Hồng Nhan Loạn
Chương 59: Ngọc nát – 4
“Phu nhân, Tướng gia người…” Tì nữ vừa thấy Quy Vãn tiến lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm, Lâu Tướng gia vốn không thích bị kẻ khác quấy rầy, nàng ta đứng bên cửa gọi liền ba tiếng nho nhỏ, thấy trong phòng hoàn toàn không có phản ứng gì, cũng không dám mạo muội tiến vào, càng chẳng dám tùy tiện bỏ đi, đúng là tiến thoải lưỡng nan.
“Biết rồi.” Nhìn thấu nguyên do, Quy Vãn nhẹ nhàng xua tay, ý bảo tì nữ lui xuống, đón lấy chiếc khay trên tay nàng ta, nhẹ tay đẩy cánh cửa thư phòng đang khép hờ, hé nở nụ cười, vừa định lên tiếng gọi, thấy an tĩnh phủ ngập căn phòng.
Lâu Triệt nằm sấp trên bàn, tựa hồ đang say trong mộng đẹp ngọt ngào, cửa sổ hé mở, bên ngoài trời xanh thăm thẳm không một gợn mây, trên bàn sách hé mở, mỗi khi một làn gió nhẹ ùa qua, trang giấy lật nhẹ, người bên bàn vẫn không hề nhận ra.
Quy Vãn nhẹ chân chậm rãi đi đến bên bàn, quả nhiên Lâu Triệt đã ngủ, tuấn dật cao quý, nét mặt như ngọc mang vẻ thanh đạm. Nàng khẽ đặt chiếc khay trong tay xuống, thuận tay cầm đồ chặn giấy bằng bạch ngọc lên, chặn lên trang giấy, phủi đi bụi vương trên sách. Ánh mắt vừa chuyển, liếc thấy hàng mày nhíu chặt dẫu đang chìm trong mộng của chàng, xúc động âm thầm trào lên, nàng lướt khẽ qua gương mặt chàng, ngón tay mềm mại mơn man cặp mày, ráng sức xóa tan vẻ âu lo lộ rõ mồn một của chàng.
Chàng rốt cuộc quá mệt mỏi rồi…
Hồi phủ được ba ngày, nguyên một đêm đầu tiên thức trắng không nghỉ ngơi cùng Lâu Thịnh, hai ngày sau liên tục luận bàn công việc với Nam Quận Vương và Đoan vương, thường ngày chỉ thấy chàng mỉm cười như gió xuân, ai biết đằng sau làn gió ấm áp ấy thật ra như tiễn sắc đả thương người. Nàng thường cảm thán, Lâu Triệt và mình cùng một loại người, bề ngoài kín kẽ không một sơ hở, bát diện linh lung, luôn luôn khôn khéo linh hoạt, đến giờ mới hay, đối với nàng, điều đó chỉ như một bản tính, còn với chàng, có lẽ là bản năng sinh tồn…
Ngón tay ve vuốt bờ mi chau của chàng, nhân tiện vén những sợi tóc đen huyền lơ thơ một bên, nhìn xuống cặp mắt thâm quầng vì mỏi mệt của chàng, tim Quy Vãn chợt nhói lên, sống mũi thoáng cay cay, quay mặt đi, nàng tìm thấy một tấm áo lông phía sau ghế, vươn tay trái cầm lấy, choàng lên vai Lâu Triệt, cẩn thận dém lại thật gọn, không chừa một khe hở. Nàng thu tay về, vừa động khẽ, con người đang say ngủ trong lớp áo ấm áp kia đột nhiên vươn tay tới, mắt hé mở, đồng tử đen thẫm hấp háy nhìn nàng, ánh mắt long lanh… tình ý thâm trầm…
“Quy Vãn…” Tiếng gọi này không giống ngày thường, là làn gió nhẹ lướt qua làm xao động mặt nước xuân, thổi tới lòng người còn vương theo ba phần cảm giác khiến người ngất ngây. Tiếng gọi mơ màng tựa như mang theo rất nhiều cảm giác thỏa mãn, vấn vương như triền miên.
Thất thần nhìn chàng, Quy Vãn như nghẹn cứng họng, không đáp lại nổi nửa chữ, nửa mơ màng nửa ngây ngất. Lòng nàng chấn động, bao nhiêu suy tư vơ vẩn đều ngừng bặt, trống không.
“Lại nhìn ta như vậy nữa, ta sẽ không nhịn được đâu.” Than nhẹ một tiếng, Lâu Triệt ngồi thẳng người, cất tấm áo chực rớt khỏi vai về chỗ cũ, thấy Quy Vãn vẫn ngơ ngẩn như lạc tận chốn xa xăm nào, chàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng vào lòng, thân mặt ôm nàng, đặt lên đùi mình.
“Phu quân.” Tựa vào ngực chàng, nàng vùi mặt mình vào lồng ngực chàng, giọng điệu ngọt ngào như đang nũng nịu.
“Ừm?”
“Vừa rồi chàng mơ gì lúc ngủ?” Tại sao lại cau mày?
Lâu Triệt vòng tay ôm lấy vai nàng, hít hà hương thơm nhàn nhạt, chợt thấy quái lạ vì lời nàng, mơ ư? Chàng đã bao lâu không nằm mơ rồi? Vừa rồi vì mệt mỏi quá đỗi mới chợp mắt một chút, lúc nàng bước vào phòng chàng đã tỉnh giấc rồi, chẳng qua không muốn trở dậy, vẫn tham luyến chút nhu tình nàng bộc lộ ra ngoài. Chàng không nằm mơ, nhưng nàng, nàng đã trở thành giấc mộng của chàng.
“Mơ thấy nàng.”
“….Mơ thấy thiếp? Vì sao còn cau mày?” Bất mãn oán hận, Quy Vãn đưa tay nhéo nhẹ tai chàng, bật cười: “Nghe nói, phụ nữ trong dân gian thường cảnh cáo phu quân thế này.”
Cảm giác ấm áp nhàn nhạt truyền đến, Lâu Triệt bình thản nhìn dáng vẻ giận dỗi của nàng, như cười như không: “Nếu cảnh cáo như thế, thật cũng chẳng tệ.” Lời còn chưa dứt, Quy Vãn lập tức mạnh tay, Lâu Triệt kêu vang khe khẽ, khiến nàng bật cười giòn tan.
“Phu quân!” tiếng cười chưa dứt, nàng tựa như lơ đãng mà rằng, “Nếu … nếu chúng ta thực sự chỉ là một cặp vợ chồng thường dân thì tốt rồi.”
Quốc gia, triều chính, tất cả đều tan trong một nụ cười, phải trái cong thẳng, ân tình thù hận, tất cả bỏ lại sau lưng. Xử sự bình thản, mặc sức tùy thích.
“Xuân đến nghe trăm ngọn suối nối róc rách reo mừng, vạn núi non trổ sắc xanh non mơn mởn; ngày hè cùng thưởng thức cảnh sương phủ trên cao, mây sát bên chân; sang thu du ngoạn ngắm lá đỏ rụng rơi, nhìn hoa rời cành trơ đài; đông về giá rét ngắm nhìn tuyết băng múa lượn, nặng trĩu cành ngọc.” Ngón tay mơn man cổ áo Lâu Triệt, Quy Vãn dần dần dụ hoặc, “Cuộc sống như vậy, chẳng phải rất thú vị sao?”
Mỉm cười nhàn nhạt, Lâu Triệt nhắm hờ mắt, dốc thêm sức lực, siết chặt người trong lòng: “Nếu nàng thực sự thích vậy, sau này nhàn rỗi ta sẽ đưa nàng đi du ngoạn.”
Quy Vãn nhẹ ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp đường nét tinh tế trên gương mặt chàng, liền ngước cao hơn, nhưng không trông rõ thần sắc ẩn trong đôi mắt chàng, nén không được, lòng nàng vẩn lên ít nhiều thất vọng: “Phu quân khi nào mới có thể rảnh rỗi đây?”
Không ngờ nàng sẽ thốt ra một lời mang nhiều u uẩn đến thế, nghĩ ngợi một chút, Lâu Triệt bật cười, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Quy Vãn: “Đợi một thời gian nữa, thế cục bình ổn trở lại, có được không?” Lúc cúi đầu xuống, thấy Quy Vãn trề môi, dáng vẻ không vui lắm, mị hoặc ẩn trong dung nhan kiều diễm, lòng chàng nhói lên, ánh mắt tối lại, nhìn đăm đăm vào nàng, cơ hồ không được tập trung.
Từ khi nào nhận ra nàng có những cử chỉ nhỏ nhặt? Ngày thường luôn nhàn nhạt mỉm cười, chỉ những khi buông lơi cảm xúc mới thấy nàng khẽ cong môi lúc bất mãn, trầm ngâm khi không an lòng, còn tức giận thì nụ cười sẽ càng ngọt ngào… Chừng đó biểu hiện thoáng qua rồi lập tức tan biến không dấu vết, chàng đã nhận ra từ khi nào? Có lẽ chính Quy Vãn cũng chẳng hề hay biết, những cử chỉ nho nhỏ ấy nàng chỉ lộ ra mỗi khi ở cạnh chàng, biết bao lần, chàng chỉ vì một hành động nhỏ của nàng mà thâm tình tuôn như suối trào, lạc mất hồn phách.
Bàn tay nâng nhẹ lọn tóc trơn mượt, kề sát bên môi, hương thơm dìu dịu, thấm tận đáy lòng, tim chàng chùng xuống, lỡ nhịp.
“Phu quân, lẽ nào chưa từng nghĩ tới…” Quy Vãn tựa vào ngực chàng, “Từ quan buông bỏ, ngày ngày nhàn vân dã hạc sao?”
Cau mày thu lại nụ cười, nét mặt Lâu Triệt đanh lại, đã đoán ra ý định sâu trong lời nói của Quy Vãn, cực kỳ không thoải mái, mắt trầm xuống, nín lặng không đáp.
Nhận ra điểm khác lạ của chàng, Quy Vãn thầm thở dài, đợi rồi cứ đợi mãi rốt cuộc vẫn không thấy chàng nói năng, quay đầu lại, kéo lọn tóc vuột khỏi tay chàng, định đứng lên. Tim Lâu Triệt nhói mạnh một nhịp, rối loạn, bàn tay mới đó đã trống không, trơ lại buồn bã và mất mát. Vươn tay tóm chặt lấy nàng, cánh tay thu chặt lại, ngang ngạnh kiềm chế hành động của nàng.
Thật sự càng lúc càng vô ích… Lâu Triệt bất đắc dĩ cười, cảm xúc đều bị từng cử động của nàng kiềm chế. Theo dòng chảy thời gian, sức chống cự của chàng càng lúc càng yếu ớt, suốt năm tháng biền biệt ngụ ở Nam Quận, cảm giác bồn chồn sốt ruột ngày ngày thiêu đốt tâm can, vò xé chàng không cách nào sống như bình thường. Một đôi lần cảm xúc trào lên, những muốn lao đầu trở lại kinh thành, nếu không phải vì Nam Quận vương và Đoan vương hết lời ngăn cản, chàng đã sớm phạm phải sai lầm chính trị to lớn, giờ phút này nàng đang trong lòng, sao có thể để nàng ra đi… Nỗi nhung nhớ khắc cốt minh tâm ấy, chàng không muốn nếm trải thêm lần nữa, kiên quyết không buông, không thể buông tay…
Ý chí vốn kiên định rối loạn theo hành động của nàng, cán cân lý trí không khỏi nghiêng về phía tình cảm, chàng lên tiếng: “Quy Vãn, đừng động, nghe ta nói.” Hít một hơi thở mang đầy hương thơm dìu dịu, Lâu Triệt nghiêng đầu khẽ tựa vào cổ Quy Vãn, khóe mắt còn liếc thấy cần cổ nho nhỏ của nàng.
“Lẽ nào nàng không muốn biết một chút về thân thế của ta?”
Ánh mắt đột nhiên biến đổi, lại không thể nhận ra, Quy Vãn yên lặng bất động, khẽ đáp lại một tiếng mơ hồ.
“…Ta là cô nhi, tiên phụ trước kia vốn làm một chức nhỏ phụ tá Thái tử, lúc ta còn nhỏ người sớm tạ thế, không lâu sau mẫu thân cũng đi theo. Ta đợi chờ mười năm đằng đẵng trong phủ Thái tử, cuối cùng mới đợi đến ngày đậu Trạng nguyên, vinh danh bảng vàng.”
Quy Vãn sửng sốt rất lâu, giọng nói bên tai vẫn bình thản, tựa như nói chuyện gì đó chẳng liên quan đến bản thân, cớ gì khiến nàng thấy xót xa nhói lòng đến vậy? Vốn tưởng chàng xuất thân cao quý vinh hiển, giờ đây mới biết, mình đã sai lầm to. Mười năm trời thoáng qua một câu chàng nói, nàng lại có thể mường tượng ra cuộc sống của một đứa bé con chơ vơ không nơi nương tựa, giữa vòng vây minh tranh ám đấu trong phủ Thái tử ra sao. Mười năm, giằng co giữa nghịch cảnh, lại thêm mười năm nữa chìm nổi giữa quan trường… Hai mươi năm ròng, đổi lấy quyền thế hôm nay, không cam chịu như vậy, không nỡ rời như thế…
Cho nên, quyền thế, địa vị, phú quý, nâng lên rồi, khó lòng buông xuống…
Nhàn nhạt bình thản, mấy lời đơn giản kể trọn thân thế, như gió thoảng mây trôi, Lâu Triệt mỉm cười nhìn nàng, gằn từng chữ: “Ta từng có lời thề, nhất định phải đứng trên vạn người, cho dù có đứng dưới một người, cùng không cho phép hắn có thể làm gì ta, hiểu không?”
Lời giải thích nhẹ nhàng ấy không làm Quy Vãn trút được gánh nặng, ngược lại còn khiến nàng chấn kinh, thật sự không dám tin, ánh mắt xoáy sâu lấy người kia, thanh tao ôn hòa, nho nhã dịu dàng, trượng phu của nàng một thân áo xanh man mát, tuấn tú phi phàm, rõ ràng một bậc công tử hào hoa, có điều tròng mắt thâm trầm u ám không thấy đáy kia, quay cuồng nóng rực lên một thứ tên gọi “dã tâm”, vì thế mới khiến chàng hô mưa gọi gió, âm thầm cùng Hoàng đế tranh phong giữa triều đường, đùa bỡn quyền mưu, dần dần ngây ngất mê say sức hấp dẫn của quyền thế.
Cuộc đời chàng, đi liền với một chữ – “Quyền”.
Lòng mỗi lúc một nhói đau, Quy Vãn cau mày, xót xa phủ ngập toàn thân, trầm ngâm một lát, nhỏ tiếng hỏi, giọng nói pha lẫn run rẩy: “Còn Huỳnh phi thì sao?” Đây vốn là cây gai bị vùi sâu trong lòng nàng, nàng lờ nó đi, nhưng chỉ cần không chú tâm tới nó sẽ đâm vào tâm can, chưa bao giờ mông lung đến thế, cô gái kia bất luộn về phương diện nào đều ngang tài ngang sức với nàng, khiến nàng lần đầu tiên trong đời cảm thấy luống cuống đối mặt. Hôm nay còn không nhịn được, muốn hỏi đến cùng, lòng của nàng, loạn rồi sao?
Lâu Triệt trước tiên im lặng, sau đó mỉm cười, càng cười càng thoải mái, cười vẻ mặt không tự nhiên của Quy Vãn, nhưng chàng hình như rất thưởng thức chuyện đó, không chịu bỏ qua bất kỳ thần thái gì dù là nhỏ nhất của nàng.
Hỏi rồi, cuối cùng nàng cũng chịu mở miệng… Nàng bắt đầu chịu quan tâm rồi ư?
Nghĩ vậy, Lâu Triệt cảm thấy một niềm an tâm và kiên định nơi đáy lòng, nhớ lại hai năm trước, vừa bắt đầu quen nàng, thành thân, nàng lại phóng túng tiêu sái, cơ hồ khiến chàng lầm tưởng nàng là tiên tử trong xác phàm trần, chàng bao lần nghi hoặc rồi ngạc nhiên, âm thầm chậm rãi quan sát nàng, rồi đến lúc chính chàng cũng không hề nhận ra, mình bắt đầu chuyển hết mọi quan tâm đến nàng, biết nàng thích ăn gì nhất, thích trang sức kiểu gì, thường hay làm gì, từng chút từng chút, âm thầm ngấm vào tâm trí chàng, chàng dâng tặng tất cả những gì nàng yêu thích nhất, ban đầu vốn chỉ muốn bồi thường cho nàng, sau đó dần dần đổi khác…
Nhận ra mình yêu nàng, còn nàng, vẫn mãi do dự, thậm chí còn bài xích, chàng đã hoảng hốt biết bao nhiêu, cho nên chàng lấy lòng nàng, cưng chiều nàng, bảo vệ chở che nàng như báu vật.
Chàng hao tâm tổn sức, quyến rũ nàng yêu mình, đem cho nàng những thứ tốt đẹp nhất trên đời, dụ nàng sa vào một thói quen có chàng, không thể thoát ra.
Chàng muốn dụ hoặc nàng cùng sa chân…
Tiếng cười dần dứt, ánh mắt chàng thăm thẳm như mê say, mị hoặc trầm giọng hỏi: “Quy Vãn, nàng đang ghen đấy ư?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!