(Đam Mỹ) - Giống Đực
Truyện 7 chương 3 : Lý trí
Vĩnh Tường sốt ruột tưởng chết.
Chiều hôm nay anh không có tiết dậy, thế nên nếu để mọi người phát hiện ra anh không về bản, có lẽ phải đợi đến đêm, thậm chí sáng hôm sau mất.
Vậy nhưng cậu thanh niên kia thế nào còn chưa tỉnh?
Vĩnh Tường đánh giá lại một chút, vốn thông minh, lại là dân kiến trúc, việc sắp xếp lại sự việc tương đối dễ dàng,
Người kia là đi tắm suối, có thể là trượt chân mà ngã quệt vào tảng đá gần đó, vết rách không quá sâu, lại được chú Husky kia kéo ngay vào bờ nên cũng không bị ngạt nước.
Chỉ là mất máu xem vẻ cũng khá nhiều, nếu theo đúng những gì anh biết, thì dù yếu thế nào đáng lý cấp cứu xong giờ này cũng phải tỉnh rồi chứ?!
Mấy vị bác sĩ lại còn bị gì vậy? vừa thấy người nhà ông Kiến vào liền lánh hết đi chỗ khác như nhường lại cả cái phòng góc này luôn.
Xem ra vị kia chính xác là một tên “ con nhà giàu” chuẩn nghĩa.
Vĩnh Tường siết đan hai tay chặt lại với nhau. Rắc rối không tưởng.
Cũng là do cái tính cách bao đồng này mà trước đây gặp biết bao nhiêu chuyện rồi. Haiz. Nhưng nói thế nào thì cũng không thể thấy chết không cứu.
Cùng lúc người vệ sĩ bên cạnh nhận được điện thoại, liền quay sang đối mấy tên vệ sĩ làm cùng, một đường kéo người đứng dậy.
A?
Vĩnh Tường nghĩ sao cũng không ra hoàn cảnh hiện tại của mình lại có chút như đang bị áp giải.
======
Người được dẫn lên phòng.
Đừng hỏi vì sao ông Kiến ở cái bệnh xá này còn oai hơn Giám Đốc.
Đương nhiên, là bởi vì con trai cả dưới danh nghĩa của hệ thống trái cây sạch xuất khẩu Kiến Sầu của ông bỏ ra hơn 5 tỷ xây dựng lại mấy dãy bệnh xá mới cứng này. Đừng có nói bác sĩ không ai dám ho he gì khi thấy Vĩnh Tường cứ thế bị kéo tới phòng bệnh. Nếu có oan thật chưa chắc đã ai dám lên tiếng.
Vĩnh Tường vừa bước chân qua cửa,
Kẻ trên giường bệnh đã lia ánh mắt tới đánh giá.
Từng đường cơ bắp cuộn lên vừa phải, không quá lỗ mãng, vừa vặn chia múi nơi đường bụng, một dải lông sắc nét kéo từ trên rốn ẩn khuất dưới cạp quần bò thô,
Nơi ngực trái xăm một đóa sen nhỏ, mùi mồ hôi như còn vương vất nơi chóp mũi Sơn Trúc, như cái lúc cả khuôn mặt cậu áp sát tới.
Chòm tóc nhỏ buộc túm sau gáy, đường nét khuôn mặt vững chãi thành thục,
Quả thật, muốn bao nhiêu phong trần đều có bấy nhiêu.
Chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào lướt một vòng qua hàm răng ngọc trắng sáng kia, nở ra một nụ cười đủ sức giết người.
Hoàn hảo.
Nếu để tráng miệng một chút giữa kỳ nghỉ hè chán ngắt này, quả thực là đáng bỏ chút công.
Cũng không trách được.
Ai bảo, anh dây vào Sơn Trúc tôi làm gì?!
– Mẹ… chính là anh ta.
Ủy khuất kêu lên một tiếng , giọng nói như một chú mèo làm nũng không ngừng.
Bà Phấn lừ mắt về phía anh:
– Gan lớn quá nhỉ?!
Vĩnh Tường nội tâm gào thét, vẽ ra cả ngoài nét mặt.
Ủa cái quái gì???
Vậy nhưng bỏ qua hết thảy mọi thứ sai sai đó, liền lấy lại bình tĩnh, cất giọng:
– Cậu tỉnh rồi, mau nói cho mọi người biết rõ ràng đi, tôi cần phải đi gấp.
Đôi vành mắt thoáng chốc đã đỏ rồi , Sơn Trúc sụt sịt :
– Anh ta… thấy con tắm ở đó..
– Không kìm được…
– Nên đã nhào tới… còn có.. sờ soạng con…
– Con vì sợ quá.. trong lúc giằng co nên đã bị ngã, đập đầu vào tảng đá…
Nói rồi mà nức nở lên, gục đầu lên vai bà Phấn .
Miệng Vĩnh Tường phút chốc không ngậm được lại, khóe môi giật liên hồi.
Anh không phải nằm mơ đó chứ?!
Hay người bị đập đầu vào tảng đá kia là anh chứ không phải tên nhóc kia?!
Cái gì mà sờ soạng?!
– Cậu nói bậy cái gì thế?! Hả?!
Vĩnh Tường nhịn không được mà quát lên , nhào tới bên giường, muốn túm lấy kẻ đang nói năng lảm nhảm kia.
Bà Phấn đã lập tức thưởng cho cậu một phát cháy má:
– Bốp!
Vĩnh Tường á khẩu :
– Cháu.. để cháu giải thích!
– Mày đang cởi trần đó, còn có gì để giải thích, hả?!
– ???!!!!
Vĩnh Tường trân trối nhìn về phía Sơn Trúc đang run rẩy nỗ lực kéo lại tay mẹ mình :
– Mẹ.. Mẹ…
Bà Phấn vỗ vỗ tay Sơn Trúc :
– Để mẹ báo công an.
Sơn Trúc như thế mà lại khẽ lắc đầu:
– Con không muốn .. để ai biết.
– Vậy con muốn thế nào?
– Mẹ, hay là.. cứ đưa anh ta nhốt lại ở nhà mình trước?!
Vĩnh Tường như thế bị kéo đi, nhồi vào trong xe, lắc lư đi tới nhà Sơn Trúc trong tư thế chết đứng vì không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.
Điên mất.
Anh đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Vì cái gì mà tự dưng lại thành ra thế này?
Còn nữa,
Tên nhóc thối ấy, đáng ra nên đi làm diễn viên thì hơn chứ?!
========
Vốn là một người đầy nhiệt huyết và sôi nổi, cái thứ buồn chán đến đốt gan đốt thịt như thế này thực khiến anh phải chửi bậy.
Cái đéo gì?!
Mình đã bị nhốt ở đây cả một ngày một đêm!
Ngả mình lên chiếc giường trong cái nhà kho cũ , Vĩnh Tường trằn trọc tới mức không thể nào mà ngủ nổi.
Anh không sợ tên nhóc đó khai ra ba trò bịa đặt, bởi anh khẳng định có thể tự minh oan cho mình, đơn giản vì nếu như anh thực sự làm ra trò bậy bạ, thì việc gì phải cứu cậu ta, cũng càng không việc gì phải ở lại bệnh viện mà chờ người nhà cậu ta đến tóm lôi về đây cả.
– Vấn đề chính là…
– Két…
Cánh cửa bật mở,
Giọng nói mang theo chút hơi lạnh cất lên :
– Vấn đề chính là, nếu tôi cứ khai như vậy, thì trước hết anh cũng không thể nào tránh khỏi việc lên đồn.
Vĩnh Tường nhíu mày, thân ảnh mảnh dẻ trước mặt hiện dần lên rõ ràng, không sai, là tên nhóc đó.
Vĩnh Tường khó hiểu nhìn chòng chọc lên người Sơn Trúc, cố gắng đánh giá.
Khác hẳn với vẻ mệt mỏi yếu đuối hơn một ngày trước, cả người này hiện tại như phủ lên một tầng sức sống mới, chẳng có vẻ gì là bị vài vết khâu trên trán hành hạ hết cả.
Vĩnh Tường siết chặt nắm đấm :
– Rút cuộc cậu có mục đích gì?
– Cậu rõ ràng biết là tôi đã cứu cậu !
Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh chiếc giường cũ kỹ, Sơn Trúc đặt xuống bên cạnh chiếc lồng ủ , nhởn nhơ nói:
– Tôi đâu có nhờ anh cứu. Đúng chứ?!
– Hả?
Vĩnh Tường gần ngất:
– Sao trên đời lại có loại người vô lý như cậu?
– Cậu bị hoang tưởng à?!
– Đây là thế kỷ bao nhiêu rồi?, cậu nghĩ nhốt tôi lại cậu không có tội chắc?
Sơn Trúc dửng dưng:
– Ăn đi đã.
Vĩnh Tường điên tiết, gạt chiếc lồng ủ sang một bên, siết lấy vai Sơn Trúc:
– Tôi không biết cậu bị cái gì, nhưng dù thế nào cậu cũng phải mau nói rõ với người nhà! Tôi không có thời gian đùa với cậu!
Sơn Trúc cười nhạt, thuận theo cái bám tay này, đu người vào trong lồng ngực Vĩnh Tường, phả nhẹ lên tai anh:
– Cũng được thôi.. nhưng, còn phải xem xem biểu hiện của anh đêm nay thế nào..
Câu nói vừa dứt, vành tai đã bị liếm sượt một cái.
Rùng mình.
Vĩnh Tường không hiểu lại càng không hiểu, trơ ra như khúc gỗ.
Quần áo trên người bị bàn tay mềm mại như lụa từng đường ve vuốt, nơi hai hạt đậu nhỏ vì hơi lạnh từ hai ngón tay kia kẹp lấy rồi bứt nhẹ khiến phút chốc dựng lên.
– A???!!!
– Cậu…. !!!!!!
Vĩnh Tường bị cái bứt nhẹ kéo cho hết hồn giật lùi cả người về phía sau giường.
Sơn Trúc cười nhẹ một tiếng trong lòng, giống đực vẫn chỉ là giống đực mà thôi! Để xem xem, phong trần bụi bặm chừng này, trên giường có thể làm ra được tích sự gì hay ho?
Sơn Trúc một tay đưa tới vạt áo ngủ mỏng, kéo nhẹ ,.Toàn bộ lồng ngực trắng nõn mịn mà như tơ mềm lộ ra , hai đầu nhũ vừa hồng vừa đỏ, một vòng cao lên. Bàn tay phía bên còn lại cũng không dư thừa mà chầm chậm đưa lên miệng một rồi hai ngón, tự mình mút mát, nước miếng nhỏ ngọt nhểu theo đầu ngón tay vương vãi bên khóe môi, cả một không gian dưới ánh sáng ẩm thấp của nơi kho chứa này phút chốc ma mị đến không tả,
Vĩnh Tường một cảnh này như giã thẳng vào đầu, quả thực muốn hét lên mà không hét nổi, nuốt đầy một đống nước bọt trong cổ họng.
Mẹ ơi.
Cậu ta.. đang làm cái gì??!!!!!!!
Sơn Trúc có vẻ không hài lòng với thái độ ngẩn ngơ khó hiểu kia của Vĩnh Tường, trên đôi mày đẹp nhíu lại thành một đường rất nhỏ giữa trán:
– Sao vậy?.
– Không thích đàn ông?
Nói rồi tự cười một tiếng:
– Không sao, tôi đảm bảo với anh, tuyệt hơn đàn bà nhiều.
– Chỉ cần anh hết lòng đêm nay, ngày mai anh có thể rời khỏi đây.
Nói rồi, Sơn Trúc liếm một bên khóe miệng, từng bước bước tới sát bên người Vĩnh Tường , không nhanh không chậm, chuẩn xác nắm lấy đũng quần ai đó.
– A??!!!!!
Vĩnh Tường trong đại não nổ 500 cái pháo hoa, đưa hai tay tóm lấy tay Sơn Trúc:
– Khoan khoan khoan khoan!!!!
Sơn Trúc dừng lại động tác trên tay, thế nhưng lại đem cẳng đùi thon dài đổi vị trí, đặt cả háng mình lên đùi Vĩnh Tường, thì thầm:
– Vừa có người, lại vừa thoát khỏi rắc rối, hửm?
Vĩnh Tường suy nghĩ gì ư?
Chính là con mẹ nó hoang đường!
Rút cuộc chuyện này là sao???!!!
Mau thoát khỏi đây!!!!
Nhưng…
– A…
– Hưm…
Cố tính đẩy nơi đùi non qua lớp quần kia mà mài tới, Sơn Trúc rên rỉ hai ba tiếng không rõ nghĩa, đưa đầu lưỡi luồn tới vành tai đã đỏ chót của Vĩnh Tường..liếm.
Hưm..
Vĩnh Tường rên bật ra một tiếng, không thể tưởng tượng nổi..
Cậu em nhỏ của anh như thế mà có cảm xúc…bật dậy
Không dám dối mình dối người, quả thực kẻ trước mặt đẹp đến độ anh chưa từng thấy qua !, eo cực kỳ nhỏ, nơi đầu rốn sâu có một chiếc khuyên xanh thẳm, lại đang cọ cả núm vú nhỏ kia lên sống mũi anh, trượt tới đôi môi…
Giọng nói ngọt như mật lan tỏa, ôm ấp cả mái đầu Vĩnh Tường cọ lên ngực mình, đẩy núm vú nhỏ sượt qua bờ môi kia…
– Ưm.. mút đi…
– Một chút thôi..
– Hưm… xem.. có sữa hay không..
– Nào.. há miệng…
Thiên thần và ác quỷ trong đầu Vĩnh Tường đánh nhau cuộn thành một đoàn, hơi thở hỗn loạn, trên trán mồ hôi đọng lại thành hai ba giọt, đôi mắt vì trợn căng quá đà mà ra tơ máu nhỏ,
Ngậm lấy nó.. dày vò cậu ta… đem côn thịt cắm vào…
Vĩnh Tường.. mi là tên thối tha bẩn thỉu…
A…. Không chịu nổi. ưm.. mút lấy nó đi…
Vĩnh Tường.. người quân tử.. mày là… người ..
Ư…
Cả chiếc khóa quần cũng đã được kéo ra, cậu em chỉ còn cách lớp quần lót nhỏ , cẩn thận được những ngón tay thon dài bao tới…
Không thể nào!!!!!! Đáy mắt Vĩnh Tường phút chốc như lóe sáng…
Đôi cánh tay mạnh mẽ như thép, đẩy người bật dậy!
– Á!
Hất cả người Sơn Trúc ra khỏi mình,
Vĩnh Tường vừa chật vật kéo lấy khóa quần, vừa lao vụt ra ngoài cửa, hòa lẫn trong đêm đen từng tiếng bước chân lảo đảo vội vã,
Sơn Trúc bị hất mạnh, gần như ngã ra, cả một bên vai trắng nõn nà đập vào tường , đỏ tấy.
Hửm?!
Sau một chút kinh ngạc đến giật mình ấy, từ cánh cửa khép hờ của nhà kho, có tiếng cười bật ra, hoang dại.
Anh ta vừa từ chối cậu?!
Trên đời này, rút cuộc lại có người dám từ chối cậu?!
==========//===========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!