Kiều Hoa - Chương 11: Đối đáp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Kiều Hoa


Chương 11: Đối đáp


Edit: Chang

Beta: Cải Trắng

Nhìn khung cảnh xinh đẹp ấy, Sở Thận cảm thấy cổ họng khô khốc, vội vàng dời ánh mắt ra chỗ khác, nhưng không biết sao vẫn liếc qua chỗ đó.

“Diễn Chi ca ca.”

Khương Nguyệt thấy Sở Thận bèn dừng động tác lại. Lục Châu và Bích Tỳ đứng bên cạnh cũng vội vàng cúi người hành lễ. Tuy chỗ ở của hai người gần nhau nhưng Sở Thận chưa từng tới Thường Ngọc Hiên. Lòng Khương Nguyệt ôm mối nghi ngờ, nàng thầm nghĩ không ổn: “Không phải đến để giám sát nàng luyện chữ đấy chứ?” Nghĩ đến đây, đôi mày thanh tú của Khương Nguyệt chau lại.

Khương Nguyệt bất mãn nghĩ: “Hắn nhiều thế, sao cứ nhớ mãi vụ này vậy?”

Hai người đi vào phòng. Khương Nguyệt vội vàng ân cần pha trà. Nàng ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá nam tử trước mắt. Thấy Sở Thận uống trà, nàng bâng quơ hỏi: “Diễn Chi ca ca, ngươi tìm ta có việc gì không?”

Nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, Sở Thận làm sao không biết trong lòng tiểu cô nương đang nghĩ gì. Lần trước nàng chăm chỉ luyện chữ cũng chỉ vì muốn cải thiện đồ ăn, bây giờ đã đạt được mục đích thì sao còn có thể chăm chỉ. Giờ thấy hắn đến, hẳn là nàng thấp thỏm sợ hắn hỏi về việc luyện chữ.

Sở Thận chú trọng chuyện này là vì từ nhỏ nàng quá được nuông chiều, chẳng học gì. Bây giờ viết chữ đẹp, coi như là một sở trường đi.

Bình thường, chắc chắn hắn sẽ dạy dỗ nàng một phen. Mà hôm nay… Hắn nhớ tới dáng vẻ tươi cười của tiểu cô nương biến mất ngay sau khi thấy hắn, thay vào đó là vẻ mặt hốt hoảng. Trước, hắn nghĩ để nàng sợ mình cũng tốt. Nương quá cưng chiều nàng, hắn phải hơi nghiêm khắc mới quản được nàng.

Nhưng bây giờ, hắn không muốn nàng sợ mình.

Sở Thận không nói gì về việc luyện chữ, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà, nói: “Không có gì, chỉ muốn đến báo trước với ngươi một tiếng thôi. Đã nhiều ngày chưa về sơn trang, ngày mai ngươi đi cùng ta.”

Hóa ra là vậy. Tảng đá lớn trong lòng Khương Nguyệt rơi xuống. Nhớ đến lão vương phi, nàng vui ra mặt, giọng nói ngọt ngào: “Ta cũng rất nhớ nương. Diễn Chi ca ca, chúng ta về sơn trang ở mấy ngày được không?”

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời lẫn lớp mồ hôi mỏng trên chóp mũi nàng, Sở Thận cảm thấy rất đáng yêu.

Không thể không thừa nhận rằng, lời này của nàng đã lấy lòng hắn. Nàng nói ở thêm mấy ngày cũng có nghĩa là sẽ trở về vương phủ với hắn. Nàng là một cô nương hoạt bát, không thích buồn bực cả ngày trong phòng. Hiện tại, nàng luôn yên ổn ở trong phủ, ngoan ngoãn nghe lời làm hắn rất vui mừng. Yêu cầu nhỏ của nàng, tất nhiên Sở Thận đáp ứng.

Nhiều ngày qua, đồ ăn ở Thường Ngọc Hiên phong phú thế nào sao hắn có thể không biết.Chỉ là, hắn mắt nhắm mắt mở coi như không có gì thôi. Nhìn hai gò má Khương Nguyệt hồng hào, khí sắc tươi tỉnh, hắn liền nghĩ, con gái ăn nhiều thịt một chút cũng tốt. Hơn nữa, nàng đang tuổi ăn tuổi lớn, cơ thể còn cao nữa…

Không biết nghĩ đến điều gì, cổ họng Sở Thận khô khốc. Hắn uống thêm ngụm trà rồi dặn dò nốt vài câu và vội vã đứng dậy rời khỏi Thưởng Ngọc Hiên.

Khương Nguyệt ngoan ngoãn nhìn theo hắn rời đi. Thấy thân hình cao lớn càng ngày càng xa, nàng mới đưa tay vuốt ngực, thở phào một hơi. May quá, không bị bắt luyện chữ.

Lục Châu nghiêng đầu qua, nháy mắt nói: “Tiểu thư, vừa rồi vương gia nói những gì ạ?”

Nghe vậy, Khương Nguyệt nhìn Lục Châu, đưa tay véo mũi nàng, vui vẻ nói: “Ngày mai về sơn trang, nhanh đi thu dọn đồ đạc.”

Có lẽ đêm qua quá phấn khởi nên sáng tỉnh dậy Khương Nguyệt hơi mệt. Xe ngựa lắc qua lắc lại khiến người ta buồn ngủ vô cùng. Khương Nguyệt ngồi bên cạnh Sở Thận, mí mắt càng ngày càng nặng.

“Đêm qua ngươi làm gì?” Sở Thận thấy nàng mệt mỏi bèn hỏi.

Khương Nguyệt dụi mắt, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn nhưng vẫn buồn ngủ, ngắc ngứ đáp: “Về sơn trang có thể gặp nương, ta rất vui nên….”

Sở Thận hết cách với nàng, đành đưa tay nghiêng đầu nàng để dựa vào vai mình, bình thản nói: “Ngủ đi.”

Khương Nguyệt thật sự rất buồn ngủ, có chỗ dựa cũng chẳng từ chối. Hai tay nàng vòng qua ôm lấy cánh tay Sở Thận, dụi mặt vài cái rồi nhắm mắt ngủ.

Ngủ trên xe ngựa khoảng một canh giờ thì đến sơn trang. Khương Nguyệt khôi phục tinh thần. Có điều, nghĩ tới việc lúc nãy mình vào vai Sở Thần, lồng ngực nàng dâng lên một cảm giác kỳ quái. Nàng không nhìn Sở Thận mà vào trong sơn trang gặp lão vương phi. Viền mắt nàng ửng đỏ, suýt chút nữa rơi lệ.

“Nha đầu này, con khóc cái gì.” Tuy lão vương phi quở trách nhưng giọng điệu tràn ngập thương yêu. Nhiều ngày không gặp, Khương Nguyệt không những không gầy đi mà còn được nuôi đến trắng nõn mịn màng là bà biết ngay con trai mình cuối cùng cũng đối xử tốt với nàng.

Người sắp thành thân rồi nên từ từ học cách yêu thương vợ.

Sở Thận thấy hai người có lời muốn nói bèn đi ra ngoài uống trà.

Khương Nguyệt ngồi bên cạnh lão vương phi, cảm thấy bao nhiêu thân mật cũng không đủ, nhẹ nhàng nói: “Nương, con rất nhớ người.”

Lão vương phi rất thích nghe lời này, cười vỗ nhẹ vào tay Khương Nguyệt, nói: “Chỉ bảo con ở lại vương phủ chứ đâu phải không cho con về thăm nương. Hôm nay thấy con đẹp thế này là nương thở phào nhẹ nhõm rồi. Diễn Chi có ức hiếp con không?”

Khương Nguyệt vội lắc đầu, nói đúng sự thật: “Không ạ. Diễn Chi ca ca đối xử với con rất tốt, người xem con béo ra này.”

Đúng là có béo lên một chút! Trông càng xinh đẹp dễ nhìn hơn. Bà nuông chiều đứa nhỏ này từ bé nhưng ăn bao nhiêu cũng không có chút thịt nào, vóc dáng bé nhỏ như đứa trẻ mãi chưa trưởng thành.

Tuy nói vui mừng nhưng lão vương phi không khỏi có chút mất mác. Sao đến một hành động mà Diễn Chi cũng không có thế.

Hai đứa trẻ này đều khiến bà nhọc lòng. Giờ A Nguyệt đã là cô nương trưởng thành, ngày thành thân cũng không còn xa, rồi sẽ sớm hiểu được nỗi lòng của bà. Qua lời kể của Khương Nguyệt, biết nàng ở Thưởng Ngọc Hiên, lão vương phi vừa vui vừa ngạc nhiên. Sớm chiều chung đụng thế này, tình cảm ắt sẽ đến. Hôm nay, lúc bắt gặp hai người đi bên nhau, bà cảm thấy cực kỳ xứng đôi.

Biết lão vương phi muốn nhắc đến chuyện thành thân, Khương Nguyệt hơi cau mày. Nàng chớp mắt, thận trọng hỏi: “Nương, nếu Diễn Chi ca ca yêu cô nương khác, chúng ta đừng ép hắn được không ạ? Nếu nương thật sự yêu thương con, con có thể ở bên nương hầu hạ cả đời, mãi mãi không lấy chồng.”

“Con nói linh tinh gì đấy, con gái trong nhà sao có thể không lấy chồng? Với cả Diễn Chi thích cô nương khác thế nào được? Đừng nghĩ linh tinh nữa. Con dâu nương chỉ có thể là con thôi.” Con trai bà xưa nay rất lạnh nhạt chuyện tình cảm. Nếu không, đã chẳng có chuyện hắn hai mươi lăm tuổi rồi chưa “khai trai”. Nhưng thế cũng tốt, vừa hay A Nguyệt đã lớn. A Nguyệt là con dâu bà đã chọn từ trước. Bà rất có lòng tin vào việc con trai mình đối xử tốt với A Nguyệt.

Khương Nguyệt hơi rầu. Nàng thấy, chuyện nam nữ không thể cưỡng ép. Hơn nữa, nàng với Sở Thận ở với nhau chẳng giống đôi trai gái có tình gì cả.

Nghĩ đến điều gì đó, Khương Nguyệt nhỏ giọng nói: “Nương, lần trước con thấy Diễn Chi ca ca đi dạo với Ôn tiểu thư ở trong vườn, nói chuyện rất vui vẻ. Ôn tiểu thư dung mạo xuất chúng, đứng cùng Diễn Chi ca ca, cực kỳ xứng đôi.”

Khương Nguyệt vừa nói vừa quan sát phản ứng của lão vương phi. Ôn tiểu thư là em họ của Sở Thận, là cháu ngoại của lão vương phi, nếu hai người họ tâm đầu ý hợp thì sao nàng có thể nhẫn tâm chia rẽ họ.

Từ lúc nàng hiểu chuyện đến nay chỉ thấy để Sở Thận cưới nàng là quá thiệt thòi cho hắn. Nhưng nàng sợ nương tức giận nên đành đồng ý. Mấy năm nay, bên người Sở Thận không có nữ nhân khác, nàng không nói gì. Nhưng giờ đã có người, vậy nàng không thể chiếm đoạt.

Nàng sợ Sở Thận. Nhưng Sở Thận lại là người có cả thân phận và dung mạo. Nàng vừa kính vừa sợ hắn, không dám đến gần nhưng cũng có rất nhiêu cô nương muốn làm Đoan vương phi.

Có lẽ, lão vương phi không ngờ Khương Nguyệt sẽ nhắc tới chuyện này nên sắc mặt hơi tái. Bà quan sát Khương Nguyệt, nói: “Con gặp Thanh Họa rồi à?”

Khương Nguyệt gật đầu nói: “Ôn tiểu thư tới phủ nói chuyện với Diễn Chi ca ca, vừa hay con gặp bọn họ ở vườn.”

Lão vương phi không biết trong lòng con trai mình đang nghĩ gì nên im lặng một lúc mới nói: “Diễn Chi và Thanh Họa chỉ là quan hệ anh em họ, con mới là thê tử sau này của nó, đây là điều đã được định ra từ trước. Hai người các con mới xứng đôi vừa lứa. Về sau không được nhắc đến chuyện này nữa, đặc biệt là ở trước mặt của Diễn Chi. Con biết chưa?”

Tuy nữ tử không nên ghen tị nhưng nam nhân ai lại muốn cô nương mình thích đẩy mình cho người khác? Nữ nhân ghen thì nam nhân càng vui mới đúng. A Nguyệt mà nói mấy lời này trước mặt Diễn Chi, có khi nghe xong hắn sẽ tức giận.

Khương Nguyệt cái hiểu cái không, ngây ngô gật đầu.

Ý của nương là… Nàng nhất định phải gả cho Sở Thận?

Lão vương phi nhìn cô nương bên cạnh đang cúi gằm mặt, không nhịn được nói: “A Nguyệt, sau này… đừng tới quá gần Thanh Họa.”

Dạ? Khương Nguyệt sửng sốt. Ôn tiểu thư không phải là cháu ngoại của nương sao? Chẳng lẽ nương không thích nàng ta? Tuy có thắc mắc trong lòng nhưng Khương Nguyệt cảm thấy mình mà hỏi nương sẽ tức giận. Vì vậy, nàng ngoan ngoãn gật đầu, không nói gì nữa.

Thật ra, nàng cũng không thích vị Ôn tiểu thư kia, mặc dù không biết nguyên nhân là gì.

Hàn huyên với lão vương phi thêm một lúc Khương Nguyệt mới từ trong phòng bước ra.

Nàng bắt gặp thân hình cao lớn của Sở Thận đứng ở nơi đó. Lẳng lặng ngắm một lúc, bỗng nhiên nàng thấy mình không quá sợ hắn. Mấy ngày nay, tuy không hay gặp Sở Thận nhưng thái độ của hẳn không còn lạnh như băng với nàng.

… Xây cho nàng gian bếp nhỏ rồi lúc nãy lại cho nàng dựa vào vai để ngủ.

Thật ra, nếu tính cách Sở Thận dịu dàng hơn, có lẽ nàng sẽ thích ở cùng với hắn. Rồi nàng nghĩ ngược lại, nếu thế thì Sở Thận không còn là Sở Thận rồi.

Những gì nương vừa nói làm nàng hiểu ra, nàng nhất định phải gả cho Sở Thận. Bây giờ, nàng đã mười ba tuổi, chẳng bao lâu nữa sẽ thành thân với hắn. Nàng cũng chỉ là người bình thường, muốn giúp chồng dạy con, an ổn sống qua ngày. Mà gả cho Sở Thận cũng không phải không tốt.

“Nương nói gì với ngươi thế?” Sở Thận nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, hỏi.

Nghe vậy, Khương Nguyệt ngước mắt lên. Phải nhìn thẳng. Về sau lập gia đình, nàng không thể cứ sợ hắn. Nàng cong môi, bật thốt lên: “Nương nói đầu xuân năm sau sẽ cho chúng ta thành thân.”

Dứt lời, con ngươi của Sở Thận khẽ chuyển, môi mỏng mím lại, không nói gì.

Khương Nguyệt không biết trong đầu Sở Thận nghĩ gì, chỉ tự lẩm bẩm: “Thật ra trước đây ta không coi là thật. Diễn Chi ca ca tốt như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều cô nương thích ngươi. Chỉ là ngươi vì nương nên mới bằng lòng cưới ta. Nhưng bây giờ ta đã biết nương rất nghiêm túc, hơn nữa ngươi cũng không thích cô nương nào…”

“Diễn Chi ca ca, ta sẽ cố gắng làm một vương phi tốt, sẽ không khiến ngươi mất mặt.” Tiểu cô nương mười ba tuổi ngẩng đầu, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu khó có lúc nào nghiêm túc như vậy.

Những lời này nàng chưa nói ra bao giờ. Ở trước mặt Sở Thận nàng luôn thấy mình giống như con cháu, gặp hắn là sợ hãi. Mà bây giờ, nàng nên dần thay đổi cách thức ở chung với hắn. Chỉ coi hắn như một nam nhân bình thường. Nếu muốn đặc biệt thì chỉ có một điều, hắn là phu quân tương lai của nàng.

Sở Thận nghe xong chẳng có biểu cảm gì, con ngươi đen nhánh sâu thẳm mê người. Một lát sau, hắn nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN