Ta Có Một Toà Thiên Địa Tiền Trang - Chương 18: Dung hợp thiên phú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Ta Có Một Toà Thiên Địa Tiền Trang


Chương 18: Dung hợp thiên phú


Sau khi đuổi đi Thiên Quang Minh, Lý Tiên Đạo lại về Thiên Địa tiền trang.

Nghĩ đến cảnh trước khi đi nhìn thấy cái ánh mắt như đồ đần của Thiên Quang Minh, Lý Tiên Đạo cũng có cảm giác buồn cười.

Con ếch ngồi đáy giếng nếu như không nhảy ra, thì vĩnh viễn không biết rõ sự bao la của thiên địa.

Thả Thiên Quang Minh trở về để đột phá là quyết định ngay từ đầu của Lý Tiên Đạo, nếu là hắn thông minh, thì tại sau khi đột phá lập tức chạy tới gặp Lý Tiên Đạo.

Lý Tiên Đạo lần nữa trở lại Thiên Địa tiền trang, nhìn về phía tiểu Thất, tò mò hỏi:

“Không có người tới nữa sao?”

Tiểu Thất lắc đầu nói: “Tạm thời không có, lần này mười khối đồng hồ quả quýt, chỉ có hai khối tìm tới chủ nhân, tám khối khác vẫn còn tiếp tục lưu lạc để đi tìm tới người thích hợp.”

Lý Tiên Đạo hiểu rõ nói: “Vậy thì không cần vội, nhưng bây giờ vật phẩm của chúng ta cũng rất thiếu, chỉ có mấy trăm ngàn thần nguyên, Tiên Khí đều đã cho Chu Thiên Vũ, đồng hồ quả quýt thì đi tìm người để giao dịch, đúng là có chút khó khăn.”

Đồng hồ quả quýt đi tìm người, không phải là tùy ý, mà là căn cứ bên trong Thiên Địa tiền trang cần đồ vật gì, đồng hồ quả quýt liền sẽ tìm vật đó và người thích hợp để giao dịch.

Nhiều người thiếu thần nguyên, nhưng người có khả năng để Thiên Địa tiền trang thấy vừa mắt cũng rất ít, cho nên mới chậm chạp tìm không thấy.

Lý Tiên Đạo cũng không vội, hắn hiện tại suy nghĩ đều đặt ở bên trên cái thiên phú vừa mới đạt được kia.

Cái Thiên phú Tiên Tri giả!

Tiểu Thất nói đây là thiên phú tuyệt thế cực kỳ hiếm thấy, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Mà thứ Lý Tiên Đạo thiếu nhất chính là thiên phú.

Hắn năm nay đã mười tám tuổi, nhưng cánh cửa tu hành cảnh giới Khai Hoang trước mắt mà Lý Tiên Đạo đều không có tiến vào.

Thật mất mặt!

Trước kia Lý Tiên Đạo đã từng làm nô, không có tài nguyên, không có công pháp, không có cách nào tu hành, đây cũng là một nguyên nhân.

Mà sau khi Lý Tiên Đạo xuyên việt ba tháng, hắn đã học trộm võ công, hiện tại lại có tài nguyên, nhưng vẫn là không đạt tới cảnh giới Khai Hoang, đây chính là vấn về đề thiên phú.

Lý Tiên Đạo hỏi tiểu Thất: “Thiên phú của ta như thế nào?”

Khuôn mặt mỹ lệ của Tiểu Thất hiện lên vẻ lúng túng nói: “Phải nói thật sao?”

Lý Tiên Đạo gật đầu nói: “Ta chính là muốn nghe lời nói thật!”

Tiểu Thất thật tâm mà nói: “Tùy tiện tìm một tên ăn mày ven đường, đều có thiên phú cao hơn so với chủ nhân.”

Lý Tiên Đạo liền trầm mặc, cảm thấy hít thở có chút khó khăn.

Lời nói thật này cũng quá đâm tim đi!

Lý Tiên Đạo nếu không thay đổi thiên phú thì cả đời hắn cũng chỉ là một cái phế vật, Lý Tiên Đạo quả quyết nói: “Đổi, ta nhất định phải đổi ngay thiên phú.”

Coi như là đem Thiên Địa tiền trang phát triển lên, nhưng bản thân hắn cũng chỉ là cái phế vật, Lý Tiên Đạo chịu không được sự ủy khuất này.

Tiểu Thất cười nói: “Chủ nhân có biết vì sao ta để người đổi lấy thiên phú không?”

Lý Tiên Đạo hỏi: “Vì sao?”

Tiểu Thất dịu dàng cười, nói ra: “Chính là bởi vì ta có thể giúp chủ nhân đổi thiên phú, không chỉ như thế, ta còn có thể kích hoạt cái thiên phú Tiên Tri giả này.”

Lý Tiên Đạo vui mừng nói: “Ngươi còn có thể kích hoạt thiên phú sao?”

Người có thiên phú xuất sắc ban đầu không tự phát huy ra hiệu quả, thiên phú kia sẽ chỉ yên lặng chờ đợi được kích hoạt.

Nhưng chúng sinh trên thế gian, rất nhiều người cho dù cả đời cũng không kích hoạt ra được bao nhiêu thiên phú của chính mình.

Sinh lão bệnh tử, tham luyến hồng trần, yêu hận tình cừu, đắng cay muôn trùng!

Bình thường những người này, bên trong quá trình lịch luyện, tâm trí cuối cùng cũng sẽ bị lạc đi, quên việc khai phá thiên phú của chính mình.

Do đó rất nhiều người cho tới lúc sắp chết, đều không biết mình khi xưa chỉ cần cố gắng thêm một chút, liền có thể trở thành một người ưu tú!

Chỉ có số ít người trong chúng sinh, bên trong quá trình lịch luyện kiên trì được bản tâm đi được tới đích, trở thành kẻ ưu tú, là bản chất thật nhất của chính mình.

Loại người này được xưng là thiên kiêu!

Thiên tài có rất nhiều, thiên tài nhiều như cá diếc sang sông, nhiều vô số kể!

Nhưng cuối cùng được biến hóa làm thiên kiêu, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Do đó Lý Tiên Đạo mới có thể kinh ngạc việc tiểu Thất có thể kích hoạt thiên phú.

Tiểu Thất cười nhẹ nhàng hỏi: “Ta là khí linh của Thiên Địa tiền trang, nhưng ta cũng là một con người thật, có tình cảm của ta, có năng lực của ta, loại trừ không thể thiếu Thiên Địa tiền trang ra, ta cùng con người không có gì khác biệt. Do đó chủ nhân có muốn ta giúp người dung hợp thiên phú không?”

Lý Tiên Đạo nhìn dung nhan tuyệt mỹ của tiểu Thất, nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu Thất điều khiển Lý Tiên Đạo ngồi xuống nói: “Hãy ngồi xuống!”

“Nhắm mắt lại!”

Lý Tiên Đạo nghe lời theo.

“Giả tỏa trong đầu!”

Lý Tiên Đạo giải tỏa đầu.

“Quên hết mọi thứ!”

Lý Tiên Đạo chậm rãi quên hết mọi thứ.

Tiểu Thất lấy ra thiên phú của Chu Thiên Vũ từ trong hộp ngọc, tiếp đó chậm chậm rút ra thiên phú của Lý Tiên Đạo, cuối cùng đem thiên phú của Chu Thiên Vũ nhét vào.

Đây chỉ là bước đầu tiên!

Bước thứ hai là dung hợp mới là mấu chốt!

Thiên phú được nhét vào, nhưng bị bản thân bài xích là vấn đề lớn nhất rất dễ làm chết người.

Do đó tiểu Thất cực kỳ nhẹ nhàng, rất từ tốn, rất cẩn thận giúp Lý Tiên Đạo bắt đầu dung hợp.

Thời gian cho lần dung hợp này trôi qua rất nhanh.

Nháy mắt chính là ba ngày!

Trong ba ngày này, Lý Tiên Đạo trốn ở Thiên Địa tiền trang, không màng thế sự.

Nhưng mà thế giới bên ngoài đã gió nổi mây phun.

Đầu tiên là Thánh địa Linh Hư bị ép buộc giải tán, bị mất Tiên Khí Bút Thiên Hoàng, Lạc Thủy có cấp bậc Thánh Chủ bị chết, Phùng La có cấp bậc giáo chủ ngồi một chỗ với con mắt rung động.

Toàn bộ Thánh địa Linh Hư đã bị chiếm đoạt bởi một kẻ phàm nhân không có chút nào tu vi.

Những người còn lại của Thánh địa Linh Hư, chia thành thật nhiều môn phái nhỏ không có địa bàn, một cái muôn đời thánh địa ầm ầm ngã xuống, vô số môn phái nhỏ dồn dập tạo dựng lên.

Không ai dám nói là sẽ đi tìm Lý Tiên Đạo để báo thù!

Bút Thiên Hoàng có đại uy như thế, có thể hù dọa chết người. Trưởng lão, chấp sự của Thánh địa Linh Hư không ai có khí phách đó.

Sau thời gian dài an nhàn, tiêu diệt nhiệt huyết của Thánh địa Linh Hư.

Mà mấy ngày này, Thiên Đạo tông cũng không được yên tĩnh.

Vì có một tiểu tử cảnh giới Vấn đạo, cầm một kiện Tiên Khí, xông lên cửa núi Thiên Đạo tông, tuyên bố muốn giết Minh Đồ, con trai của đại chưởng giáo.

Điều này khiến cho Thiên Đạo tông rất tức giận, chưởng giáo đương đại Minh Khôn đã ra mặt xử lý chuyện này.

Bên trong Thành Bạch Đế, Bạch Đế Thiên Quang Minh đang ở chính giữa để đột phá, hắn đã trở về ba ngày, thiêu đốt 500 ngàn thần nguyên, xông phá tu vi cảnh giới của chính mình, mượn nhờ cỗ lực lượng này, Thiên Quang Minh lại một lần nữa hành động đột phá.

Thiên Quang Minh thân thể phát sinh biến hóa, tóc trắng trốn đi, tóc đen sinh ra, da thịt lỏng lẽo cũng thay đổi thành cường tráng, hắn thêm một ngàn năm tuổi thọ, hiện tại chính là ở đỉnh phong tuyệt đối.

“Rốt cục ta đã đạt tới Cảnh giới Thiên Nguyên.”

Thiên Quang Minh hoạt động một chút cổ tay, cảm giác có thể tùy thời phát tiết ra tinh lực vô hạn.

“Cảnh giới tu hành xuất phát từ Khai Hoang, đi tới Thuế Phàm, Mệnh Luân, Vấn Đạo, rồi đi vào Niết Không, Không Minh, sau đó tiến vào Địa Chi, Thiên Nguyên!”

Cảnh giới tu hành đi tới cảnh giới Địa Chi, chính là cấp giáo chủ được truyền ngôn rộng rãi ở Đại Ly.

Ở Đại Ly, rất nhiều giáo chủ đương thời đều chỉ là cảnh giới này.

Lúc trước Thiên Quang Minh cũng chính là cảnh giới này, nhưng do tăng thêm sự bá đạo từ công pháp tu hành của hắn, hắn có thể lấy một địch mười, mới được khen là Bạch Đế.

Nhưng mặc dù Thiên Quang Minh mạnh mẽ như thế, cũng không cách nào chống lại đại năng Cảnh giới Thiên Nguyên.

Cảnh giới Thiên Nguyên, còn gọi là sức chiến đấu cấp bậc Thánh Chủ.

Cũng chính là cảnh giới lúc trước của Lạc Thủy.

Hiện tại Thiên Quang Minh đạt tới cảnh giới này đã hoàn thành mộng tưởng của hắn.

Oanh!

Ngay tại lúc Thiên Quang Minh đang cao hứng, cửa núi Thiên Đạo tông ở xa xa kia, lại bạo phát ra khí thế trùng kích to lớn, để ánh mắt của Thiên Quang Minh phải chú ý một thoáng.

Thiên Quang Minh mặt biến sắc, hắn không nghĩ tới Chu Thiên Vũ lên Thiên Đạo tông thật quá nhanh.

“Đây là… uy năng của Tiên Khí!”

Thiên Quang Minh trầm ngâm một thoáng, lập tức tiến về cửa núi của Thiên Đạo tông.

“Ta đi nhìn một chút, ta cũng muốn mở một chút mang kiến thức về uy năng của Tiên Khí!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN