Ác Nhân Thành Đôi - Chương 166: Chuyện tiếp theo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Ác Nhân Thành Đôi


Chương 166: Chuyện tiếp theo


Cho dù có như thế nào, thì thời điểm khó khăn nhất cũng đã qua, cuối cùng mọi người có thể ngủ một giấc an ổn.

Những người nên đi cũng cáo lui ra ngoài, Trang Thư Tình cũng không thèm để ý, dựa vào người Bạch Chiêm ngủ đến thiên hôn địa ám.

“Nghỉ ngơi ở đây luôn đi, Ôn Đức, ngươi tìm một bộ quần áo mới cho
nàng.” Dừng một chút, hoàng đế lại nói: “Chiêm Nhi, Đại Chu không thể
không có con, con biết điều đó.”

“Nếu còn sống trở về, chuyện này lại bàn tiếp.”

Hoàng đế nâng nữa người lên, “Có ý gì?”

Bạch Chiêm ôm lấy người trong lòng rời đi.

Hoàng đế vấn muốn truy vấn cẩn thận chuyện này, Ôn Đức giành nói: “Hoàng thượng chuyện này lão nô có biết.”

Hoàng hậu đỡ tay ma ma, ôn nhu nói: “Hoàng thượng, nô tì về đổi xiêm y trước.”

“Cũng tốt, nàng cũng mệt mỏi, trở về rồi thì nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng đi quá nhiều.”

“Vâng.”

Căn phòng vừa rồi chật ních người, bây giờ cũng chỉ còn lại chủ tớ hai người.

“Nói, sao lại vậy, Chiêm Nhi bị thương?”

“Cũng không phải như thế.” Ôn Đức tiến lại gần một chút, thanh âm đề
thấp, “Công tử luyện công xảy ra vấn đề, lão nô nghe được tình trạng đã
đến độ rất nguy hiểm, đêm qua lão nô nhìn thấy công tử từ nóc nhà đi
xuống, còn phun một ngụm máu, lão nô tìm Thanh đạo trưởng hỏi thăm, hắn
không nhiều lời, chỉ nói Bạch gia công pháp có nguồn gốc từ Tây Vực,
công tử phải nhanh chóng đi tìm căn nguyên vấn đề, vậy nên công tử mới
nói,…”

Quả là như thế! Tim hoàng thượng đập mạnh một cái, một lúc sau mới hỏi, “Trang Thư Tình cũng biết?”

“Vâng.”

Hai người này quả là rất tín nhiệm lẫn nhau. Thân thể hoàng đế có chút
mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi mới hỏi lại. “Trẫm đã mê man bao lâu?”

“Hôm nay là buổi tối ngày thứ hai.”

“Chút thời gian như vậy sao Chiêm Nhi có thể lập tức tới kịp?”

“Hồi hoàng tượng, theo tin tức lão nô biết được, Trang tiểu thư trước là bị người bắt cóc, lão nô đoán là người của ngũ hoàng tử phái tới, vì
muốn rời đi lực chút ý của công tử, công tử đoán được chỉ có người ở
kinh đô mới có lá gan động đến người của hắn nên cơ bản không cần đi
tìm, trực tiếp chạy đến kinh đô đòi người, kết quả liền đụng phải tình
huống hiện tại. Trang tiểu thư nhờ có mãnh thú cứu trợ nên trốn thoát,
đến trễ nửa ngày so với công tử.”

“Đúng rồi, lão nô quên mất, Trang tiểu thư dẫn theo mấy trăm con mãnh
thú đến kinh đô, hẳn là khi đó nàng biết thân thể công tử xảy ra vấn đề, sợ hắn ở kinh đô xảy ra chuyện gì nên mới gấp rút như vậy, may mà có
bầy mãnh thú này mới có thể đối trọi được với đội quân của ngũ hoàng tử
và Chử gia, tiến vào hoàng cung cứu ngài. Sau lại có mấy vị hoàng tử
liên hợp động thủ, cũng may có dã thú bảo hộ hoàng cung, sau đó được
Trang tiểu thư dẫn đi tham chiến, người của công tử rất lợi hại, đám
người kia tổn thất nặng nề.”

Ý trong lời nói hoàng đế nghe được rất rõ ràng, nhưng về tình về lý,
trong khoảng thời gian hắn hôn mê, nếu không có hai người bọn họ, cục
diện này chỉ dựa vào Ôn Đức chắc chắn sẽ không thể nào đứng vũng.

Sau chuyện này, Trang Thư Tình cũng ngồi vững cái ghế phù thủy này, ngẫm lại hắn cũng cảm thấy may mắn bản thân không phải là một vị quân chủ
không dung được bất cứ mầm mống nào có thể lay chuyển đến ngôi vị hoàng
đế, lời đồn vừa ra liền cho người đi lấy mạng nàng, nếu thật làm như
vậy, cơn sóng dữ này, không người nào có thể ngăn được.

Quả thật, mỗi cử chỉ hành động, đều do thiên định.

“Lão nô còn quên mất một chuyện, người cứu ngài trước tiên là Lục hoàng
tử, lúc đó lão nô tuy rằng cảm thấy không thích hợp nhưng họ phòng lão
nô rất gắt, lão nô sợ đã thảo kinh xà, không dám vọng động, không biết
tại sao lục hoàng tử lại có được manh mối nên đã tìm mọi cách cứu ngài
ra, nghe Thanh Dương Tử nói, nếu ngài ngửi hết lưu hương kia, Sợ là sẽ
mãi mãi không tỉnh.”

“Lục Nhi a…” Nhi tử cơ thể không trọn vẹn kia của hắn đều thu mình nhiều năm, hắn nhiều năm qua cũng rất ít để ý tới, nghĩ đến bản thân cũng là
nhi tử này cứu ra, hắn tất nhiên không thể đối xử lãnh đạm với con trai, nhưng bộ dáng kia, cho dù cho Lục Nhi quyền lực cũng không thể, triều
thần sẽ không thể chấp nhận một vị hoàng đế có thiếu khuyết.

“hoàng thượng, Trang tiểu thư đã xem qua tay cho Lục hoàng tử, nói là có thể loại bỏ ngón tay dư thừa đi.”

Hoàng thượng liền vui vẻ, “Thật sao?”

“Vâng, lão nô không dám lựa gạt hoàng thượng.”

“Tốt, tốt, tốt.” Liên tục nói ra ba chữ tốt, ý cười trên mặt hoàng đế
càng lúc càng dày, “Trang Thư Tình này chính là phúc tinh của trẩm…
Không, không chỉ là của trẫm, mà còn là của toàn bộ hoàng thất.”

Ôn Đức cũng cười theo, thành tâm thành ý nói: “Lão nô cũng cảm thấy Trang tiểu thư là một người vô cùng nhân hậu.”

Hai người cao hứng một hồi, không thể tranh khỏi đồng thời nghĩ đến chuyện bọn họ vẫn một mực tránh đi.”

“Không giống như ngài nghĩ, công tử ngày từ đầu đều lưu tình với bọn họ, Lương quý phi và ngũ hoàng tử bây giờ vẫn chỉ bị giam giữ, đại hoàng
tử, nhị hoàng tữ và tứ hoàng tủ đã bị công tử cảnh cáo từ sớm, nhưng bọn họ vẫn cố tình động thủ khiến công tử chỉ có thể ra tay ngoan độc, ba
vị hoàng tử lúc đó căn bản không nghĩ tới công tử sẽ dám giết bọn họ,
bọn họ cho rằng cho dù chuyện bại cũng sẽ không sao, nhiều nhất cũng chỉ bị ngài phải bế môn trong phủ mà thôi, nhưng công tử không thể tiếp tục nhân nhượng bọn họ lần nữa.”

Dừng một chút, Ôn Đức nhìn vẻ mặt có chút sững sờ của hoàng thượng, lại
nói: “Lão nô đã tự mình đi xem, tòa nhà kia cực kì phô trương, dát bằng
vàng nguyên, bố trí hết sức xa hoa, nghe thủ hạ của công tử là Hướng Tả
nói, tòa nhà kia chắc chắn còn có mật thất, chỉ là lúc đó không có thời
gian để ý những chuyện này nên lão nô cũng không đi tra kĩ càng.”

Chuyện như vậy hắn có thể làm được đến đây cũng là đã cố sức, hoàng đế
nghĩ, nguyên tưởng rằng lão ngũ hại hắn mất nửa cái mạng đã bị Chiêm nhi sử lí, nhưng không ngờ người đi trước lãi là ba người kia.

Giống như bọn họ đoán, nếu để hắn xử trí, sẽ không chỉ đơn giản là bế
môn, nhưng cũng tuyệt đối không quyết đoán ra tay lưu loát được như
Chiêm Nhi, ‘vương tử phạm tội, trị như thứ dân’ lời này, cho tới bây giờ vẫn chưa hề tồn tại, hắn không thể nhẫn tâm như Chiêm Nhi.

Cũng tốt, như vậy… cũng tốt.

Chết thì chết đi, còn dư lại… cũng nên mau chóng xữ lý.

Coi như trừ bỏ khối u ác tính.

Chỉ là nghĩ tới bảy đứa con trai hắn vừa ngủ dậy đã mất bốn, tính cả một sinh mạng đã chết yểu là năm, trong lòng hắn liền không hiểu có chút
kinh hoàng.

“A Đức, ngươi đi gọi Tam hoàng tử đến một chuyến.”

“Hoàng thượng, bây giờ đã không còn sớm, tam điện hạ vẫn còn trong cung, trời sáng nhất định có thể thấy…”

“Không giải quyết xong chuyện trong lòng, trẫm không ngủ được, đi thôi.”

Chu Tri Sâm tới rất nhanh,ánh mắt ảm đạm, quần áo nhăn, giống như chưa có thoát y, mặc một bộ như vậy trực tiếp ngủ.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Nếu người hắn gọi là Chiêm Nhi, chỉ sợ nhận lại sẽ là một ánh mắt lạnh,
chứ không phải một cái hành lễ, mấy năm nay, Chiêm Nhi chưa bao giờ hành lễ đứng đắn với hắn.

“Đứng lên, ngồi ở đây.”

Hoàng thượng chỉ mép giường, Chu Tri Sâm nháy mắt thanh tỉnh, trong lòng bắt đầu bồn chồn, không biết phụ hoàng muốn nói gì với hắn.

“Sâm Nhi, phụ hoàng muốn truyền ngôi hoàng đế cho Chiêm Nhi, con có cam không?”

Chu Tri Sâm không phải là kẻ ngu dốt, chuyện này hắn cũng không dối, nói lời thật, “Trong lòng nhi thần lúc mới đầu cũng có chút không cam,
nhưng sau này lại cảm thấy trong đám hoàng tử, hắn so với bất kỳ ai đều
thích hợp, nhi thần cảm thấy vấn đề lớn nhất không phải là nhi thần nghĩ thế nào, mà là làm thế nào để khiến hắn gật đầu, người khác ai cũng
muốn trèo lên ngôi vị hoàng đế, nhưng Bạch Chiêm, hắn căn bản là trướng
mắt.”

Hoàng đế cười khổ, “Con có thể nghĩ thoáng là tốt rồi, Sâm Nhi, không
phải là con không tốt, mà là Bạch Chiêm thích hợp với ngôi vị kia, con,
càng hợp làm một vị tướng quân anh dũng, chỉ có Chiêm Nhi mới có thể xé
bỏ vách tường vô hình mà thế gia đại tộc dựng nên, đề bạt người chân
chính có bản lĩnh, phụ hoàng không phải không biết tình huống của Đại
Chu, chỉ là không dám động thủ, càng không dám động vào, một bước không
tốt, Đại Chu liền xong, phụ hoàng không dám cược, măc kệ trong huynh đệ
các con người nào làm hoàng thượng, cũng chỉ có thể kéo dài được cục
diện như vậy, bị quản chế khắp nơi, trơ mắt nhìn tình huống càng ngày
càng trở nên hỏng bét mà chỉ có thể bất lực không làm được gì, Đại Chu,
đã tràn ngập nguy cơ.”

Lời nói sâu sắc như vậy khiến Chu Tri Sâm nghe mà lưng ứớt mồ hôi, có
chút lời, là chuyện hắn không thể nghe, trừ phi, hắn là người cuối cùng
ngồi trên vị trí kia.

Nhưng mà lời của phụ hoàng hắn phải tiếp, “Phụ hoàng, có lẽ ngài còn
chưa biết, đã có bảy vị quan viên bị cắt chức, Bạch Chiêm hắn nói ‘Thà
giết lầm, chứ không bỏ sót’ lời này, đã truyền khắp kinh đô,, lúc trước không ít người nhìn hắn không vừa mắt, lời này vừa ra, không khí kinh
đô lập tức nóng lên, khiến cho chuyện tạo phản hoàn toàn bị đè cuống,
giống như hắn nói vậy, hắn không sợ không có người dùng, chỉ là người
kia có nguyện ý vì hắn sở dụng.”

Thà giết lầm còn hơn bỏ xót, lời này nói ra có vẻ ngu ngốc, nhưng mà, nghe lại vô cùng thống khoái.

Ngồi trên ngôi vị hoàng đế vài thập niên, hắn vẫn chưa từng thống khoái như vậy.

Chu Tri Sâm đứng dậy quỳ xuống bên giường, vẻ mặt của hắn chưa bao giờ
nghiêm cẩn như vậy, “Phụ hoàng, lúc trước nhi tử quả thật có để ý đến vị trí kia, nhưng nhi tử cũng biết một câu nói, thượng vị giả, người người tin phục, lời này chính là để nói Bạch Chiêm, nhi tử, tin phục.”

“Đứng lên đi, phụ hoàng tin con.” Hoàng đế vỗ vỗ vai hắn, “Không còn sớm, con dâu của trẫm sợ là cũng lo lắng, trở về đi.”

“Vâng, nhi thần cáo lui.”

Lão tam nói đã không còn để tâm tới ngôi vị hoàn đế là thật, hoàng
thượng xác định xong điểm này tâm cũng liền để xuống, chỉ là Chiêm Nhi…

Chiêm nhi nói nếu có thể trở về thì mới bàn tiếp, trong khoảng thời gian này làm sao bây giờ?

Hắn tinh lực không tốt, lão tam mặc dù có chút năng lực nhưng cũng không thể giám quốc, quyền lực một khi dính tay, tất nhiên không thể dễ dàng
buông ra, Lục Nhi… tâm rất mềm, bản thân hắn lại tuổi nhỏ, căn bản là
không thể lo lắng chu toàn, làm sao bây giờ?

Nghĩ nghĩ, hoàng thượng liền ngủ, trong lúc mơ màng, trong đầu hiện lên khuôn mặt kia của Trang Thư Tình.

Ngày kế tỉnh lại nhìn thấy nàng, trong lòng hắn liền nhớ lại tối hôm qua trước khi đi ngủ hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì, nhưng càng nghĩ lại
càng thấy khó hiểu, chưa nói đến nàng và Chiêm Nhi vẫn chưa thành thân,
nhiều nhất hiện tại chỉ là người khác họ, càng chủ yếu là, nàng là nữ
nhân.

Tuy rằng nữ nhân này quả thực có chút bản lĩnh.

Trang Thư Tình căn bản không nghĩ tới có người đang tính toán mình, đi
ra ngoài rút máu với Thanh Dương Tử, một lát sau liền tiến vào xem xét,
“Tin tức tốt, độc không tái phát.”

Thanh Dương tử hỏi Vinh Chính phương thước ngày hôm qua, sạn lại hai vị
thuốc, lại bỏ thêm hai vị, những thứ khác cũng hơi sửa lại chút liều
lượng, “Theo như cái này đi bốc.”

Biết hắn là đệ tử duy nhất của Hữu Vọng chân nhân, ở phương diện này,
không người nào dám xen vào, huống chi hắn thật sự có bản lĩnh.

Vinh Chính nhìn phương thuốc đã hoàn toàn thay đổi, tinh tế quan sát một chút, hai mắt liền sáng rực lên, diệu, tuyệt diệu! Thết nhưng lại có
thể phối được như vậy! Không hổ là đệ tử truyền nhân của Hữu Vọng chân
nhân!

“Chiêm Nhi đâu?”

Trang Thư Tình đến từ sớm thêm nước muối cho hoàng thượng, thuận miệng trả lời: “Các đại thần đến, hắn đi gặp.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN