Ác Nhân Thành Đôi - Chương 71: Trang thư đình đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Ác Nhân Thành Đôi


Chương 71: Trang thư đình đến


Ánh hưởng của tỷ đệ hai người khi trở về đối với Trang gia, đối với toàn bộ Khê Thủy trấn cũng không lớn không nhỏ.

Người ngụytrang đến cửa bái phỏng muốn gặp hai tỷ đệ đều bị Trang Trạch
Dân ngăn lại, nhưng có một số người ở Trang gia lại ngăn không được.

Nhìn Trần Kiều Nương và Trang Thư Đình tiến vào, sắc mặt Trang Trạch Dân xanh mét nhìn về phía Trang Trạch Lương, “Lão Thất, lương tâm ngươi bị
chó ănsao? Biết rõ tỷ đệ bọn chúng không muốn nhìn thấy một nhà này của
ngươi, ngươi nghĩ như thế nào, lại chủ động đem ngườitới trước mắt
chúng? Ngươi ngại chúng hận ngươi chưa đủ sao?”

”Không phải ta gọi mẹ con các nàng đến!” Trang Trạch Lương hổn hển trừng mắt Trần Kiều Nương, “Ta đã nói hai người yên ổn ở nhà? Tới nơi này
chỉ thêm loạn.”

Trần Kiều Nương ít khi bị trách cứ như vậy, cảm thấy vừa tủi thân vừa
tức nghẹn, “ Nam nhân của ta ở nơi này, nhi tử cũng ở đây, vì sao ta
không thể tới? Lão gia ngài không thể vừa thấy bọn họ có tiền đồ rộng
mởđã muốn bỏ chúng ta, chờ kết quả của cuộc thi, có thể đậu hay không
còn chưa biết…”

‘Pằng’ một tiếng vang lên, cái cốc đáp ngay dưới chân Trần Kiều Nương
(Tiểu Huân: ta còn tưởng mụ này bị đánh cơ *Thất vọng*), Trang Trạch Dân không nói một lời nhìn bà, ánh mắt kia như dao nhỏ cắt trên người Trần
Kiều Nương khiến bà ta ngã ngồi trên đất.

Trong lòng Trang Trạch Lương thầm hận bà ta khiến mình thêm nhiều việc,
đang muốn nói cái gì đó, Trang Trạch Dân lại phảy tay áo nhanh chóng rời đi.

Lúc này Trần Kiều Nương mới thấy bản thân quả thật không nên tới, nhịn
không được nhìn về phía nữ nhi, là nữ nhi nói muốn đến, trước mắt, phải
làm gì đây?

Trang Thư Đình cũng biết không nên đến, nhưng đã đến thì không có đạo lý rời đi, nàng muốn nhìn một chút hiện Trang Thư Tình biến thành dạng gì, cũng muốn nhìn vị công tử nàng dựa dẫm rốt cuộc cao quý thế nào.

Bất quá chỉ là đứa con gái bị đuổi khỏi nhà, không có mẫu thân che chở, bằng cách gì có thể sống tốt!

Trấn an nhéo nhéo cánh tay nương, Trang Thư Đình ngẩng đầu nhìn về phía
phụ thân. Trước khi phụ thân phát hỏa mở miệng nói: “Cha, ngài đi hai
ngày chưa trở về, nương lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, thật vất vả mới yên tâm khi chờ được tin ngài cho người đưa về, nương vốn cũng
không nghĩ sẽ đến đây, là do tổ mẫu lên tiếng, tỷ tỷ và đệ đệ đã trở
lại. Không thể không đi thỉnh an lão nhân gia ngài, có phân phó của tổ
mẫu. Con và nương không thể không đến đây, cha, người không nên trách
oan nương.”

Trần Kiều Nương lập tức phối hợp gạt lệ trong khoé mắt, quả nhiên thấy sắc mặt lão gia hòa hoãn xuống.

”Dù thế nàothì các người cũng không nên đến. Trong tộc nhiều năm chưa có ai đọc sách mà được tiến thân, thật vất vả mới có một người có tiền đồ, đại ca sao có thể không coi trọng?” Nghĩ đến sắc mặc đại đường ca(*)khi rời đi, Trang Trạch Lương đau đầu không thôi, hắn không coi trọng gia
tộc không có thực lực này, cũng không nghĩ sẽ có lui tới, nhưng hiện tại lại bất đồng.

(*) đường ca, đường tỷ: anh chị bên nội. Ngược lại với biểu ca, biểu tỷ: anh chị bên ngoại.

Tỷ đệ Tình nhi và Hàn nhi căn bản không để ý tới hắn, nếu toàn bộ tộc
nhân đều đứng về phía chúng, người làm cha như hắn về sau sao có thể mơ
tưởng chiếm một chút lợi ích!

Nếu cóthể có tầng quan hệ với Tô tiên sinh, không cần tốn nhiều công
sức, chỉ dựa vào điểm này, mọi người đều phải nhìn mà ngưỡng mộ.

”Các ngươi đều trở về phòng đi, an phận một chút.” vẻ mặt Trang Trạch
Lương nghiêm túc, “Mặc kệ trong lòng các ngươi có chủ ý gì đều buông
xuống hết cho ta, còn hai tháng nữa sẽ chuyển đến Hội Nguyên phủ, nếu
như có thể thiết lập tầng quan hệ với Tô tiên sinh, đối với ta, đối với
tiền đồ của Diệu Nhi đều rất có ích, các ngươi không thể không hiểu.”

Mẹ con hai người nhìn nhau,đều gật đầu đáp ứng, Trần Kiều Nương thật sự
nguyện ý vì trượng phunhi tử nhẫn nại, về phần một người khác…

Trang Thư Đình buông tầm mắt xuống, nàng nhất định phải trông thấy vị Bạch công tử kia.

Lúc này Trang Thư Tình căn bản không biết hai người mình ghét nhất đã đến, đang cùng Trang Thư Mẫn thủ thỉ thù thì nói chuyện.

”Muội ở Hội Nguyên phủ có mua một căn nhà, tuy rằng không thể so được
với nơi này của Trang gia, nhưng cũng đủ cho vài người chúng ta ở, muội
còn mở một cửa hàng, mỗi tháng đều có tiền thu ổn định, đủ để sống qua
ngày an nhàn dư dả, nơi đó không có Bành gia, không có những lời nói khó nghe, không có vì tỷ chưa lấy chồng đã phải ở goá mà dùng ánh mắt khác
thường để nhìn tỷ, thậm chí chỉ cần có người thích hợp, tỷ cũng có thể ở nơi đó thành thân sinh con, Mẫn tỷ tỷ, kiên cường một chút, nếu muốn
sống tốt, đầu tiên phải khiến mình đủ mạnh mẽ, bằng không dù muội có bản lĩnh thông thiên cũng không thể giúp tỷ,có đem tỷ đến Hội Nguyên phủ,
tỷ cũng không vượt qua được.”

Trang Thư Mẫn nắm chặt khăn tay, lồng ngực phập phồng, “Ta, ta thật sự có thể rời nơi này?”

”Đương nhiên, chỉ cần tỷ nguyện ý.”

”Tình muội muội, muội thật sự nguyện ý thu lưu ta?”

”Không phải thu lưu.” Trang Thư Tình cười đến ôn hòa, “Tỷ có thể đem nơi đó trở thành nhà của tỷ, nếu tỷ cảm thấy không được tự nhiên, vậy thì
coi như là đang đến thăm người thân, chỉ là thời gian thăm dài một chút
thôi, trong nhà của muội không có trưởng bối, tỷ không cần lo lắng sẽ có người dùng quy củ để trói buộc, cuộc sống của muội rất tự tại, hi vọng
tỷ tỷ cũng sống được tự tại như vậy, chỉ sợ đến lúc đó tỷ không đồng ý
quay trở lại, bá mẫu sẽ không tha cho muội.”

”Phốc…” Trang Thư Mẫn không nhịn cười, nước mắt cũng chảy xuống theo, nhưng lúc này, trong ánh mắt nàng đầy sức sống.

”Nương của tỷ không biết sẽ cao hứng như thế nào đâu, người là mẫu thân tốt nhất trên đời.”

”Nương của ai cũng đều tốt nhất.”

”Đúng, tốt nhất.”

Hai tỷ muội nhìn nhau cười, Chu thị đứng ở trước cửa nhìn thấy mà đỏ hốc mắt, hận không thể đi vào ôm hai người mà khóc lớn một hồi, đem mấy
ngày nay lo lắng, phẫn nộ, khổ sở toàn bộ đều phát tiết ra.

nữ nhi của nàng, sống lại rồi.

”Nương.”

”Bá nương.”

Chu thị rưng rưng cười tiến vào, một tay nắm lấy nữ nhi, tay còn lại nắm lấy Trang Thư Tình, dùng sức nắm chặt.

”Nương, tình muội muội nguyện ý mang con đi Hội Nguyên phủ, con muốn đi.”

”Nương đều nghe được, đi, đương nhiên phải đi, dù cho cả đời này con
không trở lại cũng không sao, nương luôn dõi theo con, toàn gia luôn dõi theo con.” Nước mắt bất giác chảy Chu thị cũng không lau, bà rất vui,“Đến Hội Nguyên phủ chỉ cần ngồi thuyền ba ngày, nương có tiền riêng, có thểđến thăm con.”

”Dạ,được ạ.” Trang Thư Mẫn liên tục gật đầu, nước mắt ướt cả mặt nàng,
nàng may mắn cỡ nào, có mẫu thân vì nàng suy nghĩ như vậy, may mắn cỡ
nào khi nàng tìm không được đường lại có người dẫn nàng đi.

Nàng là một người vô dụng như vậy, nhưng lại có những người thân tốt nhất.

”Tình nhi, bá nương còn chưa nói lời cảm tạ với con, nhưng trong lòng bá nương đều nhớ kỹ, mong con sống vui vẻ, hạnh phúc cả đời.”

Mũi Trang Thư Tình cũng có chút chua xót, “Bá nương không cần phải khách khí, con là một người như vậy, ai đối tốt với con, con sẽ đối tốt với
người đó, lúc trước là Mẫn tỷ tỷ rất tốt với con, bây giờ con lại giúp
Mẫn tỷ tỷ một chút,cũng không cô phụ tâm ý của Mẫn tỷ tỷ.”

Chu thị đem tay hai người cầm đến để cùng nhau, giờ khắc này, trong lòng vô cùng cảm tạ.

Bạch Chiêm bị Trang Thư Tình ném ra ngoài viện, không cho hắn vào cùng, Trang Bình Chí nhìn thấy hắn liền mời hắn chơi cờ.

Sau vài canh giờ ông rốt cuộc cũng biết bản thân có quyết định cực kỳ
sai lầm, cờ này cũng có thể đi được như vậy? Giờ thì tốt rồi, nét mặt
già nua của ông sợ là đã không còn gì có thể diễn đạt.

Lại đi một vài bước nữa, thắng thua trên bàn cờ đã quá rõ ràng, “Người trẻ tuổi không cần bộc lộ tài năng như thế.”

”Từ nhỏ đã như vậy, có gì không thể.” Bạch Chiêm niết viên cờ màu trắng, chất liệu rất bình thường, tuy đã lâu nhưng được giữ rất tốt, nhìn cũng có chút sáng bóng.

Trang Bình Chí lắc lắc đầu, bưng trà lên bình thản uống một ngụm, thử
thăm dò nói: “Cửa lớn của Bạch gia, Tình nha đầu sợ là trèo cao không
nổi.”

”Ta tán thành là đủ rồi.” Bạch Chiêm không chút để ý liếc Trang Bình Chí một cái, “Chút tâm tư này ta nghĩ ngài nên thu hồi, Thư Tình là người
có trí nhớ cực tốt, các người đối tốt với nàng một phần, nàng sẽ trả lại cho các người mười phần, không cần tính kế nơi ta, ta chỉ làm theo tâm ý của nàng.”

Bị nói thẳng, da mặt lão thái gia có chút nóng, nhưng có lời này ông cũng yên tâmhơn.

Ông muốn tốt cho Trang gia, Tình nha đầu vàHàn tiểu tử tất nhiên cũng
bao gồm bên trong, về sau, dù kết quả thế nào, thì cũng làtiểu bối nhà
mình không thua kém người ta,nhìn thế nào đều cảm thấy tốt.

”Thế nào lại chậm như vậy.” Đã sớm nghe được tiếng bước chân, đợi đến
khi Trang Thư Tình đi từ cửara Bạch Chiêm liền nói giọng oán giận, thấy
khoé mắt nàng hồng lên liền lấy tay khẽ vuốt theo bản năng, cũng không
cảm thấy ngay trước mặt trưởng bối người ta có gì không đúng, “Đừng
khóc, sẽ thương tổn đến mắt.”

”Ta khóc hồi nào, có quỷ mới khóc” Trang Thư Tình mở miệng liền phản
bác, cẩn thận ngẫm lại thì đúng thật, vài lần đều khóc trước mặt nam
nhân này, mặt mũi đều mất hết.

”Được được, nàng không khóc, muốn trở về phòng sao?”

Trang Thư Tình lườm hắn một cái, tiến lên hành lễ với lão thái gia.

”Tổ bá phụ, con muốn mang Mẫn tỷ tỷ rời Khê Thủy trấn.”

Trang Bình Chí nghĩ tới lời nói vừa rồi của Bạch Chiêm, nếp nhăn che kín mặt nhất thời đều giãn ra, nàng quả nhiên là một đứa nhỏ có trí nhớ
thật tốt, “Mẫn nhi có đồng ý không?”

”Vâng, Mẫn tỷ tỷ chỉ cần có người chỉ nàng lối ra, nàng sẽ nhìn thấy hy vọng,không ai nguyện ý tự nhốt mình.”

”Ta cũng chưa kịp hỏi, con ở Hội Nguyên phủ làm cái gì? Muốn nuôi dưỡng
Hàn tiểu tử ăn học, lại vừa muốn muôi thêm một hài tử, hiện tại còn có
cả Mẫn nha đầu, con… Cố được sao?”

”Tổ bá phụ yên tâm, ở Hội Nguyên Phủ con có mở một cửa hàng, việc buôn
bán rất tốt, trong tay cũng dư dả, có thêm Mẫn tỷ tỷ cũng không vấn
đề.”

”Con là cô nương, sao lại xuất đầu lộ diện.” Theo quán tính giáo huấn
một câu, rồi lại chợt thở dài, “Mang theo đệ đệ bên người còn có thể
không chế được cục diện như thế, cũng là con có tài, ta cũng không có tư cách trách móc con, bất quá nếu có chuyện khó xử, cũng phải cho ta
biết, dù không thể giúp con việc lớn, nhưng những việc nhỏ cũng có thể
chia sẻ một hai.”

”Dạ, Thư Tình đã nhớ.”

Trang Thư Tình kỳ thực có chút chuyện muốn nói, bất quá ý tưởng này còn phải chờ tài năng của Thư Hàn.

Bọn họ họ Trang, đây là ràng buộc cả đời không thoát khỏi được, một
người vinh quang cả tộc vinh quang, đó là chuyện xưa nay, gánh nặng này
một mình nàng không khỏi quá sức, nếu như có ai đó có thể giúp đỡ, về
sau Thư Hàn cũng thoải mái một chút.

Trang gia trước mắtchưa hẳn không thể tìm ra một người có khả năng.

Đang còn một người một hổ bị thương, nên hai người muốn từ chính
sảnhnhanh chóng trở về phòng của mình, chỉ là, luôn có những người không biết thế nào là thức thời, tự nhận mình có cách xuất hiện làm người
khác phải ngước nhìn.

”Đã lâu không gặp, tỷ tỷ.”

”Thật là phong tưtuyệt vời, thướt tha lại yêu kiều, bất quá…” Trang
Thư Tình tựa tiếu phi tiếu nhìn nữ nhân giả dối trước mắt, “Hoa tâm của
ngươi hướng đến ai đây, bộ dáng này là muốn để cho ai xem vậy?”

Trang Thư Đình sớm biết tâm tư bản thân không thể gạt Trang Thư Tình,
nhưng nàng cũng không nghĩ Trang Thư Tình sẽ trực tiếp nói ra, Trang Thư Tình,người này giống như một thanh đao đang được mài dũa, càng mài càng sắc bén.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN