Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh
Chương 7
Châu Tề rít một hơi rồi hỏi:”Đây là lần thứ mấy rồi?”
Hứa Gia Nghiệp đang chơi PSP chẳng buồn ngẩng đầu:”Mười bảy lần, tôi đếm mà.”
“Cạch” một tiếng.
Tống Tư ném chiếc điện thoại không được bắt máy xuống bàn, cau mày, vô cùng tức giận nói:”M. Kiếp, A Thuật làm sao thế? Không nghe điện thoại thì mua làm quái gì?”
Sau đó cậu ta lại cằn nhằn:”Chẳng khác gì mẹ gọi điện thoại cho con trai cả.”
Châu Tề phì cười:”Ông ví von kiểu gì vậy?”
Tống Tư lại lấy từ bao thuốc thêm một điếu.
Hứa Gia Nghiệp nghĩ một lúc, như chợt nhận ra điều gì đó:”Các ông nói xem, có phải sợ solo với tôi sẽ thua nên chuồn rồi không?”
Châu Tề gật đầu như thể ó chuyện đó xảy ra vậy:”Ừ, câu này mà ông tin thì tôi cũng tin.”
Hứa Gia Nghiệp cạn lời, chỉ hấm hứ một tiếng.
Tiếng chuông gió rung lên. Trần Thuật cúi đầu, bình thản bước vqof cửa. Cậu ta tùy ý chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống.
“Đại ca, cuối cùng ông cũng đến rồi, có phải ông vêc trường thỉnh kinh không vậy?” Bông nhiên Tống Tư phát hiện ra điều gì đó, kinh ngạc nói:”Này, cái mũ ông đội khư khư cả ngày đau rồi?”
Trần Thuật không bận tâm tới cậu ta. Cậu vuốt vuốt mái tóc dính nước mưa của mình, lắc lắc bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu đưa lên miệng, bật bật lửa, hít một hơi thật sâu.
Châu Tề nghiêm túc hơn:”Lấy được điện thoại chưa?”
Trần Thuật khẽ gật đầu.
Tống Tư vừa nghe vậy liền xù lông:”Sặc, ông có biết bọn tôi đợi ông bao lâu rồi không? Ông có biết tôi đã gọi cho ông bao nhiêu cuộc không, ông lấy được điện thoại rồi nhắn cho tôi một cái tin không được sao.”
Dáng vẻ cằn nhằn của Tống Tư luc này rất giống mẹ cửa Trần Thuật. Thế nên Hứa Gia Nghiệp trêu đùa:”Ông cằn nhằn như mẹ già vậy.”
Chau Tề cười ha ha không chút nể mặt.
Trần Thuật liếc mắt, nhếch mép, ngẩng đầu nhìn cậu ta.
“Cô gái hẹn với ông đã mời ông uống trà sữa chưa?”
Hứ, không ngờ cậu ta lại hỏi chuyện này. Tống Tư gập người lại, ấp a ấp úng:”Uống rồi, uống rồi.”
Châu Tề cúi người xuống, cười gian tà:”Đâu có, người ta vừa nhìn thấy không phải ông đã bỏ chạy rồi, chạy nhanh hơn cả thỏ, thạm chí còn chẳng bước chân vào quán.”
Tống Tư đập bàn:”Sau này không được nhắc rới chuyện này nữa! Đây là quá khứ đen tối của tôi.”
Hứa Gia Nghiệp lẩm bẩm:Quá khứ đen tối của ông còn ít chắc.”
Trần Thuật gật đầu, dập tắt nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, sau đó uể oải vươn vai, lạnh lùng nói:”Mệt rồi, về thôi.”
“Về nhà làm gì? Chẳng phải đã hẹn ra quán net xõa rồi sao?” Ba người tỏ vẻ khó hiểu.
“Đọc truyện tranh.” Trần Thuật liếc nhìn bọn họ.
“Truyện tranh gì?”
“One Piece.”
“Chẳng phải ông đã đọc từ lâu rồi sao?” Tống Tư không hiểu gì cả.
Trần Thuật đứng dậy đi ra cửa, bỏ lại một câu thản nhiên như không:”Đọc lại lần nữa.”
Trong lớp học, An Tĩnh thu dọn sạch sẽ những viên phấn còn lại, xếp gọn gàng vào hộp phấn trên bàn giáo viên. Sau đó vào nhà vệ sinh giặt khăn, lau sạch sẽ bụi phấn lau trên bàn và vết chân trên ghế về vị trí cũ. Làm xong những việc đó, cô mới về chỗ của mình lấy cặp.
Bên ngoài mưa nặng hạt hơn, bầu trời u ám. An Tĩnh chậm rãi bỏ chiếc mũ trên đầu xuống. Chiếc mũ lưỡi trai màu đen, không có hoa văn, trông co vẻ rất bình thường và có vẻ qua to so với cô, đội lên sẽ che hết đôi mắt của cô.
Cầm chiếc mũ đen trên tay, An Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy có chút khó xử không biết giải quyết thế nào. Cô mím môi, không ngờ hỉ vì một câu nói ấy mà Trần Thuật lại đưa mũ của cậu ta cho cô. Cô mở khóa cặp sách, bỏ chiếc mũ vào trong và rút một chiếc ô gấp gọn màu trắng trong đó ra. Thực ra, từ sau thứ Hai, cả tuần cô đều mang ô. An Tĩnh đeo cặp sách lên vai, ra khỏi lớp, tắt đèn và khóa cửa sau lại.
An Tĩnh mở ô, bước trên con đường nhỏ mưa rơi tí tách. Bến xe cách trường học không xa, chỉ cần qua một co đường là tới. Trong thời gian chờ xe, An Tĩnh vào siêu thị mua một hộp sữa chua nhỏ, vừa đi vừa cắn ống hút.
Tối thứ sáu, An Nguyệt phải tới lớp piano, ông An Hướng Dật đi làm về sẽ đón chị ấy. Lúc này ở nhà chỉ có bà Lục Mỹ Hoa. An Tĩnh gấp ô, cởi giày. Bữa tối hôm ấy chỉ có hai mẹ con cô.
Ăn cơm xong, cô về phòng. An Tĩnh mang quần áo đi tắm. Trong phòng tắm, cô soi gương rồi túm một búi tóc nhỏ trước trán, lấy kéo cắt bằng.
Sau khi cắt xong, cô lắc lắc mái tóc trước gương. Trong đó hiện lên bóng dáng một cô thiếu nữ với khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mắt long lanh như nước lộ ra dưới tóc mái gọn gàng.
Tắm gội xong, An Tĩnh lấy khăn lau khô tóc rồi đi vào phòng. Cô ngồi trước bàn học, vứt khăn tắm cho một bên, mở cặp, lấy sách và vở bài tập.
Chiếc mũ màu đen bên trong vô tình lộ ra, An Tĩnh nhìn một lúc rồi nhét nó xuống dưới cùng.
Sách trên bàn xếp thành chồng cao vút, cô mở cuốn vẽ ra, cầm bút chì bắt đầu phác thảo từng nét thật tinh tế, vô cùng chăm chú.
Đột nhiên, có người gõ cửa. An Tĩnh nhanh chóng lấy quyển vở bài tập Toán đè lên vở vẻ, cúi đầu viết vội một dãy bất đẳng thức trên giấy nháp. Co làm động tác này hết sức thành thạo.
Bà Lục Mỹ Hoa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhìn thấy khuôn mặt chăm chú của con gái dưới ánh đèn. Bà gật đầu hài lòng, đặt đĩa hoa quả đã được cắt thành miếng gọn gàng trên tay xuống cạnh bàn.
Bà Lục Mỹ Hoa sờ mái tóc ướt sũng của An Tĩnh, ca cẩm:”Sao không sấy tóc khô đi con.”
An Tĩnh cười:”Con lười sấy.”
Bà Lục Mỹ Hoa lắc đầu đi tìm máy sấy tóc,”Chẳng phải mẹ đã nói con gái không được lười rồi sao.” Một tay bà nhẹ nhàng vén mái tóc đen nhánh mềm mượt của An Tĩnh, một tay cầm máy sấy tóc.
An Tĩnh nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc này. Đến khi tiếng máy sấy dừng lại, tất cả đều biến mất.
Bà Lục Mỹ Hoa sờ tóc, thấy khô rồi liền cất máy sấy. Bà bước tới cạnh bàn của An Tĩnh:”Có chỗ nào không hiểu thì đợi chị con về rồi hỏi nhé.”
An Tĩnh gật đầu.
Cuối cùng bà Lục Mỹ Hoa gật đầu, đóng cửa phòng và đi ra.
An Tĩnh thở phào một tiếng, đặt vở bài tập của mình sang bên cạnh. Quển vở vẽ nằm ngay giữa. Cô buồn bực gấp vở vẽ lại.
Bà Lục Mỹ Hoa không cho phép cô bận tâm tới việc khác ngoài việc học hành, ngay cả vẽ tranh cũng không. Bởi vì bà nghĩ rằng những thứ vô bổ đó sẽ ảnh hưởng tới việc học của An Tĩnh, nhất là khi thành tích của cô không được coi là quá xuất sắc.
An Tĩnh vô cùng chán ngán xiên một miếng táo vào miệng. Cô chống tay lên đầu, làm bài tập.
Thời gian trôi đi rất nhanh, mới đó đã qua hai ngày cuối tuần. Tuần học đầu tiên được coi là thời kỳ quá độ, những ngày tiếp theo chắc chắn giáo viên không cho phép học sinh thả lỏng nữa.
Trần Thuật vẫn sát giờ mới bước vào lớp. Cậu ta ném cặp sách vào ngăn bàn, bỗng nhiên sờ thấy thứ gì đó. Trần Thuật cúi đầu nhìn, chính là mũ của mình. Cậu ta bất giác ngẩng đầu, tấm lưng của cô gái ngồi trước trông thật mỏng manh. Cậu ta hơi cau mày, ném chiếc mũ dưới bàn.
Bảy rưỡi sáng thứ hai có buổi chào cờ.
Cả trường ngay ngắn trên sân vận động. Mùa hè với cái nắng tháng Chín oi bức, mặt trời chói chang, ánh nắng nóng rực chiếu xuống đường chạy trên sân.
Thầy hiệu trưởng đứng trên bục, cúi đầu nhìn học sinh ở bên dưới, gật đầu tự hào. Ông ho một tiếng, tạo dáng trước micro, chuẩn bị một bài phát biểu với vẻ hào hùng.
Đám học sinh bên dưới đều lén lén lút liếc nhìn lớp 11A1, lớp có điểm số cao nhất khối. Đặc biệt là nam sinh cao gầy đứng cuối hàng, Trần Thuật.
Nghe đồn gia đình cậu ta vô cùng lợi hại, hình như bố cậu ta là quan chức cao của thành phố A, còn mẹ là ca sĩ nổi tiếng. Hơn nữa bản thân cậu ta thành tích học tập cũng tốt, lại vô cùng đẹp trai, quả đúng là “con nhà người ta”.
Ngay cả học sinh trường khác cũng biết cậu ta, lúc tan học, thi thoảng sẽ bắt gặp nữ sinh mặc đồng phục trường khác đứng bên ngoài cổng trường đợi cậu ta. Mấy người chơi cùng Trần Thuật, gia đình không nhiều thì ít đều có “máu mặt”.
Lúc này, Trần Thuật hai tay đút túi, đứng đó với dáng vẻ uể oải, chiếc mũ trên đầu giúp cậu ta chắn hết ánh nắng nóng rát.
Tống Tư đứng trước cậu ta, quay đầu nói với vẻ đáng thương:”A Thuật, ông cho tôi mượn mũ đội đi, tôi nóng sắp không chịu nổi nữa rồi”.Vừa nói vừa lau mồ hôi.
Trần Thuật khẽ mở miệng, thốt ra hai chữ:”Chết đi.”
Mấy người bọn họ đều rất cao, đứng cuối lớp 11A1, đang nói chuyện vì quá nhàm chán. Có người ở lớp bên cạnh trêu chọc:”Tống Tư, người sợ nắng như ông sao suốt ngày chơi bóng rổ.”
Tống Tư lập tức phản bác:”Từ Lâm khốn kiếp, chơi thì sao, ônh thua còn ít à?”
Từ Lâm cáu:”Ông tinh tường cái gì, nếu không có Trần Thuật thì chẳng biết ai thua ai đâu.”
Tống Tư tươi cười hớn hở:”Ha, bọn tôi có Trần Thuật thì sao, ỷ thêz hiếp người thì sao?”
Từ Lâm học lớp 11A2, trước đây thường xuyên chơi bóng rổ với họ, dáng người cao lớn, giọng rất nghĩa khí, cũng coi là bạn bè.
Trần Thuật không chút biểu cảm, giơ chân đạp một cái vào mông Tống Tư.
“Ha ha ha ha ha ha.”
Mấy người xung quanh bật cười không hề nể nang.
Tống Tư tức giận quay đầu lại:”Trần Thuật, đừng tưởng tôi không dám đánh ông.”
Trần Thuật nghiêng đầu, nhếch mép, nói với vẻ thách thức:”Đánh đi.”
Chàng trai đội mũ lưỡi trai trông vô cùng nổi bật trong đám đông, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ ngông nghênh không biết sợ là gì.
Nam sinh xung quanh ra sức hò hét.
Châu Tể cười khẩy:”Tống Tiểu Tư, lên đi, chúng ta đánh không lại, nhưng phải có khí thế, phải không?”
Tiếng ồn ào đó gây chú ý với thầy cô tổ trưởng tổ thể dục. Thày bước tới, nghiêm khắc suỵt một tiếng với đám nam sinh:”Đừng nói chuyện nữa, chăm chú nghe vào.” Nói rồi thầy đ tới chỗ khác tuần tra giám sát.
Cuối cùng thầy hiệu trưởng cũng phát biểu xong. Loa phát thanh vang lên tiếng nhạc, cả trường bắt đầu tập thể dục.
Đám nam sinh cúi hàng không chăm chú tập, chỉ đối phó cho xong chuyện.
Từ Lâm gọi Tống Tư, ra hiệu nhìn lên bục:”Cô em tập mãu kia học lớp ông đúng không?”
Tống Tư buồn chán liếc nhìn An Nguyệt trên bục:”Đúng vậy, đại mỹ nhân lớp tôi, thành tích cũng top đầu.”
Từ Lâm hứng thú nói:”Có ai theo đuổi chưa?”
Tống Tư:”Đừng mơ tưởng tới cô ấy, người ta hỉ thích người học giỏi hơn mình thôi. Ông không với tới được đâu.”
Từ Lâm cảm thán:”Ghê nhỉ, kiêu vậy sao?” Rồi lại nói:”Ấy, A Thuật với được.”
Tống Tư phì cười:”Với tới cũng phải xem cậu ta có thích hay không, cậu ta kén chọn lắm.”
Từ Lâm bĩu môi:”Đến bây giờ Hạ Tâm Vũ vẫn còn chờ cậu ta. Tôi mà đẹp trai được như thế…”
“Ông thôi đi ông.”
“M. Kiếp.”
Lễ chào cờ thứ Hai kết thúc. Mọi người lần lượt về lớp. Người đi cạnh An Tĩnh là Kỷ Nguyên, cô gái có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú. Hai người đang thì thần nói về việc trang trí bảng.
Đột nhiên phía sau có người vỗ vai An Tĩnh, cô nghoảnh đầu.
Mọt hàng nam sinh cao lớn khoác vai bá cổ đi phía sau cô, đều là bạn cùng lớp, ngoại trừ một bạn nam cô không quen, trông hơi đáng sợ.
Người gọi cô là Tống Tư. Tống Tư nịnh nọt nói:”Em gái, có khăn giấy không, xin một tờ nào.”
Châu Tề đánh cho Tống Tư một cái”Sao ông đi đến đâu cũng hỏi xin khăn giấy thế, ông không tự mang đi được hay sao?”
Tống Tư hứ một tiếng:”Tôi có phải con gái đâu, tự nhiên mang khăn giấy làm gì.”
Trần Thuật đứng cạnh thản nhiên liếc nhìn cô.
An Tĩnh thu lại tầm nhìn, lắc đầu:”Không mang.”
Tống Tư lại hỏi Kỷ Nguyên:”Còn bạn thì sao?”
Kỷ Nguyện lạnh lùng liếc nhìn Tống Tư, cúi đầu lấy túi giấy ăn trong túi áo, rút một tờ đưa cho cậu ta.
Tống Tư cầm lấy tờ khăn giấy:”Cảm ơn bạn nhé.”
Kỷ Nguyên không đợi cậu ta nói hết câu đã kéo An Tĩnh bỏ đi.
Tống Tư có chút choáng váng:”Ôi chao, con gái bây giờ…đều kiêu như vậy sao?”
Mấy người đứng cạnh đều cười cậu ta.
Từ Lâm cười ngặt nghẽo:”Bản thân ông không có sức hút còn trách người ta kiêu.”
Trần Thuật nhếch mép, như đang nghĩ ngợi điều gì.
Cô ấy cắt tóc rồi? Đôi mắt to tròn long lanh nước, sao mà rõ ràng đến thế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!