Bước Vào Lòng Em
Chương 42: "Bắt, gian"
_______
“Bạn” trong miệng Nam Phong là nhà cố vấn đầu tư “Trịnh Gia Nhuế”. Người này do Lăng Tuấn Vũ giới thiệu. Lăng Tuấn Vũ không thể tin tưởng nhưng về vấn đề giao thiệp, anh ta giới thiệu cho Nam Phong có thể tin tưởng được.
Trịnh Gia Nhuế năm nay 27 tuổi, có bằng thạc sĩ, nhậm chức cố vấn tại một công ty, đã làm qua nhiều dự án lớn. Cô ta cũng thuộc vào nhà phú nhị đại nhưng lại là một con người kín kẽ, trong công ty không ai biết gia cảnh của cô, thành tựu của cô ngày hôm nay cũng là tự mình dốc sức làm nên.
Nam Phong chọn trúng một hạng mục, mời Trịnh Gia Nhuế làm cố vấn. Trịnh Gia Nhuế rất tận tâm tận lực, bận rộn cùng nhóm của mình vài ngày, cô đưa ra một bản báo cáo chi tiết cho Nam Phong. Công việc dàn dựng vẫn còn chưa xử lí xong. Tối nay, Nam Phong mời Trịnh Gia Nhuế ăn cơm, mục đích cũng không đơn giản là cảm ơn cô.
Màn đêm xinh đẹp, hai người trưởng thành độc thân một nam một nữ hẹn nhau ở nhà hàng có phong cách tao nhã dùng cơm, bất luận lí do đường hoàng cỡ nào trong đó không tránh khỏi có điểm ái muội.
Huống chi là mĩ nữ tuấn nam.
Xét tướng mạo, Trịnh Gia Nhuế là mĩ nữ dịu dàng trang nhã lại đoan trang hào phóng. Cô nói chuyện lúc nào cũng ôn nhu, thong dong, trong công việc lại rất giỏi giang, sảng khoái.
Ở góc độ là một người đàn ông, Nam Phong có điểm thưởng thức Trịnh Gia Nhuế.
Sau khi Nam Phong cúp điện thoại, Trịnh Gia Nhuế không hỏi anh cùng ai trò chuyện. Chỉ vì chính mình vừa rồi lỡ lời gọi anh mà xin lỗi.
Nam Phong lắc đầu: “Cô không cần xin lỗi…vừa rồi cô gọi tôi có chuyện gì?”.
“Tôi muốn hỏi, có phải anh muốn quyết định nhảy vào hạng mục này hay không?”.
Trên thế giới này, có những người có tiền nhưng không có chỗ để tiêu, lại có những người có dự án nhưng không có tiền để vận hành. Vậy thì cần phải đem những người này gộp chung lại với nhau mới làm nên chuyện. Nam Phong đã tham gia vào một số dự án triển lãm, hạng mục mà họ đang thảo luận bây giờ chính là những gì anh nhìn thấy tại triển lãm đó.
Đây là một công ty về phát triển trò chơi và điện thoại thông minh. Đội ngũ R&D* của công ty đã từng ở trong một công ty trò chơi trực tuyến nổi tiếng. Sau đó đầu tư liên doanh và thành lập một công ty mới, mục tiêu nhắm vào thị trường điện thoại thông minh đã xuất hiện trong hai năm gần đây. Có thể nói định vị thị trường của họ rất có tầm nhìn, rất có tương lai. Nhưng nhìn về phía trước, có biết bao nhiêu rủi ro. Không ai có thể đảm bảo sự phán đoán của họ là chính xác. Trong nhiều trường hợp và nhiều thời điểm con người không phải ai cũng có tầm nhìn. Khi nhà đầu tư biết ngành công nghiệp game còn hạn chế, họ đã nhanh chóng tiết kiệm tiền. Đội ngũ R&D dành một năm để nghiên cứu chi ra bảy tám triệu đến cuối cùng lại không có sản phẩm hoàn chỉnh để đăng kí. Những nhà đầu tư đó cảm thấy mình bị lừa, trong cơn tức dận nhanh chóng thoái vốn. Hiện tại công ty nếu không có nguồn tài chính rót vào thì chỉ có thể tuyên bố phá sản
*: R&D: viết tắt của research and development:nghiên cứu và phát triển
Cho nên, người phụ trách trong nhóm nghiên cứu và phát triển thường tới các hạng mục để lôi kéo đầu tư, đi lại nhiều lần dần dần trở nên quen mặt.
Nhà đầu tư vốn dĩ mù quáng, bây giờ lại đi theo phong trào. Mọi người tranh nhau làm hạng mục, tốt thôi, tôi cũng sẽ làm. Lại có người vứt bỏ hạng mục này không thèm để ý. Dự án bị người khác vứt bỏ chắc chắn không phải là một dự án tốt, tôi sẽ không bao giờ làm nó. Tôi sẽ làm một dự án nổi tiếng sao? Quá mới lạ! Tôi xin lỗi vì tôi không tin bạn sẽ cho tôi chiếc bánh to như vậy.
Vì vậy một công ty xúi quẩy đang ở trong tình cảnh hết sức lúng túng.
Trong lúc này không phải là không có người nhảy vào, chỉ là hơn một nửa đã bị cướp vốn gần hết. Ba triệu tệ mua bảy mươi phần trăm cổ phần có muốn bán hay không? Không bán sao? Để tôi xem các người còn chống đỡ được tới khi nào.
Trịnh Gia Nhuế quả thực khó khăn khi phân tích vấn đề đầu tư này: Một công ty không có sản phẩm hoàn thành để đăng kí, nó không có các chỉ số cứng như người dùng và lưu lượng truy cập. Như vậy dựa vào cái gì để xác định giá trị của nó? Chỉ bằng cái lưỡi dài ba tấc của một nhóm người sao?
Do đó, sau khi Trịnh Gia Nhuế phân tích xong, lời khuyên cho Nam Phong là tốt nhất không nên đầu tư. Bởi vì rủi ro quá lớn, những lợi ích có thể đạt được không cách nào mà dự tính được.
Nhưng Nam Phong lại bất hiển sơ bất lộ thủy, từ đầu đến cuối đều không tỏ thái độ. Trịnh Gia Nhuế tin rằng anh có xu hướng muốn đầu tư nhiều hơn.
Quả nhiên, Nam Phong sau khi nghe cô nói thản nhiên gật đầu “À”.
Trịnh Gia Nhuế cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Anh không hiểu phân tích của tôi sao?”.
“Tôi hiểu, cảm ơn cô, phân tích của cô rất toàn diện”.
“Khụ” Trịnh Gia Nhuế có chút bối rối. “Không cần khách khí, tôi rất tò mò về lý do anh quyết định đầu tư. Nếu anh đã đọc báo cáo thì anh nên biết rõ, đây không phải là một lựa chọn tốt”.
Nam Phong cười cười, nụ cười của anh quá chói mắt, Trịnh Gia Nhuế gần như run rẩy. Sau đó cô nghe anh nói: “Báo cáo phân tích của cô có phân tích về nhóm nghiên cứu và phát triển. Đội ngũ R&D này đã hai tháng không có tiền lương nhưng lại không có người nào rời đi”.
Trịnh Gia Nhuế còn nghĩ là anh sẽ đưa ra cao kiến gì, không nghĩ tới đầu tiên lại là lí luận “Trước vì nhân tài”.
Cô lắc đầu nói: “Tôi thừa nhận sự gắn kết của đội nghiên cứu và phát triển là một yếu tố quan trọng, nhưng công ty này đang rơi vào tình cảnh nguy khốn, sự đoàn kết của họ cũng không thể cứu vớt được”.
Nam Phong cũng lắc đầu. Anh dựa lưng vào ghế nói: “Cô biết không? Tôi có theo dõi qua đội trưởng R&D”.
Trịnh Gia Nhuế nhịn không được mà cười ra tiếng, “Anh như thế lại còn…”
Làm chuyện như vậy? Theo dõi người khác?
Nam Phong không giải thích nguyên nhân vì sao mình theo dõi họ, anh tiếp tục nói: “Sau khi dự án bị từ chối, anh ta đi tàu điện ngầm đến công viên. Anh ta trốn trong góc công viên khóc. Khóc xong, anh ta lần lượt gọi cho đồng nghiệp của mình để xin lỗi. Về sau, anh ta cùng đồng nghiệp quyết định chống đỡ thêm một thời gian nữa. Anh ta còn cho đồng nghiệp chuyển về sống chung vì tiết kiệm tiền thuê nhà”.
Rất tốt, không chỉ theo dõi, mà còn nhìn trộm, còn nghe lén.
Một mặt, Trịnh Gia Nhuế cảm thán Nam Phong bỉ ổi, mặt khác rất ngạc nhiên về sự khốn đốn của công ty này. Nhưng….Cô nhíu mày: “Anh đừng nói với tôi anh muốn đầu tư vì đồng cảm với họ? vậy thì thứ lỗi cho tôi nói thẳng, như vậy cũng quá xúc phạm đối với nghề nghiệp của tôi rồi”.
“Không, ý của tôi là, tôi nghĩ họ thực sự đang làm việc một cách nghiêm túc”.
“Sau đó?”.
Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm, bình thản nhưng lại chứa đựng sự tự tin không thể nghi ngờ, anh nói: “Rất khó để làm mọi việc một cách nghiêm túc”.
“Cho nên bây giờ anh bắt đầu nói về cảm xúc? Nếu tôi không nhầm thì thương nhân phải coi lợi nhuận là trên hết”.
“Thương nhân đúng là phải tìm kiếm lợi nhuận nhưng thị trường thì không. Nguyên tắc của thị trường không phải tiền mà chính là sự chân thành. Sản phẩm mang thành ý sẽ gây ấn tượng với người tiêu dùng từ đó mới có thể mang đến lợi nhuận. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, hiện tại trên thị trường sản phẩm mang theo thành ý càng ngày càng ít, họ coi người dùng như những kẻ ngốc có tiền. Lẫn lộn đầu đuôi, tuần hoàn ác tính, ở trong hoàn cảnh như vậy những sản phẩm có thành ý mới thật sự bộc lộ được hết tài năng và sự nổi bật”.
Trịnh Gia Nhuế há to miệng: “Tôi bị anh kích động rồi”.
Nam Phong cười, tiếp tục nói: “Huống hồ cái nhóm bọn họ có không chỉ là thành ý, tôi đã xem qua lí lịch của nhóm nghiên cứu và phát triển, họ có một trò chơi mặc dù chưa hoàn thành nhưng rất có tiềm năng”.
“Anh không sợ bị lỗ vốn sao?”.
“Không thành vấn đề, tôi có tiền.”
“…”, Quá mẹ nó đòi đánh.
***
Lục Sênh không dám hỏi “Một người bạn” kia là bạn như thế nào, cô sợ nghe thấy câu trả lời mình không thể chấp nhận.
Sau đó, mỗi ngày cô đều tự thôi miên chính mình, sống trong thế giới có động lực, luyện tập chăm chỉ như được tiêm máu gà, huấn luyện mệt mỏi như chó. Cuối cùng trở về là lăn ra ngủ. Làm cho bản thân căn bản không có thời gian mà suy tư đến vấn đề này.
Có lẽ, cô trốn tránh không chỉ là trốn tránh một người. Anh có cuộc sống riêng, có tình yêu, có gia đình, cùng với cô càng lúc càng xa, cô lại càng bất lực hơn.
Nhiều ngày lặng lẽ trôi qua, đến cuối tháng, các vận động viên được nghỉ nửa ngày. Từ Tri Diêu đã nghiêm túc lên kế hoạch thật tỉ mỉ cho kì nghỉ quý giá kéo dài nửa ngày này, cuối cùng cậu lại bị thầy Khang gọi đi làm bài kiểm tra.
Nam Phong hỏi Lục Sênh định sẽ làm gì vào nửa ngày nghỉ. Tim Lục Sênh như muốn bay đến bên cạnh anh. Sao cô lại không muốn cùng anh đi chơi chứ? Nhưng…cô chịu đựng một lúc, cuối cùng cắn răng nói, “Em muốn tập luyện”.
Nam Phong có chút đau lòng, anh nói: “Em không cần khổ cực như vậy, thỉnh thoảng vẫn cần phải thư giãn”.
“Em không cần thư giãn cũng không cần buông lỏng. Em học muộn hơn người khác vì thế cho nên thời gian đối với em quý giá hơn nhiều”.
Đứa nhỏ này,
Nam Phong đành phải thuận theo cô. Anh muốn buổi chiều mang đồ ăn ngon đến thăm Lục Sênh nhưng lại sợ cô phân tâm. Đang do dự có nên đi thăm cô hay không, Trịnh Gia Nhuế đã gọi điện thoại tới.
…
Buổi chiều, Lục Sênh huấn luyện cũng không cô đơn. Ninh Hạ cũng ở lại luyện tập. Ninh Hạ hết sức đường hoàng, đi lại lúc nào cũng như mang theo gió, nói chuyện luôn thẳng thắng, bất quá cô ấy cũng không có ác ý. Cô ấy nhìn thấy Lục Sênh ở lại, liền hỏi: “Tại sao cậu không về nhà?”.
Lục Sênh đáp: “Nhà tôi không có người”.
“Ba cậu không ở nhà sao?”.
“Tôi…ba?”. Lục Sênh tròn mắt, không thể hiểu được vì sao cô ấy lại hỏi như vậy.
Ninh Hạ: “Ba cậu không phải là thường xuyên đến thăm cậu sao?”
Lục Sênh cuối cùng cũng phản ứng Ninh Hạ nói tới ai, bởi vì chỉ có Nam Phong thường xuyên đến thăm cô. Cô dở khóc dở cười, “Ai nói đó là ba tôi!”.
“Không phải sao?”.
“Không phải!”.
Ninh Hạ liếm môi: “Không phải thì không phải, cậu gấp gáp như vậy làm gì?”.
“Tôi…”, Lục Sênh im lặng, trong lòng có chút chột dạ, “Dù sao thì cậu cũng đừng nói loạn”.
“Được rồi, tôi phát hiện tính tình cậu cũng lớn lắm”.
Sau đó, lúc huấn luyện, vì hai người không cãi nhau nên hợp tác rất ăn ý. Lục Sênh so với Ninh Hạ phần lớn không thể chiếm thế thượng phong. Ngược lại khi cùng với cao nhân luyện tập, cô cũng có không ít thu hoạch.
Mỗi ngày đều đọc sách truyền cảm hứng, Lục Sênh hiện tại rất lạc quan. Bữa tối cô cùng ăn với Ninh Hạ. Ti vi trong căng tin đang phát tin tức thể thao, Kiều Vãn Vãn về nước tham gia hoạt động thương nghiệp, rất nhiều phóng viên vây quanh cô ấy phỏng vấn.
Kiều Vãn Vãn tham gia thi đấu giải Úc mở rộng vào giữa tháng giêng, khí vận không tốt. Ở vòng thứ hai cô ta gặp tay vợt top mười thế giới nên cuối cùng bị loại. Khi cô trở về, trạng thái tinh thần rất tốt, phóng viên hỏi Kiều Vãn Vãn có cảm thấy thất vọng hay không, cô lắc đầu cười nói: “Vận khí cũng là một phần thực lực, không có gì phải nuối tiếc”.
Sau đó, Kiều Vãn Vãn giới thiệu sư muội của mình với phóng viên. Sư muội của cô đã tham gia thi đấu giải Thanh niên Úc mở rộng năm nay. Mặc dù cô ấy không vào được trận chung kết nhưng coi như một trải nghiệm gần với Grand Slam. Lúc này, Kiều Vãn Vãn đang ca ngợi sư muội của mình với phóng viên, sư muội kia tên là Nam Ca.
Ninh Hạ: “Ngu ngốc!”.
Lục Sênh “Não tàn!”.
Hai người đang xem ti vi, đồng thời mở miệng mắng. Sau khi mắng xong, ngoài ý muốn thấy đối phương cũng cùng chung kẻ thù, Lục Sênh hỏi: “Cậu cũng không thích cô ta?”
“Tôi có mà thích chú cô ta! Này, đợi một chút, cậu có thù oán gì với cái bát vỡ kia?”.
“Bát vỡ…là cái gì? Nhưng mà người tôi ghét là Nam Ca”.
Hóa ra lúc nãy đến giờ bọn họ nói không phải cùng một người.
Ninh Hạ hỏi Lục Sênh: “Người tên Nam Ca kia đắc tội gì với cậu? Khoan hãy nói, cô ta lớn lên chắc là rất đàn ông đi? Tên “Ca” hết sức thực tế nha”.
Lục Sênh liền đem chuyện trước kia của cô và Nam Ca kể cho Ninh Hạ nghe. Ninh Hạ cũng là lần đầu nghe được chuyện như thế này, sau khi nghe xong, cô cực kì tức giận: “Loại người này không phải là phản xã hội nhân cách chứ? Nên đem cho quan lớn gian vào ngục, vĩnh viễn cũng đừng thả ra!”.
Lục Sênh gật đầu, “Còn cậu? Cậu và Kiều Vãn Vãn có thù oán gì?”.
Ninh Hạ: “Trẻ con đừng hỏi nhiều”.
Lục Sênh: -_- # Này, cậu không phúc hậu chút nào nha.
Buổi tối, huấn luyện kết thúc sớm trong chốc lát. Lục Sênh muốn quay lại kí túc sắp xếp mọi thứ. Sau đó, cô gọi điện cho Nam Phong kết quả chỉ mới hai hồi chuông anh đã treo máy.
Lục Sênh rất buồn.
Nam Phong gửi tin nhắn đến: “Xem một bộ phim điện ảnh”.
Xem, điện, ảnh.
Lục Sênh hít sâu một hơi, trả lời: Anh xem phim ở đâu?
Nam Phong: Trung tâm mua sắm nhân dân.
Lục Sênh: Anh xem phim gì?
Nam Phong: “Khi tình yêu đến gõ cửa”.
Rất tốt, xemphim, điện ảnh, tình yêu…
Lục Sênh cắn răng, ngón tay khẽ run, cô đánh ra mấy chữ: Xem cùng ai?
Cô suy nghĩ một chút, giờ phút này cô cần phải khắc chế, vì vậy mới làm bộ mà nghĩ: Một người đi xem phim tình yêu điện ảnh sao? Anh rất nhàm chán đó.
Nam Phong qua một hồi lâu mới trả lời cô: Ừm, một người bạn.
Lại là “một người bạn”, trực giác nói cho Lục Sênh biết một người bạn này cùng với một người bạn lần trước chính là cùng một người bạn. Nếu không phải bạn bình thường thì chính là bạn gái.
Phụ nữ, cùng anh ăn tối, cùng nhau xem phim điện ảnh, đây không phải hẹn hò thì là cái gì?
Lục Sênh rầu rĩ, trong lòng vừa chua vừa chát, không nói ra được khó chịu. Cô cuối cùng cũng phát hiện ra, trước đó trốn tránh như vậy nhưng vẫn không chịu nổi một chút kích thích. Một số gợi ý thực tế đã làm cho phòng tuyến giả tạo của cô trong nháy mắt sụp đổ.
Giống như có một nốt ruồi đang dần lớn lên trong trái tim cô. Nó càng ngày càng lớn lên, lớn đến nỗi cô không thể kiểm soát bởi vì đó là nơi cô không thể nhìn thấy.
Lục Sênh không khống chế được bản thân, quần áo cũng không kịp thay, cầm điện thoại chạy nhanh ra ngoài. Lúc xuống lầu cô thấy Ninh Hạ mua bữa khuya trở về, cô gái này rất chuyên nghiệp, lại hay thèm ăn, già rồi cũng không thể khép miệng, thích nhất là vào bữa khuya ăn bậy bạ.
Ninh Hạ thấy Lục Sênh hoảng loạn gấp rút nên có chút sợ hãi. Vẻ mặt như có thâm thù đại hận, hình như còn nghiến răng nghiến lợi.
Ninh Hạ thấy thật kì quái: “Cậu đi đâu?”.
Lục Sênh hé mắt, như từ trong kẽ răng rít ra hai chữ: “Bắt, gian”.
Hết chương 42.
– ——-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!