Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn - Quyển 2 - Chương 65: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn


Quyển 2 - Chương 65: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Đây lại là hạt giống của Lang Tà Quả, đáng tiếc đã khô héo, nhưng nếu mượn linh khí trong linh điền làm nó khôi phục cũng không phải là chuyện gì quá khó……

Hô hấp của Quân Thanh Vũ hơi căng thẳng, mặt không đổi sắc nói: “Nếu hạt giống của ngươi không khô héo, cũng đều trân quý hơn bảo vật của bất luận kẻ nào ở đây.”

Nghe được lời này, trên mặt Đàm Nguyệt hiện vẻ thất vọng, tuy điều này đã sớm ở trong dự kiến của nàng, nhưng nghĩ đến không thể lấy được Tiên Thiên Trận, trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút mất mát……

“Nhưng……” Quân Thanh Vũ hơi ngừng nói một chút, nhàn nhạt nói: “Ta vừa lúc muốn nghiên cứu hạt giống này một chút, cho nên, ta có thể ra giá giống Băng Liên.”

Lòng của Đàm Nguyệt hung hăng chấn động, như là không dám tin tưởng nhìn Quân Thanh Vũ, một lát sau, mới bình ổn rung động trong lòng, giọng run rẩy nói: “Sư muội, ta chỉ cần một Tiên Thiên Trận trợ giúp đệ đệ tăng thực lực lên, mặt khác thì không cần, ta lấy nhiều Tiên Thiên Trận như vậy cũng không tiện.”

Nàng không phải là Quân Thanh Vũ, không có đủ lực lượng bảo vệmình, với nàng mà nói, những Tiên Thiên Trận đó có lẽ sẽ mang đến cho nàng phiền toái……

Quân Thanh Vũ nhìn Đàm Nguyệt một cái, hơi gật đầu: “Được.”

Hội giao dịch này bởi vì Lưu Nguyệt Môn mang đến chấn động, khiến tất cả mọi người không nhịn được có chút lau mắt mà nhìn với bọn họ, bọn họ không hề do dự đi lên vây quanh……

“Chúc mừng chúc mừng.”

“Hỏa Vân trưởng lão, không nghĩ tới lần này Lưu Nguyệt Môn các ngươi lại mang đến kinh hỉ như vậy.”

“Ha hả, nha đầu này hẳn là một đệ tử của Luyện Trận Sư lục cấp? Thật sự là tiền đồ vô lượng.”

Mọi người mặt mang đầy tươi cười, nhưng nụ cười này có bao nhiêu thật tình thì cũng không biết……

Ở trong Luyện Trận Sư lục cấp, cũng chia làm trình độ khó dễ, tỷ như Trị Liệu Trận lục cấp đó là cơ bản nhất, mà Tiên Thiên Trận cần phải chờ luyện chế càng thêm thuần thục mới có thể thử.

Không nghĩ tới, Luyện Trận Sư của Lưu Nguyệt Môn lại có thể luyện chế ra Tiên Thiên Trận……

Hỏa Vân trưởng lão cười ha hả: “May mắn mà thôi, may mắn mà thôi.”

Buồn cười, ông choáng váng mới nói cho những người này Tiên Thiên Trận lục cấp chính là từ trong tay Quân Thanh Vũ. Hơn nữa cho dù ông nói cũng không có người tin.

“Hừ!”

Ngô phàm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú vào Hỏa Vân ở trong vòng vây của mọi người.

Kỳ thật, ông cũng rất muốn đi giao dịch Tiên Thiên Trận, nhưng từ trước đến nay Bắc Tông và Lưu Nguyệt Môn luôn không hợp, ông không muốn bỏ sĩ diện này……

“Chư vị.” Mị Nhi nhìn mọi người vây xung quanh bọn họ, nhíu mày lại, nói: “Ngục đầu của chúng ta nói, nếu về sau các ngươi còn có bảo vật gì trân quý, hoan nghênh đi giao dịch trận pháp với nàng, cho dù bảo vật kia là dược liệu, công pháp, võ kỹ, hay là vũ khí, chỉ cần là đồ vật có giá trị đều có thể, nhưng tiền đề là, cần phải vào mắt của nàng.”

Vừa nghe lời này, trong lòng mọi người căng thẳng, ánh mắt chợt lóe tia sáng.

Nếu cứ như vậy, bọn họ sẽ có thời gian đi chuẩn bị bảo bối……

Ánh mắt của thành chủ dừng ở trên người Mị Nhi, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng, không thể không nói, khí thế của vị cô nương này lại giống mình lúc trẻ.

Trong lúc hoảng hốt, ông lại trông thấy nữ tử xinh đẹp kia cười nhạt với mình, ngực chợt thấy đau xót, người trước mắt lại dung hợp với nữ tử trong sâu thẳm ký ức của mình.

Nếu không phải là nàng, vì sao trên đời này có người có thể lớn lên giống nhau như thế?

Xem ra ông cần phải phái người đi tra một chút lai lịch của vị cô nương này……

Thành chủ hơi cúi đầu, che dấu luống cuống vừa rồi, ông nắm chặt chén trà run nhè nhẹ, dùng sức mới có thể bình ổn rung động đã lâu ở trong lòng.

Sau khi chấm dứt giao dịch thì yến hội cũng đã gần kết thúc, mọi người sôi nổi cáo từ rời đi, nhưng mà, trải qua một chuyến này, thế lực khắp nơi không còn khinh thường Lưu Nguyệt Môn như lúc ban đầu……

Ngày tiếp theo.

Trong đại sảnh, Hỏa Vân đang ngồi, sắc mặt nghiêm túc khó có được: “Qua ba ngày nữa chính là ngày thi đấu, ở đây rất nhiều đệ tử chưa từng tham gia Phong Vân Tế Hội, ta sẽ ở đây nói một chút quy tắc với các ngươi trước……”

“Phong Vân Tế Hội chia làm hai phân đoạn, ba ngày sau triển khai chính là thi đấu võ giả, chờ sau khi võ giả thi đấu xong mới là thi đấu của Luyện Trận Sư, nhưng thi đấu võ giả này cho phép giữa các đệ tử chiến đấu cướp đoạt, nhưng không được chém giết, giết người sẽ bị đuổi ra khỏi Phong Vân Tế Hội, công việc ta thi đấu cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, ba ngày sau mới có thể biết được.”

Nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi trước mắt này, trong lòng Hỏa Vân có chút cảm thán, năm đó bọn họ cũng là đi ra từ trong những tình trạng này……

Ba ngày sau.

Trong sân chiến đấu long trọng của Phong Vân Thành, một tòa tháp cao dựng đứng ở đó.

Ở dưới ánh mắt sùng kính của mọi người, một nam tử trung niên cẩm y đi nhanh tới ghế dựa thành chủ, phất vạt áo ngồi xuống, mặt

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN