Ác Nhân Thành Đôi - Chương 45: Liễu tứ tiểu thư tìm người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Ác Nhân Thành Đôi


Chương 45: Liễu tứ tiểu thư tìm người


Người thông minh tất nhiên là có rất nhiều, nhưng người có thể sử dụng sự thông minh của mình thì lại rất ít.

Trang Thư Tình này chính là một trong số ít đó.

Đã từng thấy nữ nhi vì cha mẹ mà trả hiếu, nhưng vì đệ đệ mà lại liên
luỵ đến trung thân đại sự của mình, đem tất cả ném qua một bên thì quả
là hiếm thấy, thay vì nói nàng ngốc, chẳng bằng nói nàng là người có thể nhìn thấu.

Nhìn thân thế và bối cảnh hiện tại của nàng, một cô nương không có nhà
mẹ đẻ làm chỗ dựa, gả vào nhà nào cũng sẽ bị người ta coi thường, nếu
nàng tính không gả cho người ta mà sống an tĩnh suốt đời thì không sao,
nhưng vì đệ đệ mà không để Trang gia vào mắt thì thật là…

Người đọc sách đều coi trọng thanh danh, đệ đệ kia của nàng cho dù về
sau có chút tiền đồ nhưng lại khó có thể phụng dưỡng nàng.

cô nương này, có sự ngoan cố từ trong xương, đối với người khác và bản
thân mình đều quá mức nghiêm khắc, cũng trách không được Chiêm Nhi lại
coi trọng.

”Con đã biết nàng có mối liên quan đặc biệt với Đổng gia, cũng không nghĩ đến việc sẽ đưa tin tức cho Đổng gia sao?”

”Nàng nếu có thể dựa vào Đổng gia, lúc đó không cần đến Hội Nguyên Phủ,
mà có thể trực tiếp tới kinh đô.” Biết mình có tâm tư đối với Trang Thư
Tình, bất kể là trong lời hay ngoài lời, Bạch Chiêm đều mang theo ý bảo
hộ.

”Nếu như con muốn thành thân với nàng, thì khi nàng đến gặp Đổng gia cũng giúp cho nàng không cần phải cúi đầu.”

”Ai dám bắt nàng cúi đầu? Thái tử phi? Hoàng tử phi? Hoàng hậu?” cằm
Bạch Chiêm khẽ nâng lên, tràn đầy kiêu ngạo, “Ngài trở về hỏi bọn họ,
người của ta, các nàng có dám hay không, chưa cần biết là có dám hay
không ta cũng sẽ không để cho các nàng cơ hội.”

Sau khi biết hắn còn một đứa con trai là Bạch Chiêm, hoàng đế tuy chiều
theo ý của nhi không có chiếu cáo thiên hạ, nhưng những người nên biết
thì cũng cần phải biết.

Ngay từ đầu Bạch Chiêm đã không phải người có thể trêu chọc. Sau khi hắn giết gà dọa khỉ một phen, thì hiện tại người dám đánh chủ ý lên hắn đã
ít lại càng ít, hắn biểu lộ ra là một người hoàn toàn không có ý định
muốn tranh giành cái vị trí kia. Tất nhiên cũng không có ai ngốc mà đi
đối đầu với một kẻ địch mạnh như vậy.

Hoàng đế biết, Bạch Chiêm có sự kiêu ngạo không ai bì được, nhi tử
trưởng thành như vậy, kiêu ngạo của hắn cũng không hề che giấu!

Nhưng mà ý hắn muốn nói cũng không phải là cái này, “Những người đó
không có gan, nhưng còn việc ở hậu trạch, không thể nào mà không xảy ra
tranh chấp, không phải tất cả mọi chuyện con đều có thể nhúng tay vào.”

”Việc ở hậu trạch? Ta chỉ lấy một mình nàng, ở hậu trạch nàng là người
độc nhất, những hạ nhân kia làm gì dám thể hiện ra mặt với nàng?”

”Ngốc, con coi những thiên kim tiểu thư ở hậu trạch đều là giấy sao? nếu như các nàng muốn Trang Thư Tình sống không dễ chịu, tất nhiên sẽ có
rất nhiều biện pháp.”

Bạch Chiêm ngốc? Hắn tất nhiên không ngốc. Nhưng mà hắn không phải người có thể dễ dàng cúi đầu, hiểu được phụ thân đang nói đến cái gì, lời nói của hắn cũng phá lệ không khách khí, “Ta không phải ngài. Phụ thân,
ngài cần hậu cung giai lệ ba ngàn, ta chỉ cần một người là đủ rồi.”

Hoàng đế bị chặn họng không còn lời nào để nói.

Phụ mẫu thân người ta cả đời, con trai còn nguyện ý nhận người phụ thân
là hắn, hơn nữa cũng không có hận hắn, việc này đủ để chứng minh Bạch
thị dạy Bạch Chiêm rất tốt.

Ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn thấy người đứng bên ngoài nhìn có chút
quen mắt, liền mượn cớ này để chuyển đề tài, “Có việc muốn bẩm báo với
công tử nhà ngươi sao?”

Hướng Tả bởi vì lời nói vừa rồi của lão gia tử mà có hơi giật mình. Khi phản ứng kịp vội vàng cúi người xác nhận.

”Vào đi.”

”Vâng.”

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy công tử hỏi hắn,:”Ngươi không ở trong cửa hàng, trở về làm gì”

Lời ghét bỏ này khiến trong lòng Hướng Tả cảm thấy một trân xót xa.“Công tử, chưởng quầy đi tới cửa hàng, đưa cho thuộc hạ mấy bản vẽ này,
cũng hỏi thêm nhà rèn nào có tay nghề tốt nhất.”

Vừa nghe là chuyện của Trang Thư Tình, Bạch Chiêm lập tức đứng lên, từ
trong tay Hướng Tả cầm mấy bản vẽ lên nhìn.”Những thứ này dùng để làm
gì?”

”Chưởng quầy không có nói.”

Hoàng đế cũng thấy tò mò, đứng dậy đi qua xem: “Kỹ xảo vẽ tranh rất
thành thạo, thật sinh động, bất quá ta nhìn cái kéo này hình như không
giống với loại kéo đại Chu ta thường dùng.”

Người có mắt đều nhìn ra được, thầm kinh bỉ trong lòng, đến trả lời Bạch Chiêm cũng lười, hỏi Trần Nguyên: “Ta nhớ rõ hình như có mấy người có
thể làm được cái này?”

“Vâng.” Quan hệ đến võ quốc, Trần Nguyên cũng không có nói tỉ mỉ.

”Cầm đến cho bọn họ xem một chút, nói bọn họ lập tức trả lời.”

”Vâng.”

Hoàng đế nhíu mày, “Thợ rèn Đại Chu tay nghề rất tốt, những thứ này đều có thể làm được.”

”Nhưng không cần thiết.” Bạch Chiêm cũng nhíu mày, hai phụ tử vốn lớn
lên rất giống nhau, cùng làm một động tác khiến người ta nhìn vào cũng
phải thầm cảm thán, nhưng mà khí chất hai người lại không giống, một
phong lưu phóng khoáng, một tuấn tú kiêu ngạo.

”So không?”

”Không cần so.” Bạch Chiêm quả quyết cự tuyệt, quân phụ chính là quân
phụ, trước là quân, sau là phụ, hắn có thể có một vị phụ thân như vậy,
cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm, tuy hắn không đem võ quốc vào trong
mắt, nhưng đó cũng là một trong những lá bài tẩy trong tay hắn, chưa đến thời điểm mấu chốt hắn sẽ không lộ ra.

Trần Nguyên không có nói ra miệng, nhưng hắn biết, tay nghề mấy người
kia đều là học được ở võ quốc, trở về cũng có lúc thường dùng đến, tất
nhiên là tay nghề cực tốt.

Bạch Chiêm không để ý đến mấy người này, nhưng hắn cũng không muốn bị buộc phải nói ra.

Võ quốc cung phụng hắn mấy năm, hắn không thể mang quân sang xâm lược bọn họ.

Hoàng đế híp híp mắt, rốt cuộc không có nói thêm cái gì nữa.

Sau khi nhận thức đứa con trai này hắn cũng không thể tra ra hết mọi thứ từ nhi từ, khả năng tra được cũng rất có hạn, Bạch Linh Lung mang theo
hắn chạy loạn khắp thiên hạ, có nhiều nơi ngay đến cả người cũng không
có, căn bản không thể tra ra được cái gì.

Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra những sự việc gì, kết quả ra sao, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng hắn tin tưởng hai mắt của mình, đứa con trai này, thật sự là nửa
điểm cũng không nghĩ đến vị trí kia, hoặc là nói, người làm phụ thân như hắn cực kì chướng mắt.

Hắn chướng mắt nhưng lại thập phần phấn khích, loại phấn khích này là do cái gì, hắn không biết, tạm thời cũng không muốn tra xét nguyên do.

Có chút vấn đề nếu hỏi ra miệng sẽ khiến cảm tình có vết nứt, hắn thật vừa lòng hình thức ở chung như hiện tại.

”Dẫn ta đi nhìn nhìn con dâu tương lai.”

”Hiện tại?”

”Không thể sao?”

Bạch Chiêm nghĩ một lát, cũng không có gì là không thể, sau khi biết tâm tư của bản thân, hắn cũng muốn nhìn thấy người kia, nhưng sợ nói ra sẽ
doạ cho người chạy mất, không thể thành công ôm lão bà về nhà, nhưng mà, đi nhìn một chút cũng tốt.

”Đi.”

Bạch phủ cách cửa hàng không xa.

Lão gia tử dừng lại trước cửa, nhìn kia tấm bảng hiệu, gật đầu nói, “chữ viết tuy rằng có chút non nớt, nhưng cũng đã hiện ra khí khái, đệ đệ
viết?”

Bạch Chiêm gật đầu, “Không cần người khác giúp đỡ, hắn cũng sẽ có tiền đồ.”

”Người còn chưa có cưới tới tay, cũng đã yêu ai yêu cả đường đi rồi.”

”Ngài không tin thì cứ chờ xem đi.”

Còn thật là có tin tưởng như vậy? Lão gia tử có chút tò mò.”Khi nào cũng cho ta nhìn vị đệ đệ của nàng một chút đi.”

”Không cần, được ngài nhớ đến cũng không phải chuyện tốt gì.”

“…” Nhìn nhi tử bước vào trong cửa hàng, tay lão gia tử ngứa ngáy lợi hại.

Trang Thư Tình vừa lúc từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy người vừa vào bước chân cũng dừng một chút, vội chào hỏi, “Bạch công tử.”

”Buôn bán có tốt không?” Bạch Chiêm đăm đăm nhìn nàng, thuận miệng hỏi.

”Nhận được nhiều chiếu cố, việc buôn bán rất tốt.”

Lão gia tử vừa vào phòng, da mặt liền hung hăng co rút, vậy nghĩa là con trai hắn đã đem toàn bộ bảo bối của Bạch phủ chuyển đến nơi này sao?
Thật tốt, Tằm ti ngàn năm hắn ban cho cũng may thành y phục treo trong
cửa hàng này để lãm khách. Hỏi hắn muốn mấy tú nương kia không cần nghĩ
cũng biết khẳng định là cửa hàng này cần, không phải nói là Trang Thư
Tình mởi cửa hàng sao. Đây hoàn toàn là do con của hắn mở!

”Vị này là…”

”Cha ta, cứ để người nhìn.”

Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quả thật hai người rất giống,
tiến lên một bước hành lễ. Dẫn hai người vào trong phòng, mời hai người
ngồi xuống rồi tự mình trâm trà.

Ánh mắt của lão gia tử hoàn toàn là một bộ dáng đang xem con dâu.

Trang Thư Tình có cảm giác được, tuy cảm thấy không hiểu nhưng cũng không để trong lòng.

”Nghe con trai ta nói cửa hàng này là do ngươi mở, tuổi còn nhỏ mà lại lợi hại như vậy.”

”Ăn chùa không quan trọng nhai kỹ, không dám nhận khen ngợi của lão gia tử.”

Lời này hắn thích nghe, lão gia tử nâng chung trà lên nhìn nhìn, thật
vừa lòng, đây không phải loại trà mà mỗi tháng nhi tử chỉ cho hắn nửa
cân kia.

Hắn còn muốn nói chuyện, Bạch Chiêm đã sớm không kiên nhẫn, lưu loát
đoạt lại chủ đề.”Vải dệt trong cửa tiệm có vẻ bình thường, lát nữa ta
cho người đưa đến mấy thất vải, nếu thấy tốt thì mua. Sẽ không dám chặn
giá của ngươi.”

Đây đúng là chuyện khiến cho Trang Thư Tình luôn hao tổn tâm trí, trong
cửa hàng có tú nương tay nghề nhất đẳng, cũng có hoa văn đa dạng nhiều
kiểu dáng, độc nhất vô nhị, nhưng duy nhất không có vải dệt thượng đẳng
tương xứng.

vải dệt bình thường nơi nơi đều có bán, thứ chân chính tốt cũng do nàng căn cơ nông cạn, không thể mua được.

”Lại phải nhọc Bạch công tử một lần nữa.” Đại khái là dù con rận có
nhiều hơn cũng không sợ bị cắn. Trang Thư Tình đã không còn cảm giác
kinh sợ, chỉ là trong lòng có chút cảm khái.

Không có người nguyện ý thiếu nhân tình người khác. Nàng lại bị động
thiếu của người ta một lần rồi lại một lần, loại cảm giác này tuy là
không tốt, nhưng lại không thể nào cự tuyệt.

Bạch Chiêm ý vị thâm tường nhìn nàng, “Lúc nào cũng có thể nói với ta.”

“…”

Không đợi Trang Thư Tình lý giải những lời này, Bạch Chiêm đã kéo lão gia tử rời đi, tốc độ thật nhanh giống như lúc đến.

Bởi vì Bạch Chiêm đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Nàng còn có hai năm tang kỳ.”

Lão gia tử sửng sốt, chợt chỉ vào hắn cười to, “Hai năm a, hai năm thật
tốt, ngươi cũng không cần vội vã đi khố phòng ta tìm sính lễ.”

”Tìm, hai năm, mỗi năm đi tìm một lần, sính lễ vậy cũng đủ rồi.”

Bất quá, rốt cuộc Bạch Chiêm cũng không có thúc giục lão gia tử lập tức hồi cung.

Hai năm, cũng đủ cho hắn chuẩn bị.

Bạch Chiêm đi không bao lâu, Hướng Tả đã trở lại, lập tức Trang Thư Tình liền quên mọi chuyện vừa nãy, bước nhanh đến hỏi, “Như thế nào?”

”Cũng may là không phải để chưởng quầy thất vọng, đối phương nói sẽ làm trước một dạng cho ngài xem, bất quá…”

”Cứ nói.”

”Vâng, đối phương không phải là thợ rèn bên ngoài, ta có thể đến tìm là
do có quan hệ mới có thể khiến đối phương đồng ý, cho nên chưởng quầy
nếu như còn những bản vẽ khác cũng chỉ có thể thông qua ta, đối phương
sẽ không làm cho ngoại nhân.”

”Lại quan hệ tới Đổng gia? Đổng gia ở Hội Nguyên Phủ có mạng lưới quan
hệ lợi hại như vậy?” Trang Thư Tình cảm thấy có chút không thích hợp,
nhưng trừ Đổng gia, nàng thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể giúp
nàng.

Tầm mắt Hướng Tả có chút né tránh, không đáp lời.

Trang Thư Tình chỉ có thể âm thầm nghiến răng, nhưng vì bản vẽ này, nàng chỉ có thể nhẫn, những dụng cụ đó mình không thể tự tay làm ra, tâm
nàng có chút bất an.

Nhưng phòng ngừa vạn nhất cũng còn hơn không có.

Nàng hiện tại cũng không dư thừa tâm tư đi nghĩ việc rối rắm này, thuốc
tê chưa thể hoàn thành, thuốc giảm nhiệt cũng không tìm được loại được
liệu thay thế, hiện giờ cái gì nàng cũng không thể làm.

Đang định giao chút việc cho Hướng Tả, quay đầu lại nhìn thấy có người tiến vào, nàng cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.

Đừng nói là hiện tại, sợ là từ nay về sau sẽ có phiền toái quấn thân.

”Liễu tứ tiểu thư.”

Sắc mặt Liễu tứ tiểu thư thật không mấy tốt, nàng phái người theo dõi
Trang Thư Tình, nhưng lại không nghĩ tới thời gian nhanh như vậy nàng
liền nghe được tin tức nàng muốn biết.

Vậy chẳng phải càng chứng minh, ngày hôm qua người này ở Liễu gia trợn mắt nói dối nàng sao?

Hiện tại nàng thế nhưng còn dám lấy một bộ dáng vô tội đối mặt với mình, hay cho một người vô tội!

Không chút nghĩ ngợi, Liễu tứ tiểu thư vừa tiến lên một bước liền vung
tay, hoàn toàn đã quên ngày thường nàng ôn nhu hiền lành, dung mạo xinh
đẹp, mỹ danh nức tiếng ở Hội Nguyên Phủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN