế nào?”

” . . . ” Nói cũng có lý à.

“Nếu như anh cúi đầu ăn một hai bữa, đương nhiên có thể trái với lòng khen em một tiếng, nhưng anh dự định ăn cả đời, em không thể chiều theo ý anh được sao?”

“Ờm. . . ” Chi bằng hắn quyết tâm ăn cả đời, tôi nhịn, “Được! Anh tiếp tục phê bình đi!”

*Action 6

Trải qua một vòng rèn luyện, tài nấu nướng của tôi tiến bộ rất nhiều, hoặc là nói, đã gần hợp với khẩu vị của bạn học tiểu Trình.

Buổi tối đầu mùa thu, lá cây nhỏ rơi đầy khiến cả quãng sân vàng úa.

Bạn học tiểu Trình tới đón tôi tan học, luôn miệng la hét: “Anh đói bụng, anh muốn ăn thứ gì đó ngon ngon.”

“Anh muốn đi ăn chỗ nào? Mì sợi Lan Châu thì thế nào?”

Hắn dịu dàng ôm lấy vai tôi: “Anh muốn ăn món sườn em làm.”

“Nhưng không phải anh đói bụng sao? Món sườn hầm muốn chín phải cần ít nhất hai giờ!”

“Anh có thể chịu được! Bây giờ anh trừ những món em làm ra, không thích ăn cái gì cả. . .” Hắn bắt chước giọng điệu của tôi nói, “Khẩu vị của anh đều bị em làm hư rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm.”

“Aish. . . Đi thôi, đi mua sườn.”

Một ngày kia, tôi cuối cùng cũng tỉnh ngộ, bạn học tiểu Trình chỉ có thời điểm cần tôi nấu ăn cho mới có thể nói ra những lời tôi thích nghe, nhưng tôi vô cùng thỏa mãn với điều đó.

Đó là lý do mà cuộc đời tôi đây, nhất định phải bại trong tay hắn!

*Action 7

Ăn uống no đủ, bạn học tiểu Trình đưa tôi về phòng ngủ, chúng tôi nói chuyện ồn ào, bất tri bất giác đã tới lúc chia tay.

Nhìn thấy cánh cổng rách nát của ký túc xá dành cho nữ sinh, tôi càng không thích trở về, rất muốn ngốc nghếch cùng hắn trong chốc lát, cho dù bị hắn khi dễ.

“Phòng ngủ sắp đóng cửa, em mau vào đi.” Hắn nhắc nhở tôi.

Tôi đề nghị: “Chúng ta tìm cái ghế ngồi một chút chứ.”

Bạn học tiểu Trình nghĩ nghĩ: “Chúng ta tới quán bar Luân Hồi, lâu lắm rồi không đến đó.”

“Được.”

Đêm đó, tôi và bạn học tiểu Trình một mình đơn độc ngồi ở đó vừa uống vừa tán gẫu, một chén rồi một chén, không để ý rằng mình đã say rồi.

Rượu gây tê lý trí, tiểu Ngôn tình trong lòng tôi khắc chế không được, tôi ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng tựa lên vai hắn, hỏi hắn: “Anh tin tưởng có thể yêu một người trọn đời trọn kiếp sao?”

Hắn nói: “Anh không biết. Biết là con người sẽ thay đổi, khi còn bé chúng ta yêu phim hoạt hình, bây giờ chúng ta không còn yêu nữa.”

Tôi lắc đầu, tham lam mùi hương trên cơ thể hắn, hai tay không tự chủ được vòng qua eo hắn: “Ngày bé em rất thích phim hoạt hình, bây giờ không thích rồi. Nhưng người em yêu, không phải phim hoạt hình, hắn sẽ thay đổi, trở nên đáng yêu hơn. . . “

Hắn rơi vào suy tư.

Hắn nói tiếp: “Anh yêu em, tuyệt đối sẽ không thay đổi. . .”

Hắn bỗng ôm chặt lấy tôi, dùng rất nhiều sức, tôi chịu không được sức lực lớn như vậy, không cẩn thận ngã trên ghế dài.

Nụ hôn tỉ mỉ của hắn rơi xuống trên mặt, trên môi tôi, giống như là mưa phùn lướt qua mặt không tiếng động. . .

Lúc sau, tôi chỉ nhớ đầu óc mình rất choáng, bạn học tiểu Trình hỏi tôi: “Bây giờ phòng ngũ đã đóng cửa rồi, tối nay em ở chỗ anh nhé?”

Tôi mơ mơ màng màng gật đầu.

Hắn cõng tôi lên, đi về con đường xa lạ.

Lưng của hắn rất ấm, mùi vị trên người hắn rất tươi mát, làm cho tôi vô cùng an tâm, đặc biệt không muốn rời xa.

Tôi an tâm mà ngủ thiếp đi.

Chờ tôi tỉnh ngủ, người đã nằm trên giường của bạn học tiểu Trình, hắn đang cầm khăn lông ướt, giúp tôi lau mặt, ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn không rõ gương mặt của hắn, chỉ cảm thấy động tác của hắn rất dịu dàng.

Nghĩ tới người trước mắt là Trình Trạch, tôi đột nhiên khóc, cảm thấy thầm mến hắn hơn hai năm quá tủi thân, cũng quá chua xót.

“Em làm sao vậy?” Hắn lo lắng ôm chặt tôi, lòng bàn tay ấm áp lau nước mắt giúp tôi.

Tôi rúc vào ngực hắn, hai tay vòng quanh cổ hắn, thâm tình nói với hắn: “Em yêu anh. . . Anh yêu em không?”

Tôi không đợi câu trả lời chỉ chờ nụ hôn nóng bỏng rơi xuống. . .

Long trời lỡ đất nhiệt tình làm cho tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể sít sao ôm lấy bờ vai hắn đáp ứng.

Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.

Ngày hôm sau, tôi cảm nhận sâu sắc cái đạo lý: Phụ nữ mãi mĩa không nên làm cho bản thân say đến mất đi ý thức, bất luận người đàn ông uống rượu cùng có tin tưởng nhiều đi chăng nữa.

Đương nhiên, khi tôi hiểu được đạo lý này thì đã trễ mất rồi.

Nên phát sinh, không nên phát sinh thì cũng đã xảy ra rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN