Hồng Nhan Loạn
Chương 74: Nguyên Tiêu yến - 1
Ngự y Tần Tuần cúi đầu đi vào phủ Thừa tướng, gió lạnh ngày đông buốt giá vô cùng, lướt qua mặt mũi lạnh thấu xương. Chân lão lảo đảo, thân mình xiêu vẹo, nhưng không hề phát giác ra, bản thân vẫn phăm phăm tiến về phía trước. Tới trước phòng nghị sự trong phủ Thừa tướng, sắc mặt lão thoáng hoan hỉ, đẩy cửa tiến vào, thấy trong phòng không chỉ có Thượng thư tam bộ Công, Hộ, Binh mà còn cả Đề đốc kinh thành Hà Bồi cùng ở đó.
Bốn vị đại quan kinh thành, kẻ đứng người ngồi trong phòng nghị sự, sắc mặt không chút đổi khác, lúc Tần Tuần tiến vào sảnh, ném ra một ánh mắt dò xét, rồi gật đầu chào đón. Đề đốc kinh thành Hà Bồi đang dạo quanh trong sảnh, trán cau lại vết hằn in thật sâu, thấy Tần Tuần tới, thoáng kinh ngạc, đáng ba bước chỉ tiến hai: “Tần đại nhân, ngài cũng tới.”
Tần Tuần hành lễ, vòng tay vái chào. Còn chưa đợi lão trả lời, Hà Bồi hấp tấp lên tiếng: “Chẳng lẽ Tướng gia thật sự bệnh nặng?”
Tần Tuần sửng sốt, không biết nói sao. Nửa tháng trước Lâu Thừa tướng cáo bệnh, suốt nhiều ngày qua không màng tới chuyện trong triều, là bệnh thực hay giả ốm? Lão vốn tưởng hôm nay Thừa tướng mời mình tới xem bệnh, thật không ngờ được hạ nhân dắt thẳng tới phòng nghị sự, còn thấy mấy vị đại thần đang ở trong sảnh nữa, trực giác mách bảo lão chuyện này thực sự không liên quan đến việc Thừa tướng cáo ốm.
Thấy dáng vẻ Tần Tuần, cũng biết lão chẳng biết gì khá hơn, Hà Bồi thở dài, quay lại chỗ cũ, nâng bát sứ vẽ hoa văn mẫu đơn đỏ trên bàn, uống một ngụm canh nóng hổi, rồi ngồi xuống sau Thượng thư bộ Hộ. Ba vị đại thần còn lại đều nghe thấy lời vừa rồi, ánh mắt lóe lên khó hiểu rồi trầm xuống, bình tĩnh chờ đợi trong sảnh. Tần Tuần tiến lại gần, chọn vị trí thấp nhất trong phòng mà ngồi xuống. Trong phòng nghị sự này, luận về thứ bậc, lão là thấp nhất, huống hồ bản thân chỉ là một ngự y không nắm thực quyền.
Đợi suốt nửa canh giờ, cho dù là Thượng thư bộ Binh nổi tiếng điềm đạm trầm ổn cũng lộ vẻ âu lo. Thời gian chầm chậm chảy trôi trong phòng nghị sự, Hà Bồi lòng vòng rảo bước trong sảnh, liếc tới một chồng tấu chương dày cộp trên bàn chủ sự, thật không chịu nổi không khí nặng nề trong phòng, xông lên phía trước, đưa tay lật giở. Mấy vị quan viên còn lại cảm thấy thực không ổn, chưa kịp can ngăn, đột nhiên thấy Hà Bồi xem nội dung trên giấy xong liền kinh hô, nhướng mày, vô cùng kinh hoảng.
Hành động đó khơi dậy tính tò mò của các vị đại thần còn lại, tất cả nhốn nháo tiến lại, cẩn thận xem xét tấu chương trên bàn. Trong tấu chương ghi chép lại các sự kiện triều chính trong mấy năm niên hiệu Thiên Tái, sự kiện nào, xử lý ra sao, tên quan chức là gì, mà những điều được chép lại đều là những chuyện triều đình xử lý không thỏa đáng, có điều sơ sẩy. Thậm chí, ngay cả nội dung các thánh chỉ Hoàng thượng đã ban cũng được trích dẫn rõ ràng, chỉ rõ những sai lầm trong thánh chỉ của Hoàng thượng, không chút dè dặt. Nơi đề lạc khoản có tên của rất nhiều quan lại địa phương, còn vô số triều thần trong kinh, rất mực chi tiết.
Lật xem tấu chương, sắc mặt các vị đại thần càng thêm ngưng trọng, sầu não không nói nên lời, ánh mắt đảo qua cùng liếc nhìn nhau, ai nấy đều thấy sợ hãi ánh lên rõ ràng trong đáy mắt đối phương. Trời đông lạnh giá vô ngần, nhưng bọn họ đều thấy mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, lòng như treo đá tảng ngàn cân, vừa nặng trĩu, vừa bất an.
“Để chư vị phải chờ lâu rồi.” Giọng nói dịu dàng ôn hòa từ cửa truyền tới, chúng quan vội vã buông bỏ tấu chương trong tay, quay người lại. Lâu Triệt bước vào phòng nghị sự, khoác áo bông sắc tím nhạt, thắt lưng gấm đen thêu hoa văn vàng, giày xanh ấm áp, cửa mở tung, sau lưng chàng một mảng hoa mai lấp lánh, mùi hương thoang thoảng ùa vào theo gió, bông tuyết tứ tán khắp bốn phương, hương đưa từng đợt, lạnh giá từng cơn.
Khóe miệng thoáng nhếch lên, rực rỡ như bóng trăng xanh biếc, hư ảo. Tiến vào sảnh, Lâu Triệt khoát tay, ý bảo tất cả cùng ngồi xuống: “Sao vậy? Các vị đại thần ai nấy mặt mũi tái nhợt như vậy, thân thể không khỏe sao?”
Nghe tiếng chàng ân cần hỏi han, lòng ai nấy run lên, cả năm vị quan viên trong sảnh đều chẳng hẹn mà lắc đầu, Thượng thư bộ Hộ lên tiếng: “Cảm tạ Thừa tướng quan tâm, chẳng qua do tháng Chạp lạnh giá quá đỗi mà thôi.”
“Ừm!” Lâu Triệt mỉm cười gật đầu, vẻ như bằng lòng với lý do ấy, ánh mắt liếc về Tần Tuần khép nép sau cùng: “Vất vả cho Tần đại nhân rồi, nghe nói đại nhân cũng sắp xin cáo quan về quê rồi ư?”
Bị gọi đến tên, Tần Tuần đứng lên, cúi chào Lâu Triệt đang ngồi trên ghế chủ sự: “Hạ quan cảm thấy mình đã tuổi già sức yếu, sợ rằng sẽ chẩn bệnh nhầm, hại người hại mình, bởi vậy muốn nhanh chóng được từ quan trở lại quê quán.” Từ sau chuyện Huỳnh phi sảy thai, lão đã lĩnh ngộ sâu sắc rằng nội viện hoàng cung hung hiểm vô cùng, ý định từ quan đã nảy ra từ lâu.
“Tần đại nhân không tham quyền cố vị, thật khiến người ta kính nể.” Lâu Triệt gật đầu khen ngợi, mặt cười như nước, thế nhưng mắt tuyệt không gợn sóng, hờ hững không nhìn ra vui buồn, nhìn xuống mấy vị đại thần đang ngồi dưới, chàng chậm rãi lên tiếng: “Nửa tháng qua, ta nhiễm chút bệnh nhẹ, không quan tâm tới việc triều chính, nghe nói Hoàng thượng đã có ý muốn thực hiện cải cách Trung thư viện?”
Rốt cuộc cũng đề cập tới vấn đề chính, Thượng thư tam bộ Công, Binh, Hộ nhất thời đưa mắt nhìn nhau, bộ Binh lên tiếng trước nhất: “Hoàng thượng có ý đầu năm mới sẽ chính thức thành lập Trung thư viện.”
“Hoàng thượng nóng vội quá rồi!”, trên mặt hiện lên chút tiếc nuối rất tự nhiên, Lâu Triệt cầm lấy cuộn tấu chương trên bàn, lật qua lật lại, tựa như nhàn rỗi đến cực điểm, “Nói vậy, các vị đại thần ở đây nghĩ sao?”
Mấy vị quan viên nghe vậy, cũng hiểu rõ, đã đến lúc phải thể hiện thái độ rõ ràng, chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng bộ Công đứng lên, khom lưng nói thẳng ra thái độ của bản thân: “Lâu Thừa tướng minh xét, một khi lập ra Trung thư viện, như vậy Lục bộ đều mất đi thực quyền, tất cả chỉ còn là hữu danh vô thực. Sử sách ngàn đời đã chứng minh, phân quyền tất thắng, tập quyền tất suy, kế hoạch lập Trung thư viện quyết không thể thực hiện được, về lâu dài đối với Khải Lăng quốc ta cũng là điều bất lợi.”
Lâu Triệt nhìn lão có vẻ khen ngợi, quả nhiên gừng càng già càng cay, chỉ mỉm cười không nói năng, chờ những người khác lần lượt lên tiếng.
“Đúng vậy, đúng vậy, kế hoạch lập Trung thư viện thực sự không nên tiến hành, như vậy chẳng phải Lục bộ sẽ chẳng còn tác dụng gì sao?” Bộ Hộ lập tức lên tiếng hùa theo.
“Sang năm mới, mong Thừa tướng một lần nữa lên triều, dâng lời khuyên can Hoàng thượng, hiện tại trong triều cận thần hồ đồ đến cực điểm, hơn nữa vị Quản đại nhân kia tuổi trẻ lỗ mãng, ta sợ rằng chủ ý của họ sẽ ảnh hưởng tới quyết sách của Hoàng thượng.”
Thấy thái độ của mọi người như vậy, Lâu Triệt hài lòng buông cuộn tấu chương trong tay: “Cứ theo lời chư vị, quả thực sẽ khó khăn cho Khải Lăng quốc chúng ta. Nếu mọi người đã có lòng như vậy, hôm nay hãy cùng lập thư làm biểu, chờ sang năm mới, cùng nhau xin yết kiến Hoàng thượng, chân thành can gián người.” Tay nâng lên, chỉ vào gian trong, mấy vị đại thần quay lại, đã thấy bút mực sẵn sàng, ai nấy thở dài trong lòng, hóa ra hôm nay tụ họp ở Tướng phủ là có ý đồ sẵn rồi.
Mấy người họ đều thuộc phe Lâu Triệt, biết rõ kế hoạch Trung thư viện của Hoàng thượng là nhằm vào thế lực của Lâu Triệt trong triều. Sự đã đến nước này, đâm lao đành phải theo lao, sang năm tranh đấu là điều không thể tránh khỏi, cũng chỉ biết kiên trì, một mực đi theo Lâu Triệt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Trông mấy vị đại thần lục tục kéo nhau vào nội thất soạn thảo tấu chương, đáy mắt Lâu Triệt còn đọng lại một chút bén nhọn, quay đầu nhìn Tần Tuần còn một mình trơ lại giữa sảnh: “Tần đại nhân.”
“Có hạ quan.” Cuống quýt đáp lời, Tần Tuần thấp thỏm không yên quan sát Lâu Triệt, muốn xem thử rốt cuộc đằng sau dáng vẻ ung dung tao nhã của chàng còn che giấu điều gì, mới phát hiện ra ngoài một nụ cười không thể nhìn thấu, lão chẳng thấy được gì khác.
“Ngày trước, chính Tần đại nhân là người đầu tiên phát hiện ra huyền cơ đằng sau chuyện sảy thai của Huỳnh phi nương nương, cũng chính Tần đại nhân cùng ta tra ra nguyên do…”
Chỉ biết hôm nay vào Tướng phủ thì dễ, mà ra được mới thật khó khăn, Tần Tuần nhăn nhăn gương mặt già nua, yên lặng lắng nghe âm thanh dịu dàng như ngọc của Lâu Triệt.
“Huỳnh phi nương nương sảy thai, Lệ phi nương nương đột nhiên thắt cổ, nghĩ chắc Tần đại nhân đã hiểu ít nhiều nguyên do đằng sau rồi, kẻ thực sự đứng sau chỉ đạo là ai, hẳn Tần đại nhân cũng là người rõ ràng nhất. Hôm nay nhờ Tần đại nhân tới, bất quá là muốn nhờ ngài viết rõ hết những chuyện đó ra, coi như trước khi Tần đại nhân cáo lão về quê dốc nốt sức lực góp phần cho triều đình thôi.”
Trong phòng vốn ấm áp, vừa nghe được một lời này, Tần Tuần thấy toàn thân lạnh lẽo phát run. Cái chết của Lệ phi trước kia quả thực rất kỳ lạ, lão từng suy đi tính lại, cũng nghĩ đến khả năng có người giật dây, có điều hôm nay Lâu Triệt lại bắt lão trực tiếp viết ra, viết ra để làm bằng chứng, lão làm gì có gan ấy, tố cáo đương kim…
Bờ vai chợt thấy ấm áp, lão kinh ngạc nhìn Lâu Triệt đến gần mình, nhẹ vỗ vai, ánh mắt Lâu Triệt cho dù đã thu lại hết sự bén nhọn vẫn khiến người ta cảm thấy âm trầm lạnh lẽo từ sâu trong đáy mắt, lão bất giác cúi đầu.
“Tần đại nhân cứ nghĩ cho kỹ, dẫu sao cũng sắp cáo lão về quê, đại nhân hẳn cũng chẳng mong phải lưu lại chút tiếc nuối chốn quan trường.” Lâu Triệt liếc xéo lão, nụ cười trên môi càng lạnh lẽo, quay đầu hướng về phía mọi người trong sảnh lên tiếng: “Hôm nay Tướng phủ đã chuẩn bị chút rượu và đồ nhắm, coi như ta mở tiệc mừng năm mới với các vị trước.”
Dứt lời, Lâu Triệt ôn nhã chậm rãi đẩy cửa bước ra, hệt như lúc chàng tiến vào, mai tuyết hòa nhau bên cửa, hương đưa theo gió, Tần Tuần chết lặng trong phòng, sắc mặt đông cứng như hóa đá, miệng đáp: “Vâng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!