Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp!
Chương 33
Ngọc An nhanh chóng đi vào, chào Ngũ vương gia và Hoa vương phi, đi gặp hai sư huynh Giang Nam và Minh Cửu.
Giang Nam và Minh Cửu lúc ấy đang ngồi uống trà, thưởng thức cảnh vật xung quanh. Bộ dạng rõ ràng là đang hưởng thụ cuộc sống. Ngọc An đi đến, mở giọng ngọt ngào:
“Hai vị ca ca~”
Minh Cửu nhanh chóng kéo tay Ngọc An, ôm nàng vào lòng, rúc vào người nàng, hít lấy hít để mùi hương toát ra từ Ngọc An, giọng nói sủng nịch vang lên:
“Muội muội bé bỏng, muội hôm nay là muốn bồi ca ca sao?”
“Minh Cửu, đừng trêu nàng ấy nữa!” – Giang Nam lên tiếng, người này vẫn đang cầm cuốn sách, coi bộ đọc rất chăm chú nhưng vẫn không quên đến mọi việc xung quanh.
“Ca ca, tiểu muội rất lâu rồi mới đến tìm ta chơi, huynh không thể nào bắt ta phải cách xa muội ấy được!” – Minh Cửu dẩu dẩu môi, lên án trách móc người được gọi là ca ca kia.
“Muội muội hôm nay đến là có chuyện gì muốn nhờ chúng ta sao?” Minh Cửu vuốt vuốt tóc nàng, ánh mắt tỏa sáng rực rỡ, lại rất ấm áp, ôn nhu, như muốn yêu chiều nàng đến vô hạn. Ngọc An cọ quậy trong lòng Minh Cửu, khuôn mặt hết sức đáng thương, mếu máo, đôi mắt như chỉ chờ trực khóc. Đây rõ ràng là một bộ dạng làm nũng!!!
“Minh Cửu ca ca, huynh biết ta sắp phải thành thân có phải không?
“Ừm…”
Minh Cửu trả lời có chút ngập ngừng, hắn biết là muội muội bé bỏng của hắn sắp phải thành thân nhưng mà Minh Cửu hắn lại không cam tâm. Bằng cái gì muội muội được hắn cưng chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa lại sắp phải kết hôn với một dã nam nhân, mà nếu như dã nam nhân ấy lại không cưng sủng nàng vậy thì hắn sẽ đau lòng chết mất.
“Vậy huynh có biết thân phận thật sự của hắn ở Tiểu Thụ quốc không? Thực sự hắn không đơn giản chỉ là một tên Nhị hoàng tử phế vật. Biểu hiện của hắn đã vô tình khiến ta phải cảnh giác. Mẫu thân của ta bảo hắn là đồ đề của Thánh Hiền La Từ Vi. Nhưng ta lại tò mò không biết, nếu như hắn đã là đồ đệ của Thánh Hiền La Từ Vi vậy chắc chắn không phải một phế vật. Vậy tại sao ở nước của hắn mọi nơi đều gọi hắn bằng hai chữ “phế vật”? Từ đó suy ra hắn chắc chắn là muốn giấu đi thân phận, vậy ta cũng rất tò mò không biết cái vị Nhị hoàng tử này tại sao lại muốn giấu giếm đi thân phận của mình đến vậy?”
Minh Cửu sắc mặt bỗng tối sầm xuống, giọng nói thoảng ra hơi lạnh khiến người khác rét run:
“Được, ta sẽ phái người đi điều tra. Muội muội yên tâm”
Sau đó, Minh Cửu liền vuốt ve bảo bối trong lòng y như sủng vật ngàn vàng, bất kì ai cũng đừng hòng làm tổn thương đến bảo bối của hắn.
Ngọc An dựa dựa thân thể vào người Minh Cửu, cái đầu nhỏ cứ dụi dụi vào lồng ngực hắn nhằm làm nũng. Khi biết mình làm nũng thành công, liền ôm hắn một cái lấy lòng.
Giang Nam nhìn thấy một loạt các hành động này, liền hắng giọng:
“Triệu Ngọc An, thân là nữ tử sắp thành thân, muội không phải nên có chút ý tứ sao?”
“Hì hì, Giang Nam ca ca~ dẫu sao ta cũng sắp thành thân sẽ không thể nằm trong lòng các huynh như này nữa đâu. Huynh coi như là ban phước, tặng quà cho ta trước lễ thành thân có được không?”
Ngọc An liền lè lưỡi tinh nghịch, sau đó cũng ngay ngắn ngồi dậy. Mà Minh Cửu lại lấy đó để làm nũng, trưng ra cái bộ dáng cún con bị ruồng bỏ. Giang Nam thấy thế liền trao cho hắn ánh mắt nồng đậm khinh bỉ. Minh Cửu thấy Giang Nam đưa ra hành động ấy máu nóng liền sôi trào, chỉ muốn nhảy dựng lên đánh cái vị huynh đệ ruột thịt này.
“Mà…Ngọc An, ta thấy trong cung gần đây đồn ầm lên rằng vị ca ca kia của muội thích nữ nhi của Thừa tướng. Ta thấy cái này thật khó!”
Minh Cửu nghĩ nghĩ cái gì đó liền trầm tư suy nghĩ. Còn Ngọc An thì nhíu mày lại, thử nghĩ xem: Thừa tướng là người dưới một người trên vạn người, mà ca ca của nàng thân là anh của Triệu Đại tướng quân như ta, nắm giữ binh quyền, hai người này hợp lại thật sự là khiến cho kẻ ngồi trên ngai vàng kia chịu không nổi. Nhưng với tính cách kia của ca ca nàng, Ngọc An cho dù biết cũng vẫn là mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Hơn thế nữa, Phong Vân ca ca nàng còn bình tĩnh xử lí hơn nàng, đâu đến lượt muội muội như nàng phải lo. Triệu Ngọc An cuối cùng là thở dài thườn thượt, hỏi qua loa một chút:
“Vậy không biết nữ nhi của thừa tướng kia danh xưng là gì? Nàng ấy lại có gì khiến Phong Vân ca ca của ta nhất kiến chung tình đây?”
“A, ta nghe nói nàng ấy xưng là… Cái gì Bích ấy nhỉ? … Ừm, đúng rồi, là Dương Bích!!!” Minh Cửu bất chợt vỗ bàn, liền thốt lên, sung sướng khi nhớ được tên của nữ nhi thừa tướng.
Nhưng là Ngọc An khi nghe thấy hai chữ “Dương Bích” kia, trái tim như bị ai bóp nghẽn, nàng chưa bao giờ cảm thấy nặng nề như vậy. Từng hơi thở của Ngọc An trút ra vô cùng khó khăn, nàng quá khó thở. Bất chợt, Ngọc An đưa tay lên ngực, siết chặt lấy, nàng…đau quá!
Đau đến nghẹt thở, đau đến chết đi sống lại, giống như là có ai đó cướp lấy đi từng chút từng chút sinh mệnh của nàng vậy. Ngọc An nhắm mắt lại, nước mắt ướt trên khóe mi. Bỗng chốc tất cả tối sầm lại, u uất, nàng rơi vào ngục tối sâu thẳm.
Thân thể Ngọc An ngã xuống bất ngờ khiến cho ngay cả Giang Nam đôi con ngươi cũng phải co rút, nhanh chóng bỏ xuống quyển sách trên tay, vội đỡ lấy nàng. Hắn lay lay người nàng, mi tâm nhíu chặt, hắn hình như rất sợ cái gì đó sẽ xảy ra với nàng:
“Ngọc An, Ngọc An, muội đây là làm sao? Ngọc An, nàng có nghe ta nói không?”
“Ngọc An…”
———
P/S: Chào các độc giả thân yêu vẫn đang theo dõi và ủng hộ của “Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp”, xin lỗi vì rất lâu ta mới ra một chương. Hiện nay dịch corona đang bùng phát rất khủng khiếp nên là mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé! Còn ta nằm nhà chán quá nên viết được có 1 chương có cả nhà đọc à :p
Thân yêu,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!