Ác Nhân Thành Đôi
Chương 1: Hỏng bét
Không phải do nàng trông thấy căn phòng cũ nát này, thoạt nhìn mười phần là cách bày trí của cổ nhân.
Cũng không phải bởi vì trong đầu hiện lên nhiều ký ức lộn xộn, rối loạn, lại càng không phải vì đầu giống như bị người dùng chùy gõ vào đau
điếng.
Mà là do đứa bé trước mắt, hắn dè dặt cẩn thận bưng một cái bốc lên hơi
nóng, cuồn cuộn in sâu vào đầu nàng, cũng bởi vì chút ký ức không thuộc
về bản thân của nàng mà nổi lên xót xa.
Đứa nhỏ là đệ đệ của khối thân thể này, Phương Thư Hàn.
Bởi vì gầy mà vóc dáng có vẻ càng thêm cao, một bộ quần áo trắng bệch,
rộng thùng thình mặc trên người, mặt hơi xanh, không cần đại phu xem
qua, người bình thường cũng có thể nhìn ra được đứa nhỏ này không được
chăm sóc tốt.
Vì quá mức chuyên tâm nên khi Phương Thư Hàn đến gần bên giường mới phát hiện người trên giường đã tỉnh dậy.
Tay nhoáng một cái, thứ nước ở trong chén không biết là canh gì, chỉ
thấy hơi nghiêng một chút, liền đổ ra tay, động tác của hắn co rúm lại
một chút, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đau, tận lực không hoảng hốt, đặt chén lên cái bàn bên giường, cũng không lau nước trên tay, mà xúc động
nhào lên giường, hốc mắt rưng rưng, cố nén không để rơi xuống, “Tỷ tỷ,
người rốt cục tỉnh dậy, đệ còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…”
Mặc cho đầu đang vô cùng đau đớn, Trang Thư Tình nhẹ nhàng vuốt đầu đứa
nhỏ, nghiêng đầu nhìn vào trong vào chén, là tinh gạo ngao thành cháo.
Lấy địa vị trong nhà của hai tỷ đệ này, người nào lại đi lấy gạo cho các nàng?
Nghĩ vậy, Trang Thư Tình liền trực tiếp hỏi: “Từ đâu đến?”
Trang Thư Hàn cúi đầu cắn môi không trả lời.
Hắn cũng có điểm thông minh, biết sẽ không có ai quan tâm đến nơi ở của
hai tỷ đệ nàng, liếc mắt nhìn lại Trang Thư Hàn, trừ bỏ dinh dưỡng không đầy đủ thì cũng không có chỗ nào không tốt, Trang Thư Tình nhẹgiọng
hỏi, “Nói cho tỷ tỷ biết là từ đâu đến? Tỷ tỷ sẽ không trách đệ.”
Trang Thư Hàn nghe vậy mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng trả lời, cơ hồ như
không nghe thấy, “Tối qua đệ chờ mọi người đều ngủ liền đến phòng bếp
trộm.”
Trang Thư Tình không đồng ý nhíu mày, “Thư Hàn, đệ sai rồi.”
Trang Thư Hàn đương nhiên biết này không tốt, nhưng là tỷ tỷ hôn mê bất
tỉnh, hắn đi cầu phụ thân thỉnh đại phu xem bệnh cho tỷ tỷ, phụ thân lại nghe lời nói của nữ nhân kia, nói tỷ tỷ ngủ một giấc sẽ tốt, nhưng tỷ
tỷ đều đã ngủ hai ngày, hắn làm sao có thể tin, nếu như tỷ tỷ không
tỉnh lại, không cần biết là trộm gạo trong nhà để hầm cháo, thậm chí
trộm bạc để thỉnh đại phu cho tỷ tỷ hắn cũng dám làm.
Nếu người nói nói hắn sai là phụ thân hoặc là những người khác trong
nhà, hắn đều tuyệt sẽ không nhận, nếu hắn sai, so với hắn thì bọn họ
càng sai, có tư cách gì mà nói hắn?
Cón nếu là tỷ tỷ, hắn tiếp thu.
Trang Thư Hàn đang muốn nhận sai, chợt nghe tỷ tỷ mình nói: “Đây là nhà
ngươi, ngươi lại là trưởng tử, tại nhà mình lấy gạo, chỉ là một chút
gạo, còn là cho tỷ tỷ đang bị bệnh ăn, thì cho dù đến nha môn lý luận,
cũng không có người nào có thể nói ngươi trộm.”
Trang Thư Tình bình tĩnh sửa lại cho hắn, cũng không nói quá nhiều, miễn cho việc nàng đem hắn dạy đến sai lệch, đứa nhỏ này nhỏ như vậy, lại
trong hoàn cảnh thế này, nguyên thân chủ yếu cũng là do tính tình quá
lương thiện, vốn nàng nên che chở đệ đệ, nhưng ngược lại còn để hắn
chiếu cố không ít, đứa nhỏ này tính cách đã có chút cực đoan, không được khinh thường, nếu hắn đi vào con đường sai trái nàng muốn khóc cũng
không có chỗ để khóc đi.
Có phụ thân bằng không, có tổ mẫu cũng bằng không, vậy thì, người thân của nàng cũng chỉ có một người đệ đệ này thôi.
Trang Thư Hàn mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt sáng lên, tỷ tỷ nói hắn không có trộm, tỷ tỷ nói việc hắn làm là đúng, tỷ tỷ không có trách hắn lại
chọc phụ thân tức giận!
Nước mắt vốn đã kiềm lại đột nhiên liền rơi xuống, hắn không sợ bị đánh, hắn sẽ lớn lên, một ngày nào đó hắn sẽ đem những thứ hiện tại phải thừa nhận này trả lại bọn họ gấp trăm lần ngàn lần, hắn chỉ sợ một điều duy
nhất, là tỷ tỷ sẽ giống như nương rốt cuộc vẫn là không chịu tỉnh lại,
hắn đã không còn nương, nếu cả tỷ tỷ cũng…
Lúc trước tỷ tỷ nếu không phải vì bảo vệ hắn, cũng sẽ không bị phụ thân
dùng nghiên mực đập bị thương nghiêm trọng như vậy, hai ngày nay tỷ tỷ
không có tỉnh lại, hắn sợ đến không thể nào nhắm mắt lại, mệt nhọc liền
ấn cho bản thân bị thương, nếu hắn đau thì sẽ không mệt nhọc.
Hắn phải đợi tỷ tỷ tỉnh lại, hắn muốn nói cho tỷ tỷ hắn sẽ ngoan, trước
khi hắn lớn sẽ không đi phản kháng mấy người kia, hắn không để tỷ tỷ
thay hắn chịu khổ…
Cũng biết là bản thân khối thân thể vẫn là một đứa nhỏ,đã phải chịu
nhiều uất ức, hiện tại biểu tình càng làm người ta thương tiếc, Trang
Thư Tình mũi chợt chua xót, đem đứa nhỏ kéo đến cạnh bản thân, nắm bả
vai gầy yếu của hắn, nhẹ vỗ nhẹ lưng hắn, không nói lời nào, không tiếng động như đang an ủi con thú nhỏ bị thương.
Rất nhanh, trước ngực liền ẩm ướt.
Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn mông lung về phía trước, cảm xúc phập phồng.
Nàng đáy lòng cũng khó chịu, vì đứa nhỏ này, cũng vì chính mình.
Nàng là Trang Thư Tình, nhưng không còn là Trang Thư Tình như trước đây nữa.
Từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, không biết cha mẹ là ai, không biết chính
mình sinh ra ở đâu, cũng may nàng vận khí đủ tốt, tại cô nhi viện kia
tuy rằng ngày qua ngày kham khổ, cũng không làm cho lòng nàng có nhiều
tâm sự, cứ vậy nàng bình an lớn lên, hơn nữa cũng không cản trở nàng học tập.
Chính nàng cũng không chịu thua kém, liên một hơi học xong đại học, khi
đó, lòng nàng đều tràn đầy hãnh diện, đúng tám năm học trường y nàng đều dựa vào học bổngđạt được mà tiếp tục học lên, hơn hai năm sau liền
thành bác sĩ phẫu thuật, cuộc sống của nàng rõ ràng là mới bắt đầu, lại
bị hiện thực khốc liệt cướp mất.
Sự cố điều trị xảy ra không liên quan gì đến nàng, nhưng đều bắt nàng
gánh chịu, bởi vậy nàng bị thu hồi chức vụ bác sĩ, lý lịch của nàng liền có thêm vết nhơ, những người đó sợ nàng sẽ có ngày nổi danh nên nghĩ
cách bôi đen nàng, các bệnh viện khác cũng không dám lại mời nàng, bị
khinh nhường nàng lại không còn cách nào sống yên.
Tứ giận sao? Đương nhiên là tức giận, nhưng hiện thực cũng không bởi vì
ngươi tức giận mà có thể cải biến, nàng không có bối cảnh, không có chỗ
dựa vững chắc, cô nhi viện có nhiều đứa trẻ như vậy, không thể đem thời
gian hao tổn cho mình nàng, cắn răng một cái liền qua hai năm, nàng đổi
nghề làm bác sĩ thú y.
Nhưng do lời đồn đãi mà không một ai tín nhiệm nàng, động vật cũng không.
Viện trưởng sau khi nàng lớn lên có nói qua, nàng là bị một tiểu cẩu đưa đến cửa cô nhi viện, để tại đại sảnh, nếu không bởi vì nó, nàng tuyệt
đối không có khả năng được ở đây.
Sau này nó liền ở trong cô nhi viện giữ nhà, cho đến chết đi.
Nàng hồi nhỏ tuy rằng không hiểu được suy nghĩ của tiểu cẩu kia, nhưng
cảm tình cùng có rất tốt, khi nó chết nàng còn vì thương tâm nên khóc
một trận.
Cũng là theo khi đó bắt đầu nghiệm ra, cho dù có tâm có tiền thì ngươi
có thểnuôi dưỡng sủng vật, có thể cho nó hết thảy, nhưng không cách nào
cho nó trường thọ, sinh ra đã chịu thiệt, chỉ mong trước khi chết được
sống an ổn.
Nhớ lại truyện cũ, cuối cùng nàng lại thành bác sĩ thú y, chết trước mặt nàng không biết có bao nhiêu động vật, trước còn cảm thấy rất khó chịu
nhưng lâu dần cũng trở thành thói quen.
Rõ ràng nàng đều đã quen, rõ ràng nàng đều đã chịu nhiều uỷ khuất, rõ
ràng nàng có thể khẳng định thực lực bản thân, giúp cho tình trạng của
cô nhi viện không còn khó khăn, không còn tai họa, cũng không chịu kích
thích gì, nhưng thế nào vừa ngủ dậy liền trở thành cỗ thân thể này?
Chủ nhân thực sự của khôi thân thể này đâu? Phải chăng hồn vía đã đến
thế giới của nàng? Nếu các nàng là trao đổi thân thể, như vậy, tất cả
trách nhiệm ở đây đều đặt trên vai nàng sao?
Nàng nghĩ không ra, cũng không nghĩ nữa, cô nhi viện tuy rằng cũ nát,
nhưng lại là nơi cho nàng hết thảy, viện trưởng đã già, thân thể cũng
không tốt, nàng hôm qua mới cùng đồng học hẹn thời gian để viện trưởng
đi làm kiểm tra sức khoẻ, Đào Tử lúc trước còn gọi điện thoại cho nàng
nói có việc muốn nàng hỗ trợ ý tưởng, A Quân nói muốn làm quân nhân,
nàng phải đi giúp đỡ, tìm xem quan hệ, trong viện những đứa bé sơ sinh
lại được đưa đến, nàng mua mấy hộp sữa bột còn chưa có đưa về…
Trang Thư Tình nâng lên một bàn tay áp trụ mắt, không để thứ chất lỏng
trong mắt chảy ra, vừa rời đi thì nàng liền nhận thấy, thí ra ở thế giới kia nàng có nhiều ràng buộc như vậy, nguyên lai, nàng không buông xuống được nhiều như vậy.
Nếu viện trưởng biết nàng chết, bà sẽ thấy khổ sở đến mức nào, chỉ mong, chỉ mong thân thể viện trưởng có thể khoẻ mạnh, cho dù nàng không thể
gánh hết trách nhiệm, cũng đừng vì nàng mà khóc.
Nước mắt biểu hiện cho sự yếu đuối, nàng phải mạnh mẽ lên.
Hai tỷ đệ, từng người đều có suy nghĩ riêng, ở bên ngoài lại truyền đến nhiều tiếng bước chân.
Trang Thư Hàn nghe tiếng bước chân liền biết người đến là ai, lập tức
ngẩng đầu lên nhìn qua, ánh mắt của hắn cùng ánh mắt giống như ánh mắt
hung ác của sói con.
Trang Thư Tình thấy thế liền hiểu rõ, cảm xúc nhất thời thu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cửa.
Trong trí nhớ không có hảo cảm gì với di nương cùng thứ muội này, trước
mắt liền thấy hai người một trước một sau từ bên ngoài đi tới, vô tư như đang ở phòng của mình, không thèm nhìn Trang Thư Hàn đang phẫn nộ, và
cái người đang còn nằm trên giường, đầu bị thương.
Thậm chí, mặt mày còn mang theo vẻ đắc ý, di nương là toàn không cố kị,
thứ muội cho dù không tỏ vẻ ra bên ngoài nhưng trong mắt nàng cũng không hề che giấu khoái ý.
Dựa vào quy củ, Trang Thư Tình là con vợ cả, một di nương và thứ muội
đứng trước mặt nàng, một chút địa vị cũng không hề có, nhưng ở nhà lớn,
mẫu thân sau khi qua đời nàng lại bị bức phải gọi người kia là nhị
nương, không gọi có thể, chỉ là cuộc sống sẽ càng thêm khó khăn.
Ánh mắt của Trang Thư Tình không tệ, cũng khéo léo, biết không thể chịu
thiệt thòi trước mắt, liền sửa lại xưng hô, nhưng dù nghĩ như vậy thì
Trang Thư Tình cũng không thể nào nói ra miệng.
Nhìn kế nữ không còn giống như trước kia vội vàng chào đón hành lễ, cũng không gọi nàng ‘đại tỷ’, chỉ là một bộ dáng không mặn không nhạt nhìn
nàng, Trần Kiều Nương tức giận trong lòng, thấy trong phòng không có
người khác liền chộp lấy cái cốc trên bàn muốn chuẩn bị ném qua.
thanh âm không quá lớn của Trang Thư Tình liền truyền đến, “Ném chuẩn
một chút, trúng đầu thì càng tốt, tốt nhất là để hôm nay Trang gia xử lý một chút tang sự, cũng để cho di nương không thể cứ mãi nhắm mắt làm
ngơ.”
Trần Kiều Nương sửng sốt, cái cốc trong tay giơ lên trong lúc nhất thời không biết nên ném hay không.
Trang Thư Tình không phải một người để bản thân phải chịu thiệt, không
muốn da thịt phải chịu khổ, cũng không để Trần Kiều Nương phải ngạc
nhiên lâu, liền thay đổi khẩu khí nói: “Đầu ta vô cùng đau đớn, còn phải nhờ di nương mời đại phu đến phủ xem bệnh cho ta.”
”Muốn tìm đại phu?” Trần Kiều Nương nhất thời cảm thấy chính mình chiếm
thế thượng phong, “Bất quá chỉ là chút thương tổn da thịt, như vậy đã
phải mời đại phu đến xem, ngươi thật đúng là, tính cách của một thiên
kim tiểu thư cũng không có?”
Không đợi Trang Thư Tình trả lời, Trần Kiều Nương vận duy trì vẻ mặt
ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Ngươi nha, thiên kim tiểu thư,
nương ngươi đã chết, hiện tại bên trong nhà lớn ta là người làm chủ,
muốn xem đại phu? Cầu xin ta, có thể ta sẽ cân nhắc, suy xét một chút.”
”Ta vì sao phải cầu ngươi?” Trang Thư Tình vẻ mặt giả vờ kinh ngạc,
người nào liếc mắt đều có thể nhìn ra nàng ta đang giả bộ, “Ta là đích
nữ của Trang gia, nhà lớn tất cả ăn mặc chi phí đều là tiền bạc nương
của ta năm đó mang đến, bạc ta dùng bất quá là của nương ta, có quan hệ
gì với di nương sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!