Vấn Trần - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Vấn Trần


Chương 28


Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Bún Đậu Nước Mắm

Beta: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương 28 ☆

Dạ Ảnh

Vân Trường Ly xuất hiện~

—————

Vào tối, huyền môn không tiến hành so đấu, để mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chỗ ở của Thanh Hàn Quan là một khách sạn thượng hạng, bốn phía đều có cấm chế do các trưởng lão dựng lên, thay phiên canh giữ.

Hôm nay Cố Tam Thanh không lên đài nữa, y ở trong phòng được chia sẵn một mình.

Tháo băng quan xuống, cởi tuyết bào ra, ba ngàn sợi tóc như mực rơi xuống, cả người y như hoa mai nở trên tuyết lạnh.

Cố Tam dùng tay thử độ ấm nước trong thùng tắm gỗ, bỗng ngưng lại. Y chỉ mặc nội y, thờ ơ ngồi trên ghế, rót hai ly trà nóng, cười hỏi: “Khách quý không ra sao?”

Bóng đêm âm trầm, bầu trời ngập sao.

Một bóng người cao lớn chậm rãi đi ra, bên ngoài khoác áo choàng đen dài, che đi cả khuôn mặt.

Cố Tam không thèm nhấc mi quan sát hắn, vươn tay lấy tuyết bào mặc lên, đầu ngón tay đặt lên Phần Cầm.

Giọng nói của người nọ vô cùng trầm, tựa như chìm vào bóng đêm vô tận.

“Chân nhân có thể phát hiện ra tại hạ, quả thật lợi hại.”

Cố Tam cười, khóe miệng cong lên, con ngươi lạnh như băng: “Các hạ quá khen, có thể để Dạ Ảnh nhận chủ, chắc hẳn các hạ cũng không hề kém.”

Lại là một thần binh, Dạ Ảnh.

Cố Tam đã đọc trong sách cổ, đêm dài tĩnh lặng, như hình với bóng. Dạ Ảnh nổi danh về ẩn thân, hình dáng giống như một chiếc nón vành rộng, đội trên người, có thể tùy ý biến ảo thành hình dạng một người khác, thậm chí hoàn toàn che giấu mình, tu sĩ Đại Thừa không cẩn thận quan sát, cũng khó mà phát hiện ra. Mang lên Dạ Ảnh, thậm chí còn có thể có tỷ lệ cao đi xuyên qua cấm chế mà lặng yên không một tiếng động, có thể nói nó là thần binh mơ ước khó cầu của tất cả đạo tặc.

Mặc dù hệ thống một mực không nói rõ, nhưng Cố Tam đánh cược, nhân vật chính không chỉ nhận chủ được một thần binh. Mà lúc hắn còn nhỏ yếu, còn gì hợp với nhân vật chính hơn Dạ Ảnh để gặp kỳ ngộ vượt cấp chứ?

Ta không tới núi núi tự sang, thú vị, thú vị.

Cố Tam cười, mà hệ thống sắp điên rồi.

Nhân vật chính tới lúc này làm gì! Kịch bản vốn không hề có đoạn này mà!

Trình Chu ngừng lại một chút, chỉ cảm thấy cả trên thân dưới người mình toàn là mồ hôi lạnh. Hắn cố tự ổn định, trầm giọng nói: “Chân nhân quá khen.”

Hắn đánh giá thấp Cố Tam Thanh rồi, đánh giá thiên tài tiên môn này quá thấp rồi.

Trình Chu vốn chưa từng nghĩ tới, có người có thể nhìn thấu Dạ Ảnh.

Thần binh này có tính ẩn núp rất cao, có thể xóa bỏ mọi dấu vết nó bao trùm. Thậm chí ngay cả thần binh xung khắc với nó ở điểm này, cũng không thể nào nhìn thấu được Dạ Ảnh, căn bản là không thể phát hiện.

Rốt cuộc Cố Tam Thanh phát hiện ra như thế nào?

Trên mặt Cố Tam lộ ra nụ cười, giọng nói lạnh như băng: “Đêm khuya vắng vẻ, không biết các hạ tới đây có chuyện gì quan trọng?”

Trình Chu đáp: “Tại hạ muốn kết một mối duyên lành.”

Cố Tam dựa vào cạnh bàn, tuyết bào xõa xuống vai. Tóc dài màu mực xõa xuống, lẫn vào trong áo thêu mai hồng, áo đã trắng lại càng trắng, tóc đã đen lại thêm đen, mai vốn đỏ lại càng thắm.

Y cười nhạt, nói: “Ồ?”

Tim Trình Chu như thắt lại.

Hắn nhìn Cố Tam Thanh, cố gắng bình tĩnh nói: “Tại hạ chế được đan dược có thể giải âm nhận.”

Âm công sắc bén sẽ gây tổn thương rất nặng nề cho nạn nhân, âm nhận đi vào cơ thể, nếu không dùng linh lực áp chế rút ra thì âm nhận sẽ không ngừng phá hủy nội tạng, tổn thương kinh mạch, đến khi linh lực trong âm nhận gần hết mới dừng lại.

Toàn bộ cửu châu, chưa từng nghe nói đến đan dược có thể giải được âm nhận.

Cố Tam cười như không cười.

Trình Chu tiếp tục nói: “Không chỉ vậy, viên đan dược này còn có thể hồi phục máu thịt rất nhanh, hiệu quả rất tốt. Tại hạ có thể cung cấp loại đan dược này cho quý quan, nhưng bởi đơn thuốc có chút vấn đề, hiện đan dược tại hạ luyện được chỉ cho đệ tử Trúc Cơ dùng được. Tuy nhiên tại hạ vẫn còn chút đan dược, có thể giúp máu thịt của đệ tử Nguyên Anh hồi phục, vết thương mau lành…”

Hệ thống: “…”

Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? Trong sách, trong sách Trình Chu rõ ràng là đi tìm Vân Tiêu Tông mà! Sau đó lại xảy ra một vài việc lung tung, sống ở Vân Tiêu Tông một khoảng thời gian, cái này, cái này cái này!

Hệ thống: “Ký chủ, mau từ chối hắn đi!”

Cố Tam cười: “Vì sao chứ, đây là nhiệm vụ à?”

Hệ thống: “…”

Cố Tam lại cười: “Mi rất căng thẳng, hắn là ai?”

Hệ thống: “…”

A a a a a a, 1100 muốn phát điên rồi!

Tay Cố Tam chống cằm, đáy mắt lãnh đạm, nghiêng đầu cười nói: “Giá phải trả?”

Ngươi muốn kết duyên lành với Thanh Hàn Quan, như vậy, giá là gì?

Trình Chu hít sâu một hơi, nói: “Tại hạ có nhiều đơn thuốc quý báu, có thể luyện chế số lượng lớn cho Thanh Hàn Quan, chỉ cần chân nhân đồng ý tin tưởng… tại hạ chẳng cầu gì hơn, có một chỗ an thân, chỗ luyện đan và rất nhiều dược liệu.”

Cuối cùng Trình Chu nói: “Và, tại hạ không gia nhập Thanh Hàn Quan, nhưng muốn có sự bảo hộ của Thanh Hàn Quan.”

Thỉnh cầu này cũng thật là phách lối.

Các đại phái đều có luyện đan sư riêng, đều là các đệ tử trực thuộc đại phái, không có ngoại lệ. Thỉnh cầu của Trình Chu ở hạ thiên giới thì không tính, nhưng trên thượng thiên giới… tiên môn mọc như rừng, linh khí sung túc, thiên tài như mây, tam đại tiên môn đỉnh cấp vốn chẳng thiếu luyện đan sư… Những luyện đan sư này phần lớn là con em các gia tộc lớn bồi dưỡng, cực kỳ trung thành, luyện đan sư ngoài kia muốn gia nhập đã chẳng dễ, huống chi người này còn không chịu gia nhập.

Không chịu gia nhập, đồng nghĩa không thể trung thành, làm sao có thể cho hắn sự che chở và dược liệu vô hạn?

Chẳng may nuôi không được, ăn xong lại chạy thì sao?

Cố Tam bật cười.

Tim Trình Chu “bộp” một cái rớt xuống.

Cố Tam nói: “Ngươi rất phách lối.”

Trình Chu yên lặng thở dài, quả nhiên không được, cũng chỉ đành bắt cóc một đệ tử rồi giả mạo thôi. Nhưng ngay cả tiên môn hạng hai cũng cực kỳ bảo vệ luyện đan sư, huống chi là tam đại đỉnh cấp tiên môn? Quả nhiên hôm nay mình hơi lỗ mãng rồi.

Hệ thống: “Đúng vậy! Quá kiêu ngạo! Mau từ chối đi!”

Cố Tam nhấp một ngụm trà, trầm tĩnh cười nói: “Bởi vì ngươi dám xông vào căn phòng này, bần đạo tin ngươi một lần.”

Trình Chu mở to mắt, Cố Tam Thanh ném cho hắn một tấm lệnh bài: “Cầm đi, tìm trưởng lão trong quan, tự có người sắp xếp cho ngươi. Có điều… nếu đan dược là giả, làm đệ tử quan ta bị thương, hay là lời ngươi nói khác hành động của ngươi.”

“Dù là lên trời xuống đất hay vào lục đạo luân hồi, bần đạo nhất định đốt sạch thần hồn của ngươi, nợ máu trả bằng máu!”

Trình Chu mừng rỡ: “Tạ chân nhân! Tại hạ nhất định nói được làm được!”

Cố Tam cười nhạt: “Ra ngoài đi, tiểu tử Trúc Cơ Kỳ.”

Trình Chu sửng sốt một chút, đoạn cầm lệnh bài ra ngoài.

Đóng cửa phòng, hắn chợt nhận ra cả thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Rốt cuộc, Cố Tam Thanh nhìn ra như thế nào? Làm sao y biết, ngay cả mình mới chỉ Trúc Cơ Kỳ cũng đã nhận ra? Không thể nào, không thể nào, Dạ Ảnh không thể nào mất đi hiệu lực được!

Qua hồi lâu, Trình Chu đứng dậy rời đi.

Bên trong phòng, Cố Tam lại rót hai ly trà nóng.

Hệ thống gào đến phát điên bên tai y, lại không dám nói cho y người ta là nam chính… hệ thống sợ Cố Tam sẽ trực tiếp dùng thủ đoạn bịp bợm ba trăm sáu mươi độ chơi chết nhân vật chính này.

Cố Tam thì thu lại ý lạnh nơi đáy mắt, cười nói: “Kẻ không mời mà đến đã đi, khách nhân nên đi ra thôi.”

Đêm đã xuống khuya, ánh sao đầy trời.

Có người áo bào đen nhánh thêu vân mây, nhàn nhạt nói: “Làm sao, ta lại thành khách rồi?”

Cố Tam cười: “Ai kêu huynh lần trước thấy ta có lá trà ngon thì cầm đi luôn, hả?”

Y trêu ghẹo nói: “Cái người nghèo đến mức phải đi trộm lá trà này là ai nhỉ? Ta không nhận ra đâu. Người mà không nhận ra, đương nhiên chỉ có thể là khách rồi.”

Dưới ánh nên, Vân Trường Ly giương mắt nhìn y, tùy y nghịch ngợm.

Cố Tam tựa mặt xuống bàn, cười gọi: “Ca.”

“Ừ, ta ở đây.”

———————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tình trạng bây giờ á hả, là hệ thống không theo kịp tiết tấu của Cố Tam rùi… Nó vẫn còn cho là Cố Tam không biết nhân vật chính là ai.

Với cả, không sai, tui đã lướt qua tình tiết mấy thập niên này Vân Trường Ly và Cố Tam không có việc gì cũng len lén đi uống trà cùng nhau. Đừng đánh tui nha.

Về việc làm sao Cố Tam phát hiện ra Trình Chu hả…Y vốn có phát hiện ra đâu, ban đầu y gọi Vân Trường Ly ra, mà kết quả Trình Chu lại tự chạy ra trước == nên y mới chú ý mặc lại áo khoác đó~ há há há há há tui cũng vừa phát hiện ra cái gì đây nè~

Tác giả chuẩn bị thi bằng lái đó… Mấy ngày nay bận bịu thi khoa mục hai sắp điên rồi.

Bạn editor thân yêu có điều muốn nói:

Ngọt sâu răng tui òi, bà tác giả mà cho hai đứa ngược tui thề tui không đội trời chung với bả.

Còn nữa, tui vẫn định vẽ thêm một bức fanart cặp này, hôm nào up cho các bạn xem chơi nha.

Lần nữa, cảm ơn đã ủng hộ ❤

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN