[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Hoá Ra Cũng Là Hắc - Chương 4: Xoay Ngược Lại Công Lược Mối Tình Đầu (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Hoá Ra Cũng Là Hắc


Chương 4: Xoay Ngược Lại Công Lược Mối Tình Đầu (4)


Edit: Ochibi

Màu da tuyết trắng lộ ra dung mạo vốn đã minh diễm sẵn, mồ hôi thấm ướt tóc mai, hơi loạn buông xuống bên mặt trắng nõn.

Thiếu đi kiêu căng cùng cách ly ngày thường, Hạ Thu thế nhưng cũng có một mặt đẹp rung động lòng người như vậy?

Cái loại tim đập thình thịch này đồng thời đâm tiến trong lòng Bạch Lãng và Tề Kỳ, khiến hô hấp hai người đồng thời cùng nhịp.

Nụ cười nhạt như có như không kia, là bởi vì nhìn đến hắn sao?

Bạch Lãng thầm chịu đựng ghét bỏ muốn buông thiếu nữ ra, chớp mắt tan thành mây khói.

Mà Tề Kỳ đứng một bên hiển nhiên cũng cùng một mạch não với Bạch Lãng, trên người hắn dính tro bụi, đồng phục trắng tinh ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng cũng không phải khuôn mặt xuất sắc, nhưng kỳ lạ là khi đứng bên cạnh Bạch Lãng tuấn lãng bắt mắt lại không bị đoạt đi nửa phần sáng rọi.

Thậm chí dù cho giờ phút này đồng phục trên người Tề Kỳ đều dính đầy tro bụi, nhưng Bạch Lãng từ trên mặt bình tĩnh kia của hắn, có thể nhìn ra vẫn là một mảnh an nhàn.

Nhưng nụ cười bên môi Tề Kỳ đã sớm cứng lại.

Câu nói thích kia giống như ảo giác, ngay lúc nghe thấy nó, tựa như là mật đường nóng bỏng nháy mắt hoà tan trái tim hắn không biết làm sao, nhưng trước mắt nhìn Bạch Lãng vững vàng ôm Hạ Thu, giống như thần tượng thanh xuân duy mĩ.

Mới vừa rồi trong lòng nhịn không được bốc cháy lên hy vọng, giống như là bị một chậu nước lạnh băng tạt trên đầu.

Không phải là hắn không mong đây là hiểu lầm, nhưng mà Hạ Thu, cũng sẽ hy vọng khi cô tỉnh lại sẽ nhìn thấy Bạch Lãng đi……

“Bạch Lãng, vậy phiền cậu đưa hạ Hạ Thu đến phòng y tế, tôi thật sự không còn sức.” Tề Kỳ lại lần nữa ôn thanh nói, như là không ngại bản thân chật vật chút nào cười khổ với đối phương, thả ra đôi tay của mình bởi vì dùng sức quá độ không tự giác run rẩy.

“Ừ.” Bạch Lãng thu hồi ánh mắt từ Tề Kỳ, trong lòng không khỏi có chút thất bại.

Nhưng nhạy bén ngửi ra cái gì từ trên người Hạ Thu cùng Tề Kỳ, sau khi Bạch Lãng đáp ứng, ôm Hạ Thu trực tiếp xoay người, ánh mắt phía sau kia vẫn luôn nhìn chăm chú bọn họ rất lâu.

Tiếng ve sầu, ánh mặt trời.

Trong vườn trường yên tĩnh, trên một đoạn đường không dài tại đây.

Thân hình mềm mại của Hạ Thu trong lòng ngực Bạch Lãng hơi lạnh lại ấm áp, mang theo hơi thở dễ ngửi đặc biệt của thiếu nữ, mới vừa rồi cảm giác tim đập thình thịch kia giống viên đường ngâm cà phê, lại tan chảy dưới ánh mặt trời nơi đây, gây xích mích đầu quả tim hắn.

Vừa rồi hắn định quyết liệt từ chối Tề Kỳ, mà sau khi khuôn mặt Hạ Thu tái nhợt cùng cằm hơi nhọn ánh vào trong mắt hắn, Bạch Lãng biết, khi Tề Kỳ đưa ra thỉnh cầu như vậy, hắn cũng không muốn từ chối……

“Được!” Bạch Lãng đáp lời rõ ràng, hình như là có thứ gì đập tan sương mù trong lòng, cái loại này muốn chiếm lấy muốn lưu lại trong tâm tình, dây dưa tán loạn trong lòng.

Loại rung động mãnh liệt này làm Bạch Lãng gần như không kềm chế được, cảm tình ngây thơ mà nhiệt liệt nháy mắt phá tan trái tim, giống như kéo ra một mảnh thiên địa mới tinh trước mặt Bạch Lãng.

Không sai, thật muốn ôm cô vĩnh viễn không buông ra, muốn hôn cô, muốn Hạ Thu sau khi mở mắt trong mắt chỉ có cảm tình của mình, chính là tình yêu chân chính!

Hắn còn nhớ rõ lúc trước mình không kiên nhẫn và kiêu ngạo cỡ nào khi cự tuyệt Hạ Thu, nhưng chỉ là một khuôn mặt mềm mại sau hôn mê, lại làm hắn phát hiện bản thân thế nhưng lập tức luân hãm như vậy.

Nhưng mà còn may, hắn cũng không quá mức với hậu tri hậu giác, ít nhất hiện tại hắn đã phát hiện hoá ra mình là yêu Hạ Thu.

Như vậy, bọn họ yêu nhau, tự nhiên sẽ thuận lý thành chương ở bên nhau!

Bạch Lãng nhất thời dâng trào một cổ ngọt ngào ấm áp trong lòng, hắn ôm chặt Hạ Thu, hoàn toàn quên mất còn có dàn nhạc nôn nóng chờ hắn tập luyện……

Hạ Thu nằm trên giường bệnh trắng tinh, từ trong chết ngất tỉnh lại, trong lồng ngực vẫn còn từng đợt co rút đau đớn, nhưng là rõ ràng không mãnh liệt như lúc trước.

Một đạo giọng nam lải nhải phấn khởi, giống như tiêm máu gà, hình như là từ khi cô bắt đầu nằm trên giường bệnh, cứ như vậy một khắc không ngừng nghỉ dong dài bên cạnh cô, giống như con ruồi bự vo ve vo ve, không ngừng xoay quanh, ồn ào đến nỗi đầu Hạ Thu muốn nổ tung.

Cô hận không thể lập tức đứng dậy, lấy chiếc dép lê chụp chết 1 ruồi 1 lớn 1 xanh ở trên tường.

Không giỡn đâu, nhớ trước đây cô nổi danh là chủ lực trong câu lạc bộ cung tiễn của trường, lấy dép lê đánh chết ruồi bọ dĩ nhiên không nói chơi.

8/2/2020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN