Ác Nhân Thành Đôi
Chương 176: Thời kì giáp hạt
Mọi người đều là người thông minh, Tả Quân lập tức đi an bày, Kim Quý giục ngựa tiến đến một chiếc xe ngựa, gõ nhẹ cửa.
Rèm xe nhấc lên, lộ ra vẻ mặt Từ Giai Oánh đã gầy đi không ít.
“Kim Quý đại nhân.”
Kim Quý khẽ gật đầu với nàng, “Từ phu nhân, phải vào thành, giống như
tin tức lúc trước ta nhận được, hiện tại là Trang tiểu thư giám quốc, Tả quân nói hoàng thượng đã sớm chuẩn bị phủ đệ cho Từ gia, có thể thấy
được Từ gia đã an toàn.”
Từ phu nhân đè nén vài tiếng ho khan, thanh âm khàn khàn truyền ra,
“Trên đường ít nhiều nhờ có Kim đại nhân chiếu cố, lão thân ghi nhớ
trong lòng.”
“Từ tướng quân là người tại hạ vô cùng khâm phục.” Thấy Tả Quân đã chờ ở phía trước, Kim Quý đè nằng thanh âm nói lời cuối cùng, “Đóng cửa, từ
chối tiếp khách, bất kỳ ai.”
“Đa tạ Kim đại nhân nhắc nhở.”
Trên đường tới phủ, mặc dù đã thả chậm tốc độ nhưng thời tiết lại không
tốt, thường xuyên đổ mưa, Từ phu nhân luân phiên bị đả kích, thân thể
vốn kém còn bị ép buộc như vậy nên liền đổ bệnh.
Mỗi ngày đều có người đưa thuốc đến đúng giờ, nhưng trong lòng có tích
tụ nên thân thể lão phu nhân cũng không có bao nhiêu khởi sắc.
Từ Giai Oánh thấy mẫu thân gầy đi nhiều như vậy, nức nở ôm lấy người
nói: “Nương, không có việc gì, Từ gia không có việc gì, ngài nhất định
phải nghĩ thoáng lên, nếu cha nhìn thấy người như vậy sẽ vô cùng tự
trách, Từ gia lúc này không thể chịu bất kỳ kích thích nào, nương, người không thể có việc gì…”
Vỗ vỗ tay nữ nhi, lão phu nhân thở dài, “Nương biết, nương chỉ là có chút mệt mỏi, nghĩ ngơi mấy ngày sẽ tốt lên.”
Từ Giai Oánh không tiếng động rơi lệ, vừa nghĩ có thể lập tức nhìn thấy
sư phụ, tâm buộc chặt nguyên một đường rốt cuộc cũng buông xuống. Nàng
cho rằng đến kinh đô Từ gia sẽ phải đối mặt với thác dữ, trong kinh đô
Từ gia giao hảo với nhiều người như vậy, ai có thể ra mặt nói giúp cho
bọn họ.
Nhưng hiện tại nàng không vội, có sự phụ ở đây, sư phụ khẳng định sẽ thay nàng suy nghĩ chu đáo mọi chuyện.
Kim Quý đi cầu kiến hoàng thượng trước, nhưng hoàng thượng lại cho Ôn Đức trực tiếp đưa hắn đến trước mặt Trang Thư Tình.
“Từ gia mọi người có khỏe không?’
Kim Quý không dám ngẩng đầu lên, “Nhửng người khác chỉ có chút suy yếu tinh thần, chỉ là lão phu nhân, sợ là có chút không tốt.”
Trang Thư Tình lập tức ngẩng đầu, buông bút hỏi, “Như thế nào?”
“Từ khi ra khỏi Hội Nguyên Phủ liền ngã bệnh, thuốc do người của Bạch
công tử chuẩn bị, Từ phu nhân trên đường đến đây cũng rất ít xuống xe
ngựa, có chuyện gì cũng đều để Tứ tiểu thư truyền lời, hoặc là để Từ gia tam công tử lên xe ngưa nói chuyện, không muốn để mọi người Từ gia biết được, sợ sẽ rối loạn nhân tâm.”
Trang Thư Tình nguyên bản không tính khi Từ gia vừa đến sẽ lập tức đi
xem bọn họ, hiện tại mỗi tiếng nói cử động của nàng đều đại biểu cho
hoàng thượng, tất cả đều phải cân nhắc, nhưng lúc này nàng cũng bất chấp những thứ này.
“Giang Hải, người đến thái y viện một chuyến, an bày cho Vinh viện sử đến Từ gia.”
“Vâng.”
Trang Thư Tình đứng dậy chuẩn bị đi, lại nhớ đến cần an bày chuyện cho
Kim Quý, “Ngươi trở về đúng lúc, nhanh chóng chỉnh lý cấm quân, về sau
không có thống lĩnh tả hữu, an nguy của hoàng cung giao hết cho ngươi.”
Một đường hồi kinh, tin tức liên tiếp truyền đến khiến Kim Quý nhất thời chưa kịp tiêu hóa, nhưng nghe Trang Thư Tình nói như vậy cũng biết bản
thân được coi trọng, trên mặt tươi cười sáng lạn, chỉ là thoạt nhìn có
chút ngốc.
Trang Thư Tình có vài phần thiên vị với những người như vậy, cười cười,
lại nói: “Cấm quân là bộ phận bị tổn hại nhiều nhất, ngươi mau chóng bổ
sung người vào. Nhớ kĩ, trọng chất lượng chứ không đặt nặng số lượng,
người nhất định phải được sàng lọc chọn lựa, không thể lại khiến những
người dụng tâm kín đáo trà trộn vào.”
“Vâng, hạ quan nhớ kỹ.”
Trang Thư TÌnh vội vàng đi tới Từ phủ.
Nơi này lúc trước là toàn nhà của đại hoàng tử, sau khi nàng thu hồi
hoàng thượng liền ban cho Từ gia, bởi vì lúc trước đã đến nên cũng quen
thuộc.
Không có người gác cổng, nha hoàn và sai vặt mang theo cũng chỉ có mấy
người ít ỏi, Trang Thư Tình tiến vào phòng chính mới có người nhìn thấy
nàng.
“Trang tiểu thư!”
“Người ở nơi nào?”
Nha hoàn kia vành mắt đỏ hồng vội vàng cúi người thi lễ, sau đó nghiêng
người dẫn đường, “Mời ngài theo nô tì, vừa rồi ngự y trong cung đã đến,
hiện tại người đều ở trong phòng lão phu nhân.”
Cách chỗ của mọi người cũng chưa đến vài bước, rất nhanh Trang Thư Tình liền thấy được mọi người Từ gia.
Lần gặp mặt này khiến nàng nghĩ đến Dương gia, chỉ là so sánh một chút
thì nữ quyến trong phòng yếu hơn rất nhiều so với nữ quyến Dương gia.
Còn nữa, mệnh của Từ gia cũng tốt hơn Dương gia, tốt xấu gì thì Từ tướng quân và nhị công tử cũng có thể còn sống trở về.
“Sự phụ!” Từ Giai Oánh vừa quay đầu liền nhìn thấy người đứng ở ngoài
cửa, cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến, ôm chặt lấy nàng khóc
đến nỗi không kịp thở.
Từ phu nhân chống giường ngồi dậy, đẩy người bên cạnh ra một chút muốn đi xuống giường.
Trang Thư Tình vội kéo Từ Giai Oánh lên, “Lão phu nhân hiện tại không cần nói gì hết thân thể ngài quan trọng hơn.”
“Lão thân ta cám ơn ngài, Trang đại phu, chỉ là tiếng cảm ơn này quá
nhẹ, thi lễ mới khiến thể xác và linh hồn lão thân có thể thoải mái
chút.”
“Ngài thoải mái, nhưng trong lòng của ta không cho phép, được rồi, Giai
Oánh, đừng khóc, đến đỡ nương nằm xuống, Vinh viện sử, tình huống thế
nào?”
Trước mặt vị này, Vinh Chính cũng không chỉ nói lời tốt, đành nói thẳng: “Lão phu nhân tuy rằng lúc trước bảo dưỡng tốt nhưng rốt cuộc cũng là
người có tuổi, tinh thần bị tổn thương nặng nề, hơn nữa còn bị phong hàn xâm nhập lục phủ ngũ tạng, tĩnh dưỡng vài tháng may ra mới tốt lên
được, lão phu nhân nhất định phải an tâm tịnh dưỡng.”
Cho dù là dưỡng tốt thì thọ nguyên sợ là vẫn sẽ có chút trở ngại, nếu
như lại chịu kích thích thì không chừng sẽ không còn, lời này Vinh Chính chưa nói.
Trang Thư Tình cũng đi qua xem mạch, trong lòng cũng hiểu được, “Mọi
người đều nghe được rồi chứ, lão phu nhân cần phải tĩnh dưỡng tốt, có
chuyện gì, các người đều phải chịu tội, đừng ép buộc người đến mức không còn.”
Lời này nếu người khác nói, Từ gia chưa chắc sẽ nghe lọt tai, thậm chí còn tâm sinh phản cảm.
Nhưng bời vì lời này là do Trang Thư Tình nói, trên đường không quá chịu khổ đều nhờ người của nàng, đến kinh đô cũng nhờ nàng mà được yên ổn,
đối với nàng mọi người đều tin phục, tất cả ào ào đáp lời.
Vinh Chính kê đơn thuốc, sau đó Từ Khang Bình tự mình đưa người ra ngoài.
Lão phu nhân cầm lấy tay Trang Thư Tình, đôi tay ngày thường được bảo
dưỡng thích dắng, thoạt nhìn phú quý trắng nõn, nay lại gầy trơ xương,
“Có thể khiến viện trưởng thái y viện đến đây một chuyến đều là nhờ mặt
mũi của Trang đại phu, người Từ gia khiến ngài thêm phiền toái rồi.”
“Từ gia vôn không làm sai gì, ngài yên tâm, hoàng thượng đã từng nói, Từ tướng quân là bề tôi đắc lực của ngài. Từ tướng quân trung tâm, hoàng
thường đều hiểu, con đường sau này còn dài, ngài đừng vì chuyện này mà
khiến bản thân suy yếu.”
Nước mắt của Từ phu nhân nhịn suốt một đường lúc này liền chảy xuống, “Hoàng thượng thánh minh.”
Đây là tư tưởng Trang Thư Tình không cách nào lý giải, vì hoàng gia mà
mất đi một đứa con. Phu quân và một đứa con khác còn sống trở về cũng
phải nhận hết cực khổ, nhưng bởi vì một câu thánh minh của hoàng thượng
lại có thể hóa giải khúc mắc trong lòng.
Nàng tự nhận bản thân làm không được.
Nếu người chiu phải chuyện này là nàng, nàng sẽ hận cả đời.
“Ngũ hoàng tử đã trảm, những chuyện hắn làm không thể giấu giếm, Từ
tướng quân chịu oan đã như đinh đóng cột, tuy hiện tại chuyện Từ tướng
quân còn sống chưa người nào biết được, nhưng chờ mọi người an trí tốt
sợ là có người đến cửa, hiện tại tốt nhất là không nên gặp bất kì ai.”
Từ phu nhân gật đầu, “Lão thân minh bạch ý của Trang đại phu, Bình Nhi, đóng cửa Từ gia, từ chối tiếp khách.”
“Vâng, nương.” Từ Khang Bình trả lời mẫu thân, sau đó xoay người bái một bái với Trang Thư Tình.
Trang Thư Tình muốn tránh đi, Từ phu nhân lại cầm chặt lấy tay nàng, “Lễ này, Trang đại phu ngài nhận đi.”
Nữ quyến Từ gia cũng ào ào cúi đầu, Trang Thư Tình không thể chịu lễ của mọi người trong phòng, “Mau đứng lên hết đi.”
Từ Giai Oánh lạii rớt nước mắt, Trang Thư Tình bất đắc dĩ, “Quần áo ta
đều là nước mắt, có thể mang đi làm muối cho một bàn đồ ăn.”
Đang khóc, Từ Giai Oánh ‘phốc’ một tiếng nở nụ cười, vừa khóc vừa cười, chật vật vô cùng.
“Để nàng khóc đi, nước mắt đã nghẹn một dường.” Từ phu nhân yêu thương
nhìn nữ nhi, bởi vì tùy hứng mà chọn nhầm nam nhân, với tính cách của nữ nhi sợ là phải khiến nàng lo lắng cả đời, nhưng nghĩ đến cũng người
được lợi lại là nữ nhi ngốc này.
May mắn bái được một vị sư phụ tốt như vậy, về sau hai mắt nàng đóng lại cũng không cần lo nữ nhi sẽ bị người bắt nạt. Ít nhất ở Từ gia, về sau
ngay cả chút sắc mặt cũng sẽ không cho nữ nhi xem.
Hồi cung không lâu, Hướng Tả liền đến bẩm báo cho nàng, “Từ tướng quân đến kinh đô.”
“Rốt cục cũng đến. Trực tiếp mang người đến gặp hoàng thượng đi, những
người khác không gặp nhưng người này hoàng thượng sẽ gặp.”
“Vâng.”
Nguyên tưởng rằng sẽ không cần đến nàng, nhưng không bao lâu Ôn Đức lại
đến mời nàng qua. Dặn dò Lục hoàng tử xem xong một bàn tấu chương, Trang Thư Tình mới vội vàng đi theo.
So với thời điểm mới được cứu, tuy rằng bôn ba một đường nhưng tinh thần của Từ Công Mậu đã tốt hơn trước nhiều, có thể nói là hồng hào.
Cũng không biết hoàng thượng cho hắn ăn tiên đan thần dược gì.
Từ Khang Thắng và Lưu Xuân Hiền đã ở đó.
Nhìn thấy nàng, hai người nhất tề hành lễ, “Trang đại phu.”
Trang Thư Tình gật đầu với bọn họ, ngồi xuống ghế Ôn Đức vừa mới chuyển đến.
Trong mắt Từ Công Mậu nhìn nàng tràn đầy cảm kích, “Trang đại phu, mọi người từ gia… Ít nhiều đều nhờ ngài.”
“Ta đã nhận một rỗ lễ ở Từ gia, hoàng thượng, ngài tìm ta?”
Hoàng đế nâng đầu, nhìn tình thần cũng không tệ, “Chuyện bây giờ đều là con quản, nên ta an bày con đến nói chuyện với hắn.”
Trang Thư Tình hiểu được, “Từ tướng quân ngài còn có thể xuất chinh không?”
Hoàng đế dở khóc dở cười, nói như vậy có phải quá trực tiếp hay không? Thật là, ngày cả đi đường vòng cũng không có.
Từ Công Mậu nghe xong tinh thần run lên, kém chút vỗ án đứng lên, “Trang đại phu ý muốn nói là hạ quan còn có thể đi đánh Cúc Quốc?”
“Có đi hay không?”
“Đi! Thù của trưởng tử không thể không báo!”
“Từ Khang Thắng vội xin đi giết giặc, “Trang đại phu, ta cũng muốn đi.”
“Có thể, Lưu Xuân Hiền, ngươi có muốn đi?”
Lưu Xuân Hiền miệng khô khốc, hắn lại không muốn đi, nhưng ở trước mặt
hoàng thượng hắn nào có thể cự tuyệt, vậy không phải nói rõ là sợ chết
sao?
Lúc này, kỳ thực hắn muốn trở về xem thê nhi một hồi, về phần chuyện khác, không muốn suy nghĩ, “Nếu như cần ta, ta sẽ đi.”
Trang Thư Tình vừa lòng gật đầu, “Các ngươi đều có thể đi, hơn nữa,
không chỉ các ngươi, tam hoàng tử sẽ đi, hắn được xếp làm tiểu tướng
dưới trướng Từ tướng quân, chỉ là tiểu tướng, giống tất cả những tiểu
tướng khác.”
Câu nói này của nàng khiến Từ Công Mậu nuốt lại lời muốn nói.
“Về chuyện khác, còn có thể cử một tổ người thích hợp đến quan sát trận
chiến, lời như ý, quan sát cuộc chiến thì chỉ có thể quan sát cuộc
chiến.”
Từ Công Mậu cơ hồ lập tức liền hiểu ý của Trang Thư Tình, dùng sức gật
đầu, Chu Quốc hiện tại đang trong thời kì chiến tranh, không nhân cơ hội bồi dưỡng người thì đợi đến khi nào!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!