Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê) - Chương 53: Không muốn bị thứ này trói buộc nữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)


Chương 53: Không muốn bị thứ này trói buộc nữa


LY THỨ 53

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Nói chia tay lần thứ hai khiến cả người Vu Tri Nhạc như bị rút sạch khí lực. Cụp mắt xuống, vừa muốn xoay người đi tới cửa thì cô nhìn thấy đồ vật trên cổ tay kia. Dây đồng hồ mang màu sắc nhiệt liệt như lửa, vốn rất vừa vặn nhỏ bé nhưng giờ phút này lại khiến người ta thấy khó chịu.

Cô cởi bản lề móc khóa, để sang cạnh bàn.

Lúc đặt đồng hồ trở về, cánh tay cô lại bị Cảnh Thắng nắm lấy lần nữa. Vu Tri Nhạc bị buộc phải quay đầu, đối diện với đôi mắt đỏ bừng của anh.

“Vu Tri Nhạc, nói cho rõ ràng! Tại sao lại chia tay? Lý do là gì? Nói đi!” Anh nói lại những nội dung tương tự, hỏi đi hỏi lại như để chứng minh mình không thể tiếp nhận được. Còn cả người Vu Tri Nhạc trên dưới đều lặng im như mảnh gỗ chìm đáy bể.

Thấy người phụ nữ thờ ơ, Cảnh Thắng cầm lấy đồ vật kia: “Đồ anh đã tặng, không có lí nào lại trả về.”

Một tay khác của anh kéo Vu Tri Nhạc về phía mình, sau đó cố đeo đồng hồ cho cô. Lúc này anh rất giống một đứa trẻ chân tay luống cuống, sợ hãi tới chiếc nơ cũng thắt không xong. Chỉ sợ rằng sau đó bọn họ sẽ không liên lạc hay xuất hiện trong cuộc đời của nhau nữa.

Động tác cưỡng bách thô bạo càng dẫn đến kết quả không vui.

Vu Tri Nhạc dùng sức giằng ra, cướp lấy đồ vật trong tay anh giơ lên giữa không trung, lẫm liệt nhìn vào mắt Cảnh Thắng: “Muốn lý do? Được.”

Cô lắc đồ vật kia hai cái, giọng điệu cứng rắn khiến lục phủ ngũ tạng anh đau như đông lại: “Nói cho anh biết.”

Cô nuốt xuống như đang đưa ra quyết định: “Em không muốn bị thứ này trói buộc nữa.”

Cảnh Thắng ngơ ngẩn, đáy mắt không khống chế được, nổi lên một tầng ẩm ướt không rõ nguyên do.

Nói xong, Vu Tri Nhạc lần nữa trả đồng hồ kia trở về, cô quay đầu đi không chút do dự. Bước chân người phụ nữ cực nhanh, Cảnh Thắng muốn đuổi theo nhưng vô ích, tới mức chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đẩy cửa ra ngoài.

Rầm!

Đó không chỉ là âm thanh cô đóng cửa rời đi, mà cũng là thế giới trong lòng anh đang ầm ầm đổ xuống. Trong mấy tháng qua, anh cẩn thận xây đắp, từng cho đó là thành trì thiêng liêng không gì phá hủy được, nhưng trong phút chốc mọi thứ đã hóa thành tro tàn.

Đứng bất động hoàn toàn, đôi vai Cảnh Thắng như sụp đổ, mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa đóng chặt kia.

Anh không biết tiếp theo mình nên làm gì, giờ đây toàn bộ giác quan đều đang tập trung ở ngực. Ở nơi đó, anh nghe được tiếng gào khóc và trống trải như gió thổi ngày đông.

____

Ghế làm việc trong văn phòng giám đốc ở tầng 56 của tòa nhà Cảnh Nguyên đã để trống 3 ngày.

Thân là cánh tay trái của giám đốc Cảnh nhỏ, trợ lý Tống và thư ký Tưởng đều vô cùng lo lắng, nhất là gọi điện thoại không có ai tiếp, hoặc nếu có thì sẽ chỉ có một chữ “cút” rồi dập máy.

Trợ lý Tống biết chuyện này có điều khác thường nhưng không lập tức phản ánh lại với chủ tịch Cảnh. Nghĩ trước nghĩ sau, trợ lý Tống thấy việc này nhất định có liên quan tới Vu Tri Nhạc nên xin nghỉ nửa ngày xuống vùng nông thôn, đến tiệm bánh Tư Điềm một chuyến.

Không may, trong tiệm bánh chỉ có một mình Trương Tư Điềm, cô ấy nói Vu Tri Nhạc không trở về phường Trần, hình như có chuyện gì khác cần làm. Việc đưa đơn hàng mấy ngày nay đều giao cho người vận chuyển bên ngoài.

Trợ lý Tống tìm đến, Trương Tư Điềm cũng có chút kinh ngạc nên hỏi: “Sao vậy?”

Trợ lý Tống thấy cô ấy cũng không biết gì, anh ấy lại quanh năm làm nghề kín kẽ, sẽ không để lộ tình trạng của cấp trên cho người ngoài biết nên chỉ nói: “Tôi vừa hay tới phường Trần, giám đốc Cảnh cũng nói gần đây cô Vu bận bịu không thấy người, nên tiện đường tới tiệm bánh xem một chút.”

“Tôi cũng không biết cậu ấy bận rộn việc gì.” Trương Tư Điềm cười khổ: “Thật ra thì khoảng thời gian này ai cũng bận cả, chúng tôi phải lo việc phá hủy, nhà nào lo chuyện nhà đó. Tiệm bánh của tôi cũng vậy, không biết có thể tồn tại được bao lâu.”

Trợ lý Tống sửng sốt một chút, ngay sau đó đưa ra lời khuyên cùng an ủi: “Đúng vậy, nhưng thật ra đối với mọi người, việc phá bỏ và di dời chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Khóe mắt Trương Tư Điềm cong lên rất miễn cưỡng: “Chỉ mong là như vậy.”

___

Nhìn thì như có vẻ tốn công vô ích, nhưng thật ra chỉ cần thế này đã có thể xác nhận cơ bản rằng chuyện tình cảm của hai người họ gặp vấn đề. Từ phường Trần trở về, trợ lý Tống quyết định tự tới nhà tìm Cảnh Thắng, anh ấy còn xách theo một bịch sữa tươi cao cấp mà giám đốc Cảnh thích nhất.

Trước khi lên đường, anh ấy gọi điện thoại tới nhà riêng của Cảnh Thắng, dì giúp việc bắt máy.

Anh ấy quan tâm hỏi han: “Giám đốc Cảnh vẫn còn nằm trên giường?”

“Đúng vậy.” Giọng dì Chu mang đầy vẻ nóng nảy, không biết phải làm sao: “Cả người chỉ rúc vào chăn, bất thanh bất động.”

“Hôm nay đã ăn gì chưa?”

“Ăn rồi nhưng rất ít, buổi sáng chỉ uống hai bát cháo. Làm thế nào đây, người cao lớn như vậy, chỉ sợ sẽ đói lả.”

“Cũng không ra khỏi phòng?”

“Không ra.”

“Ai…” Trợ lý Tống thở dài một hơi: “Tôi sẽ tới đó, dì mở cửa cho tôi.”

“Được.”

Khoảng 15 phút sau, trợ lý Tống chạy tới, dì giúp việc mở cửa cho anh ấy. Trợ lý Tống tùy ý lấy một đôi dép đi trong nhà ra, sau đó đi về phía phòng ngủ của Cảnh Thắng.

Cửa đang khép hờ, trợ lý Tống đi vào trong. Trong phòng che rèm kín mít khiến anh ấy như bước chân vào khoảng đêm giữa ban ngày.

Trợ lý Tống đưa tay muốn mở công tắc đèn theo bản năng thì bị dì Chu ngăn lại, anh ấy nghi hoặc nhìn lại thì người sau lắc đầu thật mạnh, cau mày nói nhỏ: “Bật đèn lên sẽ nổi giận ngay, cáu kỉnh ghê lắm…”

Trợ lý Tống dần xuôi tay xuống, đi tới mép giường nhưng không gọi anh vội. Cảnh Thắng đúng là vây chặt mình trong ổ chăn, đầu cũng vùi bên trong, cả người không động đậy.

Nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.

Sau khi nhìn chằm chằm anh một hồi, trợ lý Tống mới nhỏ giọng gọi hai lần: “Giám đốc Cảnh? Giám đốc Cảnh?”

“Ra ngoài.” Trong chăn phát ra mệnh lệnh ồm ồm.

“…” Trợ lý Tống nói rõ thân phận: “Là tôi, trợ lý Tống đây.”

“Cút!” Càng dữ dội.

Đúng là tuổi trẻ sức lực dồi dào, trong lòng trợ lý Tống thầm cảm khái. Ba ngày không ăn không uống mà khẩu khí vẫn lớn 10 phần như vậy.

Anh ấy lại nói vài câu, dường như có thể đoán trước mọi chuyện: “Tôi có thể ra ngoài, nhưng anh nằm trên giường mãi cũng không phải chuyện tốt.”

Người nằm trong chăn không tiếp lời.

Trợ lý Tống cho là tâm trạng anh hơi trì trệ, mới cẩn thận mở miệng: “Giám đốc Cảnh, anh và cô Vu…”

“Cút___!!!” Một tiếng rống giận phát ra, chăn gối các loại cũng bổ nhào tới đầu anh ấy. Trợ lý Tống không kịp đề phòng, bị đánh tới lảo đảo ra sau, mất thăng bằng ngồi trên sàn nhà.

Phải, không cẩn thận sát muối vào nỗi đau.

Trợ lý Tống gạt bỏ chăn trên người, lần nữa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông trẻ trên giường ngồi dậy. Anh đang tựa vào đầu giường, hai mắt nhắm lại, tay đỡ trán. Cả người trông rất xốc xếch, lẻ loi hưu quạnh, nản chí ngã lòng.

Trợ lý Tống đứng lên, thay anh nhặt chăn gối trở về, sau đó mới nói: “Giám đốc Cảnh, ăn cơm nhé?”

Người ngồi đó bực bội lắc đầu: “Không muốn ăn.”

“Không đói sao?”

Lắc đầu: “Không đói.”

“Ăn một chút đi.”

Vẫn lắc đầu: “Không ăn.”

Cả người Cảnh Thắng hồn bay phách lạc, mỗi lần lắc đầu như động tác được thiết lập từ trước.

Haiz.

Trợ lý Tống than thở trong lòng, nhìn cảnh tượng giám đốc Cảnh của chúng ta bị bỏ rơi xem. Anh ấy ngồi lại gần người đàn ông đang nhắm mắt tựa người ở đầu giường, sau đó quay lại dặn dò dì Chu đi hâm cơm. Lấy thêm dũng khí lần nữa, trợ lý Tống tiếp tục không sợ chết: “Giám đốc Cảnh.”

“Anh đi ra ngoài…” Cảnh Thắng lẩm bẩm, bắt đầu không nhịn được: “Ai… Đừng phiền ông đây được không?”

“Chúng ta nói chuyện một chút đi?” Trợ lý Tống vẫn đang thử thăm dò.

“Không muốn nói chuyện.”

“Vậy anh ăn cái gì trước đi.”

“Không ăn.”

Trợ lý Tống lấy sữa tươi để ở cuối giường, cắm ống hút vào, hết sức dỗ dành: “Đây là sữa anh thích nhất, uống một chút nhé?”

Dù biết bụng chưa có gì mà uống sữa sẽ không tốt cho dạ dày, nhưng vẫn tốt hơn là để cả người như khuôn sáo trống rỗng.

Người đàn ông vẫn bất động.

“Uống rất ngon đấy.” Trợ lý Tống lại đi đến bên cạnh anh lay hai cái.

“…”

Trợ lý Tống mím môi, để sữa bò lên tủ đầu giường.

Đột nhiên Cảnh Thắng ngẩng đầu, nhìn về phía trợ lý Tống, hỏi: “Anh có bật lửa không?”

Dưới hai con mắt to của anh đều là một mảng xám xanh, có lẽ mấy ngày nay không chỉ tuyệt thực mà còn mất ngủ.

Trợ lý Tống không có thói quen hút thuốc lá, nhưng lúc này nhất định cầu gì được đó: “Không, có điều giám đốc Cảnh muốn có bật lửa, tôi sẽ đi mua ngay bây giờ.”

Cảnh Thắng dời mắt, chậm rì rì kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy một nửa điếu thuốc lá trong hộp trong suốt hình vuông ra bóp trên tay, quan sát một hồi.

Trợ lý Tống ngẩn ra:… Đây là gì?

“Tôi muốn hút thuốc.” Cảnh Thắng đưa nửa điếu thuốc tới: “Châm cho tôi.”

“…” Trợ lý Tống gật đầu như gà mổ thóc: “Được được!”

Anh ấy chạy tới phòng bếp, bật bếp ga châm lửa, sau đó nhanh chân chạy trở về phòng ngủ, dâng lên bằng hai tay.

Cảnh Thắng kẹp điếu thuốc ở ngón giữa, một ngón tay khác đỡ phía dưới, khuôn mặt vẫn thẫn thờ.

Như nhớ ra điều gì, đáy mắt anh hơi hoảng hốt, sau đó đưa nửa điếu thuốc gần cháy hết kia tới bên môi. Trợ lý Tống rất lo lắng nên cứ nhìn anh mãi không thôi.

Cảnh Thắng giương mắt, không vui: “Nhìn cái gì?”

“…” Trợ lý Tống nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, không nhìn – không thấy – không biết.

Trong lòng anh ấy không nhịn được nói thầm: Chắc chắn là thuốc lá của cô Vu, có điều có vẻ như đã từ lâu rồi, xong việc hút thuốc trên giường sao?

Cảnh Thắng ngậm đầu lọc trong miệng trông rất có dáng vẻ, sau đó hít sâu một hơi.

Giây tiếp theo, anh bị sặc tới chết đi sống lại, khụ khụ khụ khụ khụ khu khu khụ khụ…….

Trợ lý Tống nhanh chóng quay đầu lại, kết quả thấy mặt anh đỏ bừng, hai mắt rớm nước.

Cảnh Thắng bắt được cánh tay trợ lý Tống, người vẫn tiếp tục ho khan điên cuồng: “… Mẹ nó khụ khụ khụ khụ hút cái gì không biết khụ khụ khụ khụ chẳng ngon lành gì cả, đúng là muốn lấy mạng tôi khụ khụ khụ khụ…”

Trợ lý Tống chân tay luống cuống mò tới hộp sữa bò để ở tủ đầu giường, đưa ống hút đến bên miệng anh: “Mau mau, làm trơn cổ họng.”

Cảnh Thắng phiền não đoạt lấy, uống ực ực hồi lâu, sau đó mới chậm rãi bỏ xuống. Sau khi bình tĩnh, mọi thứ lại tịch mịch như cũ. Anh thả nửa điếu thuốc lá ở đầu giường, vẫn giữ nguyên tư thế, tiếp tục ngơ ngẩn ở đó.

Thấy mắt cá chân anh lộ cả ra ngoài, trợ ý Tống kéo chăn che lại giúp anh.

Kết quả Cảnh Thắng thuận tiện nằm xuống duỗi chân. Anh nằm nghiêng, đưa lưng về phía trợ lý Tống, chỉ để lộ ra gáy: “Anh về đi, ngày mai tôi sẽ đi làm.”

“Giám đốc Cảnh…” Trợ lý Tống có chút đau lòng.

Người đàn ông không nói gì nữa.

Có lẽ anh còn muốn an tĩnh thêm một ngày. Trợ lý Tống không quấy rầy thêm, cúi người định thu thập mẩu thuốc lá và hộp đựng.

“Đừng động.” Hình như nghe thấy tiếng động nên Cảnh Thắng lên tiếng.

Tay trợ lý Tống dừng lại: “Gì cơ?”

“Để…” Anh vùi mặt vào gối, môi khẽ động hai cái: “Thôi, bỏ đi.”

Liên tiếp hai câu liền, câu thứ nhất như nói với trợ lý Tống, câu thứ hai như khuyên nhủ chính mình: “Vứt đi.”

“Được.” Trợ lý Tống cầm đồ đứng dậy, nhưng thật ra anh ấy chưa từng động tới mẩu thuốc lá đó.

“Giám đốc Cảnh, anh nghỉ ngơi cho tốt. Tôi bảo dì Chu hâm đồ ăn, anh vẫn nên ăn một chút.”

“Ừ.” Thật ra anh rất đói, bụng réo ầm ĩ, cực kỳ đói.

Trợ lý Tống cúi đầu nhìn anh: “Vậy tôi đi đây.”

Lại không có người đáp.

Trợ lý Tống ra tới cửa, tay vừa đặt lên chốt thì trên giường truyền tới một câu nói nhỏ, hỏi không tự tin.

“Mấy ngày nay… anh có thấy cô ấy không?”

Trợ lý Tống biết anh đang hỏi ai, im lặng hít một hơi thật sâu rồi trả lời đúng sự thật: “Không thấy.”

“Ừ.” Trong nháy mắt người đàn ông lại đem cả người chôn vào chăn.

Hết chương 53.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN