Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ - Chương 111: Lựa chọn nào cho họ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ


Chương 111: Lựa chọn nào cho họ?


Trà Ngân sau khi thành công lấy được giải dược ở nơi mà Lan Quý phi tiết lộ, cô nhanh chóng quay trở lại Ngự thư phòng. Vừa nãy về xin thánh chỉ có phần gấp gáp, cô không phát hiện thái tử Yên Trường Quốc và Vân Ngọc đã sớm rời khỏi nơi này đến Diên Hưng Cung. Vậy nên, cô vội vàng cầm lọ bạch ngọc có thắt sợi chỉ đỏ chạy vào trong. Thừa Vĩ còn chưa kịp giải thích, Trà Ngân đã quay ra hốt hoảng hỏi dồn:

– Người đi đâu mất rồi. Thái tử không tin ta có thể mang giải dược về nên tự mình đi rồi sao?

– Không phải! Là bằng hữu của nàng quá kiệt quệ, thái tử muốn mang nàng ta tạm nằm nghỉ. Ta đã bố trí cho bọn họ ở Diên Hưng Cung rồi.

– Vậy được. Để ta đến đó ngay!

– Khoan đã….

Thừa Vĩ còn muốn nói, thái tử Yên Trường Quốc đã dặn không muốn ai làm phiền, cho tới khi hắn ta tự mình bước ra. Nhưng Trà Ngân đã vụt chân chạy nhanh không màng nghe những gì hoàng đế nói. Cô chỉ mong sao giải trừ độc tính càng sớm càng tốt. Chứ để lâu ngày, ít nhiều cũng ảnh hưởng sức khỏe của bạn mình về sau. Diên Hưng Cung rất gần với Ngự thư phòng. Thoáng chốc, Trà Ngân đã chạy đến nơi, tông cửa chạy vào luôn mà quên mất phải gõ cửa theo phép lịch sự. Chí Viễn nghe tiếng động, vội cao giọng nói:

– Đứng lại! Không được đi vào.

– Ta lấy được thuốc giải rồi. Ngươi có bị điên hay không mà cản trở.

– Đợi một chút. Chừng nào ta nói được thì cô nương hãy đi vào.

– Thật phiền phức. Nhanh nhanh cho ta!

Chí Viễn bật dậy chỉnh trang lại y phục đàng hoàng, rồi cẩn thận mặc xiêm y cho người thương, đâu vào đó chỉn chu ổn thỏa. Lòng hắn lúc này tựa như gió xuân thổi tới, bao nhiêu nóng nảy u uất, sầu muộn của mấy ngày qua nhờ một câu “ta đã lấy được thuốc giải” của nữ tử bên ngoài làm bay biến hoàn toàn. Hắn sải bước chân thật dài, cốt mau chóng đón vị ân nhân vào trong cứu lấy Vân Ngọc nhà hắn. Dáng vẻ hấp tấp, mừng như bắt được vàng, nào còn phong thái điềm tĩnh lạnh lùng như lần đầu Trà Ngân được thấy. Quả nhiên, người này yêu bạn của cô đến tha thiết, đậm sâu. Coi như trong cái rủi có cái may, nhờ tình cảm chân thành đó, hắn mới kiên định ý niệm đi tìm giải dược cứu lấy bạn mình. Nếu không, cô và Vân Ngọc đã mãi mãi là sinh ly tử biệt mất rồi. Vì điều này, Trà Ngân vô cùng cảm kích thái tử Yên Trường Quốc

Trước đó, trong lúc chờ thái tử đi ra, hoàng đế cũng đã đến bên ngoài Diên Hưng Cung, đang nắm chặt tay Trà Ngân nhỏ giọng trách:

– Nàng cũng thật là…Không chịu nghe ta nói rõ ràng đã chạy đi. Thái tử người ta đã dặn không được tự ý vào trong. Nàng chưa chi đã phóng vào, chẳng may thấy cái gì không nên thấy thì sao đây hả?

– Linh tinh. Thái tử người ta nho nhã lịch thiệp, không có mặt dày, dê xồm như huynh đâu. Đừng có lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.

– Còn chưa biết được đâu. Với chuyện đó mà quân tử thì chỉ có nước lên chùa cạo đầu làm hòa thượng cho rồi.

– Huynh im lặng một chút được hay không?

– Ta mới vừa cho nàng thánh chỉ đó, còn không có phần thưởng khích lệ nào cho người ta, chỉ thấy lạnh nhạt thờ ơ thôi. Đúng là nữ nhân vô tâm.

Đang còn muốn lèm bèm mấy câu cho Trà Ngân hiểu được công lao của mình không nhỏ, để còn đối xử ấm áp với mình hơn một chút, đế vương đã thấy thân ảnh nam nhân xuất hiện đưa một tay ra mời người thương của mình vào trong. Hắn cũng ngay lập tức đi phía sau theo quán tính. Vào rồi lại thấy không biết phải làm gì mới nép qua một bên, chờ Trà Ngân gọi thì sẽ có mặt.

Lúc này Trà Ngân liền mở ngay lọ bạch ngọc quý giá, lấy ra bên trong viên thuốc màu đen, không to không nhỏ. Kích cỡ này nếu là người tỉnh táo uống thì không có vấn đề gì. Nhưng Vân Ngọc đây là bất tỉnh nhân sự, làm sao mà nuốt được? Cô gái nhỏ rất nhanh cũng đã có cách, bảo người mang một cái chén và thìa đến, định bụng sẽ tán thuốc ra, pha chung với nước rồi đút cho bạn uống. Nhưng cô còn chưa kịp làm, thái tử đã đón lấy chén, thìa, tự tay làm hệt như trong ý nghĩ của cô.

Những ngày qua chăm sóc Vân Ngọc, Chí Viễn biết nếu đút nàng bằng thìa, ít nhiều canh bổ, nước uống đều sẽ chảy ra ngoài quá nửa. Cho nên với thuốc giải này, hắn cũng không muốn dùng thìa đút, sợ hao bớt dược lực lại khiến chất độc không được giải trừ hoàn toàn mà gây họa cho nàng về sau. Vì vậy, sau khi nghiền nhỏ viên thuốc rồi hòa cùng với nước, Chí Viễn liền bưng chén đến bên giường, tự mình hớp một ngụm rồi chuyển thuốc từ môi mình sang môi Vân Ngọc trong sự ngỡ ngàng của mấy cặp mắt. Lo lắng cho an nguy của nàng khiến hắn hoàn toàn quên mất, chuyện như vậy đối với người khác là rất không phải phép.

Trà Ngân nhìn một màn này, thật không biết làm gì mới phải, che miệng há hốc một bên. Thừa Vĩ lại cảm thấy Trà Ngân xem người ta môi kề môi vậy thật là kỳ quặc, liền rỉ tai và lôi kéo người thương ra ngoài:

– Nhìn đến không chớp mắt, bộ lạ lắm sao? Để hôm nào ta cũng làm thế cho nàng trực tiếp trải nghiệm là biết được rồi chứ gì?

– Ta đang suy nghĩ rất nghiêm túc, huynh đàng hoàng lại được hay không? Huynh không cảm thấy thái tử như vậy là có hơi thái quá hay sao. Ta biết tính Vân Ngọc không dễ dãi, sao người đó cư nhiên làm vậy. Chẳng lẽ đã sớm định chung thân sao?

– Bằng hữu của nàng ta không rõ, nhưng từ hành động của thái tử, ta chắc chắn hắn là đã nhận định cô nương kia là thê tử rồi. Bọn họ cũng rất xứng đôi vừa lứa. Xem như chúng ta đã tác thành một nhân duyên tốt đẹp, không để cho én nhạn lìa đôi. Haizza, cũng không biết tới lúc nào tới lượt ta nữa. Thân xử nam không còn, danh phận không có. Ai thảm được bằng ta?

Trà Ngân thực sự bất lực với nam nhân này. Mười câu hắn nói, hết chín câu là ăn vạ. Có chút nào là phong thái uy phong trầm ổn, chín chắn đâu. Mà dạo này trình độ bẻm mép lại nâng thêm một tầm cao mới, cô nói không lại hắn, cho nên tốt nhất là im lặng.

Thực ra chuyện hắn dành tình cảm cho mình, Trà Ngân cảm thấy rất vui. Bản thân cô cũng phát hiện ra tình yêu mình dành cho hắn, không rõ lặng lẽ nảy mầm từ bao giờ. Chỉ biết lúc hay tin hắn vong mạng, cô đã đau như đứt từng đoạn ruột. Khi ấy trái tim cô đã day dứt khôn nguôi vì không sớm đáp lại tấm chân tình của nam nhân này. Nhưng khi thấy người ta khỏe mạnh, khí chất, đứng trước mặt mình như bây giờ, lòng cô bỗng dưng hoang mang sợ hãi.

Đồng ý yêu chàng ta là đúng không? Lỡ như mai sau cánh cửa thời gian mở ra, cô phải trở lại thế giới thuộc về mình thì chẳng phải sẽ khiến cho chàng đau khổ hay sao. Và suy nghĩ đó dần lung lay quyết định đón nhận tình cảm chân thành của Thừa Vĩ trong lòng cô gái nhỏ. Ngoài ra còn có Vân Ngọc, nếu chẳng may cùng người kia nên duyên chồng vợ, vậy thì rốt cuộc nên ở hay về. Tại sao? Tại sao bọn họ lại vô duyên vô cớ xuyên không, để rồi rơi vào hoàn cảnh ngang trái như vậy?

Trà Ngân ôm đầu đau nhức, chẳng biết cuối cùng cuộc đời mình và Vân Ngọc sẽ trôi về đâu, lại chợt nghe bên trong Diên Hưng Cung vang lên tiếng nam nhân không ngừng gọi tên Vân Ngọc

– Vân Ngọc ơi! Vân Ngọc. Nàng có nghe ta gọi không. Nàng mau mau tỉnh lại đi. Sao dược uống rồi mà nàng còn chưa chịu tỉnh lại. Nàng thương ta đi, phải chống chọi với tử thần, quay về bên cạnh ta đi mà.

Trà Ngân không còn tâm trí nào nghĩ tiếp vấn đề kia nữa, vội lao vào bên trong nhìn xem thế nào. Vì sao thuốc vẫn chưa phát huy công dụng? Cô gái nhỏ mờ mịt quay sang nhìn hoàng đế, chờ nghe hắn giải thích đây là thế nào. Thừa Vĩ hiểu ý, nói ngay:

– Kịch độc này rất mạnh, cần một ngày để giải dược xâm nhập toàn thân, tống khứ chất độc đang dần lan ra khắp nơi trong cơ thể. Đêm nay phải có một người bên cạnh theo dõi sát sao. Cứ cách tầm khoảng một canh giờ, nàng ta sẽ bị một cơn co giật, sau đó là nôn một phần độc tố ra ngoài. Đến khi nào móng tay nàng ta không còn tím bầm nữa, tức là kịch độc đã hoàn toàn được hóa giải

– Được! Vậy đêm nay ta sẽ thức canh cho.

Chí Viễn làm sao mà yên lòng giao việc này cho người khác, tự tay làm mới có thể yên tâm, liền khéo léo từ chối:

– Đây là việc của ta. Cô nương cứ về nghỉ trước đi.

– Hai người cô nam quả nữ ở chung vậy, người đời sẽ dị nghị. Ta là bằng hữu của nàng ấy nhưng còn thân thiết như chị em ruột thịt. Ngài vẫn nên để ta chăm sóc nàng ấy sẽ hợp lý hơn.

Thừa Vĩ cũng cảm thấy lời thái tử rất đúng. Mà tiểu cô nương này thật là kém tinh ý, tự dưng lại xen vào cản trở chuyện tốt nhà người ta thì không chịu được, bước ra nói:

– Có thái tử đây toàn tâm toàn ý chăm sóc. Nàng còn bận lòng gì nữa. Mau về nghỉ đi, cả hôm nay mệt nhọc đủ rồi. Đừng lộn xộn, kẻo mai bằng hữu của nàng khỏi bệnh mà tới phiên nàng không khỏe thì lại khổ cho ta.

Trà Ngân đang tính tranh luận với hoàng đế, Chí Viễn đã lên tiếng khẳng định:

– Nàng ấy sẽ là thê tử của ta, tất nhiên do ta chăm sóc. Đa tạ tấm lòng của cô nương dành cho Vân Ngọc. Ơn cứu mạng ta suốt đời không quên, mai sau có gì cần đến ta, ta nhất định sẽ không từ chối.

Nhìn vào đôi mắt cương nghị, kiên định của nam nhân trước mặt, Trà Ngân biết dù cô có nói gì, người này cũng nhất định giành lấy việc chăm sóc Vân Ngọc. Tình cảm chân thành tha thiết của hắn dành cho bạn mình rõ rành rành như vậy, cô cũng thực sự cảm động. Mà càng như vậy sẽ càng khó cho Vân Ngọc, một khi có cơ hội quay về thế giới hiện đại. Bên tình yêu, bên tình thân, biết phải chọn sao đây?

Lòng Trà Ngân rối như tơ, lê chân bước ra ngoài. Thừa Vĩ có cơ hội ở riêng với người thương, tâm trạng càng thêm vui vẻ. Chỉ là không hiểu sao, mặt của nàng ấy cứ đăm đăm chiêu chiêu, không nhìn ra cảm giác hứng khởi nào. Bằng hữu sắp khỏi rồi thì có chuyện gì nữa khiến nàng phải bận lòng như vậy chứ?

Hoàng đế ở bên cạnh trò chuyện trấn an, làm trò cho người thương vui vẻ lên. Vậy mà thật lâu vẫn không khiến nàng nở nụ cười. Chỉ nghe nàng bảo muốn về phòng nằm nghỉ một chút, vì nàng cảm thấy thấm mệt rồi. Phải ha, mấy ngày lo buồn ăn uống không được vì hắn, giờ lại thêm một bằng hữu chí cốt kia nữa, nàng không mệt sao được? Nghĩ vậy, đế vương cũng thức thời lui ra để nàng yên tĩnh nghỉ ngơi. Định bụng tầm độ hơn một canh giờ nữa rồi gọi nàng dậy ăn uống là ổn.

Đế vương tính toán chăm sóc cẩn thận cho Trà Ngân nhưng nào biết tiểu cô nương này đang ôm trong lòng phiền não. Thân không mệt mà tâm mệt, liên quan đến việc quay lại nơi mình được sinh ra. Cô chẳng biết là bao giờ, cơ mà tin rằng chiếc vé xuyên không này không phải là một chiều, khi hội tụ đủ yếu tố nào đó của định mệnh, tất sẽ mở ra lần nữa.

Còn ở Diên Hưng Cung lúc này là một đêm bận rộn của thái tử. Trước nay quen được người hầu kẻ hạ, song thời khắc này, tự tay hắn lo lắng cho người thương rất chu toàn. Khéo không có gì phải chê bai được nữa. Hắn gọi cung nữ được hoàng đế Đại Nam phân phó đến đây, bảo nàng ta mang cho mình một chậu nước ấm cùng chiếc khăn sạch. Có vật dụng rồi, hắn tự mình lau rửa vệ sinh thân thể cho nàng. Sau đó ngồi một bên, mắt không rời một thời một khắc nào cả, sợ không kịp phát hiện cơn co giật, sẽ khiến nàng bị thương tổn. Quả nhiên điều hắn lo sợ đã đến.

Chẳng bao lâu sau, cơ thể Vân Ngọc run lên từng cơn liên hồi. Chí Viễn nhanh tay chụp lấy chiếc khăn sạch đã chuẩn bị sẵn, chèn vào trong miệng người thương. Và rồi, hắn tiếp tục ôm lấy nàng thật chặt, kiềm chế cơ thể đang quằn quại trong cơn co giật. Nàng vẫn nhắm nghiền mắt, ngoài phản ứng tất nhiên của cơ thể sau khi dùng giải dược ra thì không có bất cứ một tiếng rên rỉ đau đớn nào. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng khiến hắn cảm thấy tim gan như vết thương xát muối. Mãi một lúc sau, cơn co giật mới dừng lại, hắn liền lấy chiếc khăn trong miệng Vân Ngọc ra. Khi ấy, từ trong khóe miệng Vân Ngọc chảy ra một chất dịch màu đen, đoán chắc chính là độc tố đã được bài trừ một phần. Hắn ngay lập tức nắm lấy bàn tay mềm mịn mà xanh nhợt nhạt của nàng, xem thử màu sắc trên móng tay. Vẫn còn là màu bầm đen, nghĩa là sẽ hệt như hoàng đế Đại Nam vừa nói, cơ co giật sẽ còn tiếp diễn thêm vài lần nữa.

Chí Viễn nén nhịn xót xa còn dâng đầy chẳng chịu tan, gọi người mang chậu nước ấm mới, lại tỉ mỉ lau chườm toàn thân cho Vân Ngọc. Chờ khi nước đã nguội mới dừng lại, mắt ráo hoảnh ngồi thấp người trước giường của nàng, theo dõi những chuyển biến về sau. Được một lúc, cơ thể Vân Ngọc lại run lên bần bật. Hắn vẫn làm hệt như lúc đầu, chèn khăn, ôm chặt nữ tử mình trân quý. Lại lấy khăn khỏi miệng khi co giật qua đi. Lại xem kỹ màu sắc trên móng tay hiện tại là màu gì.

Vất vả ba lần bốn bận suốt cả đêm, cuối cùng, độc dược trong người Vân Ngọc cũng đã được trừ bỏ hoàn toàn. Lúc bấy giờ, Chí Viễn mới thực sự nhẹ lòng. Hoang mang rối loạn, buồn phiền ngổn ngang cũng đã có thể giũ bỏ lại phía sau. Có lẽ vì không còn áp lực nữa, hắn chìm dần vào giấc ngủ thật an bình.

*****************

Trong khoảng không âm u vô tận lúc này, một thân ảnh nho nhỏ đang mải miết chạy. Cô thực sự sợ hãi, không biết vì sao sau chuyến chu du nơi địa phủ, cô lại bị kéo đến nơi này. Cô gào thét rất nhiều cái tên thân thương trong đời mình. Nào ba, nào mẹ, nào Trà Ngân, Chí Viễn nhưng không có bất cứ một ai đáp lại, chỉ có tiếng vang của thanh âm phát ra từ chính miệng cô. Giữa lúc thần trí chìm dần vào sợ hãi, cô nghe tiếng nam nhân thầm thì: “Đừng từ bỏ. Cố gắng về đoàn tụ cùng ta”. Thanh âm của người này thật tha thiết, thật tình cảm, giúp cô dần vơi đi bất an, tiếp tục tiến về phía trước. Đôi chân có mỏi cũng mặc kệ, cô quyết đi tìm nơi phát ra thanh âm ấy cho bằng được. Không ngờ, chẳng lâu sau đó, cô đã tìm thấy một tia sáng phía xa xa. Cô dũng cảm bước tiếp, tin rằng nơi cuối con đường, một cuộc sống rực rỡ sắc màu với bao điều thú vị đang chờ đón cô. Ở thời khắc Vân Ngọc đưa tay chạm vào luồng sáng, trước mắt cô bỗng dưng chói lòa. Cơ thể như bị hút vào trong chấm sáng xíu xiu đó.

Khi Vân Ngọc mở mắt ra, trần nhà là vải màn xa hoa, điểm xuyết vài chấm nhỏ li ti như họa tiết hoa cỏ. Cơ thể cô sau mấy ngày không được vận động, cánh tay bây giờ vô lực, muốn chống tay làm điểm tựa ngồi dậy cũng có phần khó khăn. Bất đắc dĩ, cô gái nhỏ gượng xoay người sang một bên muốn tìm tư thế dễ dàng hơn để ngồi dậy. Chỉ là cái cổ vừa nghiêng nhẹ, cô đã nhìn thấy thân ảnh rất quen, đang gục đầu trước giường của cô. Tất cả những hình ảnh tiền kiếp Vân Ngọc từng thấy trong chuyến đi lạ kỳ trước đó, dần hiện ra rõ ràng. Người này… thế mà từng vì mình chịu hai búa của Thiên Lôi, mặc kệ có phải hồn tiêu phách tán. Người này… thế mà nguyện đứng mãi nơi Tam sinh Thạch, từ chối uống Canh Mạnh Bà chỉ mong kiếp sau lưu giữ ký ức sẽ dễ dàng tìm lại cô. Người này… tưởng đã chẳng bao giờ có thể tương ngộ lần nữa, giờ lại đang ở trước mặt mình. Bộ dạng mệt mỏi như vậy, vẫn muốn được kề cạnh bên cô. Cô phải tu mấy kiếp mới có được tình yêu chân thành của chàng ấy?

Trong cơn xúc động và vui mừng ắp đầy, cô gắng hết sức vươn tay đến, khẽ chạm vào mái tóc buông dài đang xõa ngay bên cạnh tóc cô. Tim bỗng trào dâng cảm xúc lạ kỳ không hiểu rõ. Trong tâm trí hiện ra mấy vần thơ:

“Tóc chàng quyện với tóc em

Mối duyên giai ngẫu ta tìm đến nhau

Vượt qua gian khó bể dâu

Bao nhiêu chua chát đớn đau qua rồi.

Hôm nay nhật nguyệt thề bồi

Tiền duyên dang dở đến hồi cam lai”.

Một nụ cười nhẹ nở ra trên chiếc môi xanh xao tái nhợt. Sóng mắt cô gái ngập tràn nhu tình. Lần đầu tiên trong đời cô biết, giữa nam và nữ lại có một cảm xúc ngọt ngào, đậm đà mà ấm áp đến như vậy. Và cũng là lần đầu cô biết, chỉ cần được gọi tên người ấy bằng chất giọng thân thương gần gũi, cũng là một niềm hạnh phúc. “Chí Viễn, thiếp yêu chàng!” – cô gái nhỏ thầm thì như thế bằng chất giọng khàn đặc vì suy kiệt mấy ngày qua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN