Ác Nhân Thành Đôi - Chương 41: Hoàn cảnh khiến con người trở nên bất đồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Ác Nhân Thành Đôi


Chương 41: Hoàn cảnh khiến con người trở nên bất đồng


Trong lòng nghĩ như vậy, thái độ trần đại tiểu thư liền tốt hơn rất nhiều,
ngồi lại trên ghế, Long Diễm Diễm thành thạo đến trâm trà cho nàng.

Lúc này bạch Chiêm từ trên lầu đi xuống, không cần ai tiếp đón, ném Hướng Tả sang một bên rồi tự mình đi nhìn xung quanh

Trang thư tình lúc này không rảnh để ý đến Bạch Chiêm, lấy là một xấp
hoa văn đưa cho Dụ Quyên để nàng đem đến cho khách nhân lựa chọn

Với nàng mà nói, Bạch công tử cũng chỉ là người quen biết vài lần, trừ
bỏ tầng quan hệ kia, trong lòng nàng cũng chỉ coi hắn như bằng hữu

Đương nhiên, địa vị và thân phận bọn họ có chênh lệch lớn như vậy, nàng
tất nhiên sẽ vẫn như trước coi hắn là một khách nhân thường đến cửa hàng

Trần tiểu thư ở bên kia lúc nhìn thấy trong cửa hàng có nam khách nhân
liền có chút không được tự nhiên nhưng lại không thu được ánh mắt, tầm
nhìn thường hướng qua chỗ Bạch Chiêm.

Bộ dạng của Bạch Chiêm rất tốt, không ngại vẻ mặt hắn lạnh nhạt, cũng
không ngại hắn sinh ra có một đôi môi mỏng nhìn bạc tình, chỉ cần gương
mặt tuấn tú của hắn cũng đủ để che hết tất cả những khuyết điểm kia.

Huống chi ở trong mắt những người khác thì dù là một chút khuyết điểm hắn cũng không có.

Dụ Quyên ho nhẹ một tiếng, đưa hoa văn qua, “ mời tiểu thư xem, đây là
hoa văn trong cửa hàng chúng ta, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, chỉ cần
tiểu thư quyết định, về sau sẽ không xuất hiện trên y phục của người
khác”

Trần đại tiểu thư lấy lại bình tĩnh, nguyên bản bộ dáng của nàng là
không mấy để ý, nhưng khi nhìn đến những đồ thêu đa dạng xinh đẹp kia
gương mặt liền nghiêm cẩn.

Nàng năm nay đã mười lăm, nếu như các cô nương nhà người khác thì đã xác định một mối hôn sự tốt chờ ngày để gả, nhưng nàng lại cố tình lại chậm chạp chưa có định xuống, tuy đồ cưới đã chuẩn bị nhiều năm nàng cũng
lưu ý những thứ tốt trên thị trường đang được bán ra, nhưng vẫn chưa có
thứ nào vừa ý.

Nàng rất rõ sau khi lập gia đình thì phải lo lắng chuyện đồ cưới

Những hoa văn này quả thật nàng chưa bao giờ gặp qua hơn nữa đều xinh đẹp cực kì nếu có thể mua về…

”Hoa văn này có bán không?”

Dụ Quyên đã sớm được dặn qua, lắc đầu nói:“tiểu thư thứ lỗi, chúng ta không không bán hoa văn này chỉ bán thành phẩm.”

”Ta sẽ đưa ra giá cao”

”tiểu thư thứ lỗi cửa chúng ta không muốn làm hỏng thị trường” Tiếp nhận xiêm y Long Diễm Diễm đưa tới “tiểu thư người xem đây là thành phẩm do
tú nương cửa hàng chúng ta làm ra, ngài là người sáng suốt sẽ nhìn ra
được không phải tú nương tay nghề bình thường có thể làm được”

Quả thật là như thế nàng bình thường tự nhận nữ hồng của mình khó có
người theo kịp nhưng lúc này không thể không thừa nhận tay nghề này so
với nàng không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Trần đại tiểu thư nhìn bộ xiêm y màu vàng dùng chỉ xanh biếc thêu lên,
đồ án rõ ràng đơn giản chỉ là vài cành liễu nhưng lại sống động như đang bay theo gió.

Du quyên thấy nàng tâm động lại hạ một lời trọng điểm không dối gạt tiểu thư thành phẩm và xiêm y trong cửa hàng chúng ta đều là do tú nương
trong cung làm ra, các nàng đều ở trên lầu, một hồi nữa tiểu thư lên lầu chọn kích cỡ có thể nhìn thấy các nàng.

Trần đại tiểu thư mừng rỡ, “thật sự là tú nương từ trong cung làm ra?”

”Người buôn bán chú ý tới chính là thành tín, vạn lần không dám nói dối nữa lời, như vậy sẽ huỷ đi danh dự của cửa hàng.”

Trần gia cũng có đủ tú nương xuất thân từ trong cung, nhưng chỉ có một
người quanh năm suốt tháng đến phiên nàng cũng chỉ có một kiện y phục
mùa hè và một kiện y phục mùa đông, đồ làm ra tốt bao nhiêu nành tất
nhiên biết rõ, chủ cửa hàng đã dám nói như vậy, bày biện trong cửa hàng
đều là đồ quý giá, nghĩ một lát, cảm thấy không nên vì nhỏ mà mất lớn,
dù cho là không phải tú nương tử trong cung làm ra, nhưng chỉ cần nhìn
thành phẩm này liền biết tốt hay không.

Nếu đồ thiêu trong đồ cưới tất cả đều là nhất đẳng, nàng cũng có mặt mũi dùng nhiều bạc chút cũng đáng.

Nghĩ vậy trần đại tiểu thư cũng không do dự, ánh mắt một lần nữa dời về phía hoa văn, từ đầu tới cuối ngắm nhìn hai lần, chỉ vào mấy tấm mình
thích nói: “mấy tấm này cũng giống như vậy?”

”Vâng.” Dụ Quyên lưu loát theo hướng nàng chỉ lấy hoa văn qua, “Vải dệt
đều ở bên kia, tiểu thư có thể lựa chọn trong cửa hàng của chúng ta, nếu như ngài thấy tốt, lập tức định xuống, cửa hàng sẽ làm ra rồi cho người đưa tới cho ngài.”

Thành rồi, Trang Thư Tình áp chế hưng phấn trong lòng, có một khởi đầu tốt, tảng đá trong lòng kia cuối cùng cũng rơi xuống.

Cửa hàng này tốn nhiều bạc và tâm tư của nàng như vậy, bản thân nàng
cũng không phải là người nhiều tiền, nên nàng cũng hơi lo lắng sẽ không
thể hoàn lại vốn.

“Một bộ xiêm y ngươi tính giá bao nhiêu?” Không biết lúc nào mà Bạch
Chiêm đã tới trước mặt nàng, hứng thú đề nghị, “Không đến một ngàn
lượng, vậy hẳn nên là tám trăm lượng đi?”

Công phu sư tử ngoạm của người này so với Hướng Tả còn hơn nhiều, Trang
Thư Tình thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, “Định giá cao như vậy, Bạch
công tử xác định cửa hàng này của ta còn buôn bán được hay sao?”

”Đương nhiên.” Bạch Chiêm nâng cằm xem nàng, không tin hắn? Hừ, chờ một
lát hắn sẽ cho nàng biết việc buôn bán trong cửa hàng tốt bao nhiêu!

Trang Thư Tình giật giật khóe miệng, theo khẩu khí của hắn liền biết,
đây là người không thiếu tiền, ngàn lượng bạc để mua một bộ trang phục,
chuyện như vậy, có người dám làm sao? Không có người có thể làm như vậy, việc buôn bán này, nàng còn muốn duy trì lâu dài, làm sao có thể tự cắt đường lui của mình.

”Môt bộ xiêm y giá bình thường từ 150 lượng đến 300 lượng, quý hơn cũng
có, nhưng chất liệu phải quý giá hơn, hoa văn cũng phức tạp hơn nhiều,
nhưng dù có quý cũng tuyệt đối sẽ không vượt qua năm trăm lượng.”

Trang Thư Tình liếc nhìn Bạch Chiêm đang nhíu mày, “Đương nhiên, nếu như Bạch công tử cảm thấy cái giá này vẫn còn rẻ, không phù hợp với địa vị
của ngài, vậy ngài trả tám trăm lượng cho một kiện trang phục ta cũng sẽ nhận.”

”Tốt.”

”!!!”

Nhìn thấy Trang Thư Tình trừng lớn mắt, Bạch Chiêm tiếp tục châm dầu vào lửa, nói: “Tiền trang phục của mấy bộ trước ta sẽ nhanh chóng đưa qua.”

”!!!” Ai tới cứu nàng đi, nàng là đang nói mát hắn đó, hắn nghe không hiểu sao?

Không tính Trần Nguyên, những người khác đều nỗ lực làm cho chính mình
dường như không tồn tại, nhất tề lui về phía sau một bước.

”Hướng Tả.”

Hướng Tả đang muốn lặng lẽ lui ra, nghe vậy chỉ đành dừng bước quay đầu, “Chưởng quầy có gì phân phó.”

”Ta đi lên lầu nhìn một chút, ngươi hảo hảo chiêu đãi Bạch công tử.”

“… Vâng.”

”Bạch công tử xin cứ tự nhiên.” Không đợi người đáp lời, Trang Thư Tình
đã nhanh chóng rời đi, tiền, nàng không ngứa mắt, nhưng bây giờ đối với
con người này, nàng thật sự là bó tay!

Bạch Chiêm nhìn ra được Trang Thư Tình đang trốn tránh, nhưng hắn suy
nghĩ thật kĩ cũng không thể hiểu được bản thân mình làm sai cái gì, liền ngay lập tức hỏi người trước mắt, “Vừa rồi ta có nói lời gì không đúng
sao?”

Hướng Tả vô lực nhìn chủ tử nhà mình, hắn thật rất muốn nói tất nhiên là công tử người không đúng, nhưng hắn dám sao? Trong phủ ai dám nói việc
chủ tử làm là không đúng!

”Công tử, ngài làm cái gì đều đúng.”

”Vậy sao nàng lại muốn né tránh ta?”

Hướng Tả lén gạt nước mắt trong lòng đang đân trào xúc động, hắn cảm
thấy lúc trước là bọn họ sai lầm rồi, bọn họ không nên bỏ mặc công tử,
tuy rằng cả đời công tử không biết gạo bao nhiêu tiền một cân, rượu bao
nhiêu tiền một chung, đối với những việc sinh hoạt bình thường công tử
cũng chưa từng để ý, sẽ có người chuẩn bị thỏa đáng, công tử chỉ cần
hưởng dụng là tốt rồi.

Nhưng hiện tại công tử lại động tâm, mà người khiến công tử động tâm lại không phải là người cái gì cũng không hiểu, không phải người chỉ biết
nhận của người khác, nàng có chủ kiến, có suy nghĩ và trí tuệ, hơn nữa
còn phải tự kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Một người tùy thời trên người đều có thể mang theo những loại ngân phiếu với mệnh giá cao, tuỳ ý chi tiêu, còn một người khi mua thứ gì cũng
phải tính toán, quan niệm của hai người khác biệt quá lớn, dù cho về sau thực sự ở cạnh nhau, nhưng một việc nhỏ cũng thể khiến cho mâu thuẫn dễ dàng phát sinh, người còn sống trên đời tất nhiên sẽ có sai phạm, nếu
không sửa, thì những việc nhỏ sẽ dần chồng chất thành lớn,

Thấy Dụ Quyên mang theo vài loại vải tốt đưa tới cho khách nhân lựa
chọn, Hướng Tả dẫn công tử đến vị trí khác, thanh âm cũng nhỏ hơn một
chút, “Công tử, chưởng quầy không phải trốn tránh người, chỉ là không
biết phải tiếp lời ngài như thế nào.”

”Vì sao.”

Nghĩ nghĩ, Hướng Tả đành phải nói, “Ngài ở trong phủ mỗi bữa cơm đều
phải bỏ ra một trăm lượng, những thứ lão gia tử đưa tới thì càng không
cần nói, dù có bạc cũng chưa chắc có thể mua được, tựa như vải thiên
tằm, giá so với hoàng kim, mà một bữa cơm của chưởng quầy quy thành tiền cũng không quá một trăm văn, một bộ quần áo cũng dùng vải dệt bình
thường nhất, sẽ không vượt qua hai lạng bạc, so sánh cùng ngài chính là
khác biệt một trời một vực, với ngài mà nói một bộ quần áo trăm một ngàn lượng bạc thật sự bình thường, nhưng với chưởng quầy mà nói năm trăm
lượng trở xuống mới là phạm vi tiếp thu của nàng, bởi vì nô tài kiên
trì định cái giá đó ở trong cửa hàng nên nàng mới miễn cưỡng nhượng bộ,
công tử, chưởng quầy và ngài là không phải là cùng một dạng người.”

Bạch Chiêm trầm mặc, mím đôi môi mỏng lại trông càng có vẻ bạc tình,
biểu cảm lãnh đạm, đầu Hướng Tả đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng
không nói tiếp.

Hắn là thật sự rất bội phục chưởng quầy, nếu nàng có thể trở thành nữ
chủ nhân trong Bạch phủ, hắn so với ai đều cảm thấy cao hứng, nhưng hắn
cũng biết chưởng quầy là một người có nhiều ngạo khí, dù hiện tại công
tử làm việc này vì muốn tốt cho ngài, nhưng chưởng quầy cũng sẽ không
thể tiếp nhận.

”Chính là chỗ này.” Hai người đứng rất gần cửa, nghe thấy có người nói ở bên ngoài liền nhìn lại.

Bạch Chiêm mất hứng nhăn mày lại, gọi bọn hắn tới sớm lại không đến, thế nào lại kéo dài thời gian tới bây giờ, nếu không phải từ đầu có một
người đi vào cửa hàng thì không biết phải chờ đến bao lâu mới có khách
nhân?

Những người vừa đến lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy công tử ở chỗ này,
cố nén xúc động muốn xoay người rời đi, cố gắng bước qua ngưỡng cửa đi
vào trong, đang muốn hành lễ thì nghe thấy một tiếng ho khan, giương mắt nhìn lại, đại tổng quản Bạch phủ Trần Nguyên đang hướng hắn nháy mắt.

Hắn nhất thời liền hiểu được, làm như không có gì lướt qua người công tử.

Lúc trước khi nhận được phân phó, bọn họ liền nhận định công tử là vì muốn lấy lòng cái tiểu cô nương gọi là Trang Thư Tình kia.

Hiện tại mấy nhà bọn họ ai mà chẳng biết công tử coi trọng một tiểu cô
nương cái xuất đầu lộ diện ở bên ngoài buôn bán, cửa hàng nhỏ ở phía
đông chợ kia, nhà bọn họ ai mà không đến đặt hàng ở đó? quần áo tuy
không kém, nhưng bọn họ cũng không thể mặc.

Hiện tại chạy đến nội thành mở cửa hàng.

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, việc công tử đã lên tiếng chính là
bắt buộc phải bỏ tiền ra, nhưng bọn họ không nghĩ tới lại gặp phải công
tử ở chỗ này.

Xem bộ dáng đại tổng quản, tiểu cô nương kia còn chưa biết bối cảnh của
công tử? Công tử rốt cuộc là thật sự quan tâm hay là chỉ tìm kiếm thú
vui?

Chậc, mấy thứ trong cửa hàng này vừa nhìn liền biết là từ Bạch phủ mang
ra, còn có xiêm y đang treo ở trên tường kia, rõ ràng là vải thiên tằm
ti màu tím chỉ có công tử mới dùng.

Hoa văn rất đẹp, vậy là công tử đến nhờ cửa hàng này thêu đi, bọn họ
tiếp tục làm việc của mình tùy ý chỉ định vài dạng hoa vân, lại đi chọn
vải dệt, những người tới để sai vặt lại báo kích cỡ của mình, đặt tiền
cọc đầy đủ rồi rất nhanh liền rời đi.

Từ đầu tới cuối, bọn họ cũng không xem trọng Trang Thư Tình, với bọn họ, đây chỉ là niềm vui nhất thời của công tử mà thôi, hết thảy đều từ công tử, chứ bản thân tiểu cô nương kia có thể làm được cái gì?

Trang Thư Tình tạm thời không biết bản thân bị người khác xem nhẹ, mà
Bạch Chiêm còn căn bản cũng không quá để ý, đám người Trần Nguyên Hướng
Tả cũng không hiểu thế tình, chính là do đi theo công tử nhiều năm, bọn
họ đều lây tính tình tự cao tự đại của công tử, căn bản cũng không suy
nghĩ sâu xa.

Trang Thư Tình ở trên lầu ngây người một hồi lâu lại xuống một lần nữa,
thấy Bạch Chiêm đã ly khai, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, lại có chút áy
náy, đối phương cũng là có một mảnh hảo tâm, nhưng nàng lại không để ý
đến…

”Chưởng quầy, đã có được sáu đơn đặt hàng.”

Nhận lấy nhìn nhìn, Trang Thư Tình cười, “Về sau nếu như mỗi ngày có sáu đơn đặt hàng như vậy cũng đủ rồi.”

Hướng Tả cũng cười, “Thế này vẫn còn ít, ngài cứ chờ xem sau này.”

Một đơn lại thêm một đơn, việc buôn bán thuận lợi xác minh lời nói của
Hướng Tả, Trang Thư Tình nhìn một tấm lại môt tấm hoa văn dần dần giảm
bớt liền cười đến mị mắt, trong lòng cân nhắc, ngày mai, có thể đi Liễu gia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN