Hồ yêu, nàng là của ta! - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Hồ yêu, nàng là của ta!


Chương 20


Viêm Thiên cùng Bạch Ly vừa mới tiến tới gần cửa của Thanh Phong Lâu, những tỷ tỷ muội muội ở đó thấy có hai soái ca tới thì vội tranh nhau nhào ra tiếp đón, kéo hai người vào bên trong.

Có thể nói diện mạo ở bên ngoài lâu đã rất rực rỡ chói mắt rồi, vừa vào đến bên trong còn rực rỡ hơn gấp bội. Trần nhà, xà nhà, đều được trang trí công phu, tỉ mỉ, nhưng không kém phần phong lưu, lại hoa lệ, những đồ vật trang trí như dây bông lằng nhằng cũng đủ kiểu, lòe cả hai mắt. Mà vừa mới bước vào đây, Bạch Ly đã có thể ngửi được mùi mĩ phẩm nước hoa ngọt lịm nồng nặc, cô chính là rất ít khi dùng nước hoa, cái mùi này có khi còn ám ảnh hơn mùi nước hoa mà mẫu hậu cô thường dùng. Đập vào trong mắt bây giờ cũng là mấy cảnh nhố nhăng không ra thể thống gì của bọn nam tử với mấy kĩ nữ đang ôm ôm ấp ấp.

Mặt cô bỗng chốc hơi có vài phần phiếm đỏ vì xấu hổ. Xong bỗng dưng cô lại nghĩ tới thứ khác. Không biết Thiên đã từng tới nơi này chưa nhỉ? Dù sao y cũng là nam nhân, vào mấy cái chốn phong lưu ong bướm này cũng là chuyện bình thường, nhưng không hiểu sao cái suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu cô, khiến cô cảm thấy khó chịu không thôi. Thế là mới hướng về phía người nọ hỏi:

“Thiên tới chỗ này bao giờ chưa?”

Người nọ nghe cô bỗng dưng hỏi như vậy trên mặt thoạt đầu trở nên ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền dấu đi, lộ ra vẻ cười cười, nói:”Tiểu Bạch quan tâm ta như vậy làm gì?”. Y đương nhiên biết Bạch Ly là đang lo lắng cái gì, chỉ là thấy cô như vậy thực có vài phần đáng yêu, liền tiếp tục trêu tiếp:”Chẳng lẽ là đang ghen?”

Thấy câu trả lời của hắn nửa úp nửa mở, lại có vài phần thích ý, Bạch Ly lúc này lại cố dằn xuống suy nghĩ muốn đấm hắn một cái, đáng nhẽ lúc ở ngoài kia nên đánh mạnh tay hơn nữa, để cho cái đầu của hắn bớt nói chuyện không đâu. Sao cô có thể ghen được chứ? Hơn nữa cô còn không có thích cái tên hách dịch như hắn? Đúng vậy, chắc chắn không, có lẽ chỉ là do tò mò thôi, mới bị Thiên ngẫu nhiên đem ra làm trò đùa. Nhưng tại sao mặt cô cư nhiên lại nóng như vậy? Hay là trúng bệnh gì rồi? Miệng đang định cảnh cáo y một chút, bên cạnh lại nghe thấy một giọng nói phát ra.

“Ai da, hai vị công tử này, không biết là hai vị tới đây để tìm mĩ nữ nào?”

Người vừa mới phát ra giọng nói đó chính là Tầm ma ma quản lí Thanh Phong Lâu, nghe người hầu nói có hai vị khách tới, nhìn qua rất có tiền bèn chạy lại xem sao. Chỉ là bà thật không ngờ, không những nhìn qua rất có tiền mà lại còn rất soái nha, thế là ngọt giọng dò hỏi.

Thực ra cũng không cần Tầm ma ma nói, tất cả các kĩ nữ ở trong lâu không có khách phục vụ từ lâu đã xúm quanh hai người bọn họ rồi. Chỉ là nếu nhìn kĩ thì xung quanh Bạch Ly bọn họ dính người hơn nhiều, ôm tay ôm chân vò đầu đủ các kiểu khiến cô suýt nữ không thở được. Mà bên phía của Thiên mấy nữ nhân này chỉ dám đứng từ xa mà buông lời trêu ghẹo chứ chẳng ai dám lại gần y. Điều này đơn giản có thể lí giải được, chính là do cái bản mặt tuy rất soái khí nhưng lại lạnh như tiền của Thiên chứ còn sao nữa! Giống như một khối băng ngàn năm không tan chảy vậy, mấy kĩ nữ kia vừa mới nhìn vào đã e sợ nói gì là chạm vào. Còn hình như cô đây có vài phần hiền lành thế là liền trở thành bia nhắm cho bọn họ.

“Tiểu ca ca này rất đáng yêu nha, vừa mới chạm vào người có xíu liền đỏ hết cả mặt rồi”. Người vừa nói là một nữ nhân đang ôm tay cô lắc qua lắc lại tỏ vẻ nũng nịu. Ngay sau đó cô liền cảm giác người mình bị kéo sang phía ngược lại,rồi lại nghe thấy một giọng nói:

“Hay là tiểu ca ca này mới là lần đầu a, vậy thì em sẽ nhẹ tay thôi”

Sau khi giọng nói này phát ra, cô lại cảm thấy người mình bị kéo về một hướng khác.

“Vậy không được, tiểu ca ca này đâu chỉ phải của một mình cô chứ”

Rồi lại bị kéo về một hướng nữa.

“Cũng đâu phải của cô đâu”

“Thế là của cô chắc?”

“…”

Sau đó liền cả lũ bọn họ kéo cô qua lại đến chóng mặt như một đám cọp cái đang dành mồi vậy. Mà trong khi đó ở bên phía của Thiên thì chính là một mảnh trời bình yên vô sự chẳng bị làm sao. Thật là khiến cô tức chết mà, ai bảo cái bản mặt của hắn khó gần quá làm gì. Trong lúc Bạch Ly đang bị chìm trong biển người, cô còn cố nhìn về phía hắn, tỏ vẻ cầu cứu, nhưng chỉ thấy người nọ nhìn lại cô, ánh mắt gợi lên ý cười, môi mập mờ nói gì đó.

Hắn chính là cố tình không nói thành lời, không ai nghe thấy được, chỉ mở khẩu hình miệng, mà Bạch Ly cư nhiên sau khi nghe xong liền suýt nữa hộc máu thổ huyết ngay tại chỗ, điều mà hắn nói chính là:”Cảm giác thế nào? Tiểu Bạch lên mây chưa?” (thánh cà khịa chính là đây -_-))

“…”

Hắn chính là thèm ăn đòn lắm rồi mà, nhưng đang trong tình cảnh này cô không có cách nào lại gần hắn được, chỉ biết trừng mắt nhìn chằm chằm y như muốn cấu xé nuốt chửng. Mà người nọ sau khi nhìn thấy gương mặt la sát của cô thì liền lập tức lộ vẻ khiếp sợ cùng ngây thơ vô số tội, giống như kiểu hắn chính là cái gì cũng chưa nói. Nhưng Bạch Ly lại có thể nhìn rõ mồn một trên mặt hắn bây giờ là đang rành rành hai chữ “giả tạo”, không khỏi cạn lời, cái tên này, làm xong liền không nhận, đã ăn cướp còn la làng rằng mình vô tội, thật hết nói nổi.

Viêm Thiên sau khi thỏa mãn cười xong liền quay sang Tầm ma ma vẫn đang đứng đó, trở lại vấn đề chính, nói:

“Không biết lần này tới đây chúng ta có thể diện kiến Vũ Sương cô nương không?”

Tầm ma ma nghe vậy thì như hiểu ra cái gì, vội vàng tươi cười trả lời:”Có a, có a. Thì ra hai vị tới đây là để gặp A Sương, chính là vào hôm nay nó có tổ chức buổi tiệc để chọn khách đó. Hai vị công tử đây thật may mắn nha”

Viêm Thiên lại nói tiếp:”Vậy cho chúng ta một chỗ ngồi đi”. Nói xong liền ném vào tay Tầm ma ma mấy thỏi bạc.”Chúng ta tới đây hôm nay chỉ là muốn gặp Vũ Sương cô nương, không ai khác, ma ma hiểu chứ”

Tầm ma ma nghe vậy cũng không tỏ vẻ gì, chỉ là đơn giản gật đầu hiểu ý, quay sang đám kĩ nữ đang bám trên người Bạch Ly kia mà gắt giọng:”Các người còn không mau đi ra, hai vị công tử đây chỉ muốn gặp A Sương thôi”

Bọn họ nghe thấy ma ma nói như vậy thì phụng phịu buông tay Bạch Ly ra.

“Lại là Sương tỷ tỷ”

“Ma ma lúc nào cũng thương tỷ ấy hết”

Xong có mấy người lại quay mặt về phía Bạch Ly, vẫn chưa hết tươi cười nói:”Tiểu ca ca, lần sau gặp”

Nghe vậy Bạch Ly liền sởn hết cả gai ốc, chỉ biết nhủ thầm, không có lần sau đâu, đây là lần cuối cùng rồi.

Cuối cùng sau một hồi chật vật, Bạch Ly cùng Viêm Thiên được Tầm ma ma sắp xếp cho một chỗ dễ nhìn, trên bàn đặt vài món thức ăn nhẹ. Lúc này cô mới cẩn thận nhìn xung quanh lâu. Vị trí mà bọn cô đang ngồi có thể nói là khá tốt, phía trước mặt chính là một khán đài để biểu diễn, bên trên vẫn còn những ca kĩ đang múa hát, mà xung quanh cũng không thiếu người không ngồi thì đứng xem, trong tay ôm không biết bao nhiêu là nữ nhân. Chỉ là từ nãy tới giờ Bạch Ly vẫn không cảm nhận được một chút quỷ khí nào, yêu khí thì còn có đôi chút, dù sao giữa Nhân giới và Yêu giới cũng đang hình thành một mối quan hệ hòa bình mà, có yêu tộc ở đây cũng không có gì là lạ. Những khí tức của quỷ khí thì lại không có một chút nào cả, rõ ràng hung thủ mà bọn cô đang nhắm tới là một con quỷ a, chẳng lẽ là nhầm rồi? Mũi của hồ tộc các cô rất là thính, chắc chắn sẽ không ngửi nhầm. Nhưng dù sao đến cũng đã đến rồi, cô vẫn quyết định ở đây xem xem có gì không.

Bạch Ly cũng đã hỏi Tầm ma ma kia rằng tiêu chuẩn chọn người của Vũ Sương cô nương là như thế nào. Chính là lại không ngờ thực đơn giản, chỉ cần Vũ Sương đứng từ trên khán đài cao kia, múa một khúc nhạc, sau đó sẽ cầm một bó hoa, nếu nhắm trúng người nào thì liền ném hoa về phía người đó. Nói ra cũng rất kì lạ, cô nương này theo ma ma nói rằng trước đây rất ít khi chọn khách để phục vụ, chỉ đơn giản là ca múa thôi, nhưng dạo gần đây liền liên tục mở tiệc chọn người, không hiểu vì duyên cớ gì a.

Bạch Ly quay Viêm Thiên chỉ thấy y đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt trầm tư, còn chẳng thèm nhìn vào những mĩ nhân đang ở xung quanh. Bạch Ly thấy lạ bèn lên giọng trêu đùa hỏi:

“Thiên đang ở trong chốn phong hoa, tại sao lại không chịu ngắm những mĩ nhân kia? Chẳng lẽ người không có hứng thú với nữ nhân?”

Nghe Bạch Ly hỏi vậy Viêm Thiên lúc này mới hoàn hồn, đáp trả:”Phải a, ta chính là không thể bằng được ai đó vừa mới bước vào trong kĩ viện liền được nhiều nữ tử ái mộ như vậy”

Biết hắn chính là đang châm chọc vụ vừa rồi, Bạch Ly đang định cãi lại, bỗng xung quanh liền tối om chẳng nhìn thấy gì cả.

—–
Tiểu kịch trường nhỏ:

Bé Ly đang bị đám nữ nhân ở Thanh Phong Lâu ôm ôm ấp ấp.

Trong TƯỞNG TƯỢNG của bá Ly:

Bạch Ly(tỏ vẻ cầu cứu):Thiên tỷ tỷ, cứu ta, sắp bị đè chết rồi.

Viêm Thiên(nhanh chóng tiến tới giải vây):Được, tỷ tỷ đến cứu ngươi ngay đây.

Bạch Ly(cảm động):Tỷ tỷ, cảm ơn.

Viêm Thiên:Bé Ly chỉ cần không gọi ta hai tiếng “tỷ tỷ” nữa ta liền có thể cứu ngươi nhanh hơn một chút.

Bạch Ly:Vậy gọi cái khác được ko?

Viêm Thiên:Được.

Bạch Ly:Vậy…Onee-chan~ Cứu ta

Viêm Thiên:…..

Nhưng trên THỰC TẾ:

Bạch Ly(vẫn ánh mắt cầu xin lấp lánh):Thiên, cứu bé Ly a

Viêm Thiên:Mơ đi (một bộ lạnh băng vô tình)

Bạch Ly:…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN