100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ
Chương 47: Thay đổi bất thường
Lúc trở về Tường Vi Uyển, Đặng Khả Nhi đã ngủ thiếp đi. Mạc Tử Đằng yên lặng nhìn cô một lúc lâu, gương mặt dưới ánh trăng trắng noãn xinh đẹp, sóng mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhắn vẫn còn sưng lên do bị hắn hôn. Đôi mắt sâu hơn, trong lòng có một chút cảm giác sâu sắc.
Thấy lông mày cô suốt lúc ngủ cứ luôn nhíu chặt, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng sờ lên. Có lẽ cảm nhận được sự ấm áp khiến cô yên tâm nên giãn ra rất nhanh.
Được thêm một lúc, đột nhiên hắn lay cô dậy:”Tỉnh dậy, đến nhà rồi!”
Đặng Khả Nhi hơi tỉnh, dùng tay dụi dụi mắt, cố nhìn rõ khung cảnh trước mắt. Khi thấy biệt thự quen thuộc, khuôn mặt biến hóa. Cô nói:”Tôi không muốn trở về đây.”
Mạc Tử Đằng khó hiểu nhìn cô:”Đây là nhà của chúng ta, em không ở đây thì em ở đâu?”
“Không muốn, đây không phải nhà của tôi. Tôi không muốn ở đây.” Đặng Khả Nhi hơi kích động.
Hắn nhíu mày, âm trầm nhìn cô. Thấy cô mở cửa muốn xuống xe, hắn lập tức xuống theo. Đặng Khả Nhi chạy ra hướng ngược lại, lại bị hắn bắt được, bế cô lên.
“Em náo cái gì?” Mạc Tử Đằng quát cô, làm hắn nhớ lại tiểu Khả Nhi lúc 9 tuổi. Vẫn bộ dạng cứng đầu bướng bỉnh như thế.
Đặng Khả Nhi bị hắn bế lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng hoàn toàn không có khả năng. Mạc Tử Đằng ôm cô tiến vào nhà, cô rốt cuộc cũng không cố chấp nữa, buông lỏng tay xuống, chấp nhận sự thật.
Đặng Khả Nhi lại khóc, lại trở về đối mặt với nơi ngục tù giam cầm trái tim đau đớn của cô. Cô đã nghĩ muốn buông tay rồi sao người đàn ông này lại cố tình ép cô phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn vậy?
Mạc Tử Đằng vào nhà cũng không buông cô ra, ôm cô vào lòng. Thấy cô tiếp tục khóc thì không khỏi buồn bực.
“Em lại khóc cái gì?”
Cô không trả lời hắn khiến hắn càng thêm phẫn nộ. Ôm cô tiến về phòng của mình, đặt cô ngồi lên giường, bản thân bước vào phòng tắm.
Đặng Khả Nhi nín khóc nhìn gian phòng trước mặt, nơi đây là phòng ngủ của hắn, khác xa với cô. Con người này ưa chuộng màu tối, nên vật dụng trong phòng rất ít đồ vật sáng màu. Lần đầu tiên cô chứng kiến phòng ngủ của hắn, đặc biệt bỡ ngỡ.
Nhớ đến Mạch Mỹ Ly, cô sợ bạn mình lo lắng nên giả vờ bịa lí do trở về nhà mẹ một vài ngày, nói dối như thế khiến trong lòng cô có cảm giác áy náy.
Mạc Tử Đằng vừa tắm xong trở ra, trên người chỉ tùy tiện quấn một chiếc khăn tắm, thân trên hoàn toàn hiện ra trước mắt cô. Thân hình tương đối vạm vỡ cùng cơ ngực đầy đặn, làn da màu đồng rắn chắc như tượng thần Hy Lạp cổ đại, cực kì hấp dẫn.
Khuôn mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng không dám nhìn hắn. Con người này hôm nay thật kì lạ, kéo cô vào phòng hắn để khoe cơ ngực thôi phải không? Nếu như vậy thì hắn đã thành công hấp dẫn cô rồi đó.
“Em… trở về phòng đây.” Đặng Khả Nhi di dời sự chú ý của mình.
Mạc Tử Đằng chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thốt lên:”Không cần! Em đi tắm đi, tối nay em ngủ với tôi.”
Lời vừa nói khiến cả hai đồng thời kinh ngạc, Đặng Khả Nhi khó hiểu nhìn hắn. Mạc Tử Đằng giật mình, trong đầu tự mắng mình lại nói lung tung cái gì.
Nhìn sự ngây thơ trên gương mặt cô, hắn có một cảm xúc đặc biệt khó nói lên lời:” Còn nhìn cái gì? Tôi là bảo em đi tắm rồi đi ngủ, có nghe hay không?”
Mạc Tử Đằng bị đập trúng đầu à? Vì sao lại như hoàn toàn biến thành con người khác vậy?
Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn không dám cãi lại, rụt rè bước vào phòng tắm.
Tâm phiền ý loạn ngâm mình trong bồn tắm một hồi lâu,phải mất đến hai giờ đồng hồ cô mới tắm xong. Cũng may trong phòng còn một chiếc áo choàng tắm, cô mặc vào trở ra ngoài thì thấy hắn đang làm việc qua laptop, không muốn làm phiền thì hắn lại gọi cô:”Qua đây!”
Đặng Khả Nhi giật mình, biết hắn đang nói chuyện với mình, ngoan ngoãn bước qua.
Mạc Tử Đằng đặt máy tính sang một bên, vươn tay ra ôm cô vào lòng. Hương sữa tắm nhẹ nhàng truyền vào mũi hắn, tâm hắn có chút biến đổi rung động, khẽ vuốt ve mái tóc cô.
Đặng Khả Nhi kinh sợ, hoàn toàn không thể tin tình huống trước mắt. Theo bản năng vươn tay ra đẩy Mạc Tử Đằng thì nghe hắn trầm giọng nói:”Không nên làm phiền Mạch tiểu thư làm gì, sau này em trở về đây đi.”
Tâm đập mạnh hơn, lời nói của hắn như rót mật vào tai. Chờ đợi hắn nói tiếp nhưng không có gì cả. Đột nhiên hắn bế cô lên, cô chưa kịp định thần thì lại ngồi xuống. Mạc Tử Đằng im lặng sấy tóc cho Đặng Khả Nhi, cả hai không ai nói chuyện.
Tại sao hắn lại dịu dàng thế này? Điều này nhất định là ảo giác, cô không nên ảo tưởng với hắn nữa.
Gió nhè nhẹ thổi đến từ máy sấy khiến cô có chút buồn ngủ, đôi mắt lim dim đóng chặt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!