Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
***
Phu quân của Diệp Hồng Tiên dùng một quyền đánh bại Đồng Thiết Tâm vừa mới trở thành đệ tử thân truyền, còn cắt luôn hai ngón tay của gã đã nhanh chóng lan truyền khắp Linh Lung Các.
Từ Hàn ẩn giấu tài năng cùng thủ đoạn tàn nhẫn dưới sự khuếch đại của mọi người đã gần như bị ma hóa, lưu truyền vô cùng kì diệu giữa đệ tử các đỉnh núi.
Mà cho tới ngày thứ hai, bên trong phủ Tế thế của Huyền Hà Phong, các trưởng lão chấp sự của các ngọn núi đã tề tụ tại đây.
Chưởng giáo Ninh Trúc Mang còn chưa đến, trưởng lão chấp sự của các ngọn núi đã châu đầu ghé tai, không biết nói mấy thứ gì đó, nhưng ánh mắt chỉ hữu ý vô ý liếc về phía một vị nam tử áo tím trong chỗ này.
Nam tử kia ngoài năm mươi tuổi, ngoại hình mày kiếm mắt hổ, trên mặt sắc cạnh giống như đao gọt, trước người đặt một cây đao lớn, sắc mặt lúc này đang rất nghiêm túc và âm trầm ngồi ở một góc, y đương nhiên có thể nghe thấy mọi người chung quanh xì xào bàn tán, mà điều này càng khiến cho sắc mặt y càng thêm xấu xí. Người này chính là tu sĩ Ly Trần cảnh – Thanh Như Khê, chính là sư tôn của vị Đồng Thiết Tâm bị Từ Hàn cắt hai ngón tay kia!
“Trác tiên sinh cho rằng Ninh chưởng giáo lúc này triệu tập trưởng lão chấp sự các ngọn núi thì có liên quan đến chuyện xảy ra ngày hôm qua hay không?” Một lão giả mặc đại bào màu đen trong đám người nghiêng đầu hỏi nam tử trung niên bộ dáng nho nhã ở bên cạnh mình.
“Tranh đấu giữa các đệ tử, lại không tới mức tai nạn chết người, nếu như chỉ có việc này đã muốn triệu tập trưởng lão trong môn thì chúng ta đây chẳng phải là bận rộn chết” Trác tiên sinh cười nhẹ nói.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì, đáng giá để điều động ra nhiều người như vậy, tác phong làm việc của Ninh Trúc Mang dù sao vẫn là thiên mã hành không*, ta thấy là vị trí chưởng giáo mà hắn ngồi quá thoải mái a.” Lão giả áo đen, cũng chính là vị Hồng lão chấp sự trên Đại Hoàn Phong kia có chút khó chịu mà nói.*ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc)
“Hồng Lão Hà cần gì phải tức giận, muốn biết cuối cùng có chuyện gì chẳng bằng đợi chưởng giáo tới là sẽ biết sao.” Trác tiên sinh lại cười khẽ nói.
Hồng lão thấy y như thế, cũng biết y không hề có hứng thú trò chuyện về cái chủ đề này, cũng rất thức thời không hỏi gì thêm nữa.
…
Ngay lúc mọi người đang âm thầm phỏng đoán, một nam tử mi trắng tóc đen mặc áo nhung bỗng nhiên từ ngoài điện đi vào, phủ Tế thế vừa mới còn ầm ĩ vào một khắc này lập tức yên lặng xuống.
Chờ nam tử kia đi đến đài cao, đám người ngồi hai bên đồng loạt đứng người lên, chắp tay thi lễ với hắn, trong miệng hô to nói: “bái kiến Chưởng giáo.”
Nam tử mi trắng kia nghe vậy khẽ vuốt càm, thò tay ra hiệu, nói: “mời chư vị ngồi.”
Mặc dù thanh tuyến của hắn vẫn nhu hòa như trước, nhưng người có lòng sẽ có thể phát hiện ra, hai đầu lông mày của vị chưởng giáo đại nhân này đang mang theo một vẻ tối tăm phiền muộn khó có thể tan đi.
Vị nam tử mi trắng, cũng chính là chưởng giáo Ninh Trúc Mang sau khi nói xong lời ấy liền muốn ngồi xuống, thế nhưng bờ mông chưa kịp chạm ghế, trong đám người liền vang lên một tiếng hô to.
“Từ Hàn – khách khanh của Huyền Hà Phong ỷ thế hiếp người, cắt đứt hai ngón tay của Đồng Thiết Tâm, đệ tử dưới trướng ta, kính xin chưởng giáo làm chủ cho đệ tử của ta!”
Chỉ thấy Thanh Như Khê mặc một bộ áo tím bước một bước tới trong đại điện, chắp tay khom người lớn tiếng nói.
Mọi người ở đây đều đã sớm dự liệu sẽ có tiết mục này, vào lúc đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía Ninh Trúc Mang trên đài cao.
Từ Hàn bất kể ra sao thì cũng là người Ninh Trúc Mang tuyển vào trong môn, trước đó bởi vì chuyện này mà tất cả mọi người trong môn đều nghị luận. Ninh Trúc Mang lực bài chúng nghị, thậm chí lấy thân phận chưởng môn ra cứng rắn đè việc này xuống, hôm nay Từ Hàn lại làm ra chuyện như vậy, Thanh Như Khê càng báo lên môn. Việc này nói là đánh mặt Ninh Trúc Mang cũng không quá đáng.
Trong đó có những kẻ đã sớm có lòng bất mãn với Ninh Trúc Mang như Đinh Cảnh Trình, Hồng lão, trong con ngươi bọn chúng càng tràn ngập vẻ trêu tức, chờ xem vị chưởng giáo đại nhân này xấu mặt.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của bọn họ, lúc nghe thấy Thanh Như Khê nói như vậy, sắc mặt Ninh Trúc Mang lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn trầm mặc nhìn Thanh Như Khê một lúc lâu, mới có chút mệt mỏi lên tiếng nói: “ta đã biết được việc này, Thanh trưởng lão không cần để ở trong lòng chuyện của bọn tiểu bối, sau này ta sẽ phái người đi thăm viếng Đồng Thiết Tâm, nhất định sẽ giúp gã ổn định sức khỏe trong vòng năm ngày.”
Ninh Trúc Mang nói như vậy hiển nhiên là muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng nếu như Thanh Như Khê đã chọn vạch trần chuyện này ở trước mặt nhiều người như vậy, thì kết quả này chắc chắn sẽ không khiến y thỏa mãn.
Chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, Thanh Như Khê liền đột nhiên quỳ gối trước đại điện.
“Tên Từ Hàn kia không phân tốt xấu cắt đứt hai ngón tay của đồ nhi ta, nếu như ác đồ như vậy không bị nghiêm trị, chỉ sợ sẽ làm cho trưởng lão trong môn, đến đệ tử nô bộc thất vọng đau khổ!”
Y cao giọng nói, bên trong thanh tuyến bao hàm ý bi thương, dường như cực kỳ đau khổ đối với chuyện này.
“Ừ…” Sắc mặt Ninh Trúc Mang vào lúc đó càng âm trầm, hắn tự tay ấn lấy huyệt Thái dương hai bên đôi mắt mình, sau một lúc trầm mặc thật lâu mới vừa hỏi: “vậy theo ý của Thanh trưởng lão, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
“Từ Hàn cả gan làm loạn, làm tổn thương môn nhân chúng ta, theo như quy định của môn thì có thể chặt đứt một tay, sau đó trục xuất Linh Lung Các, trọn đời không được vào lại sơn môn!” Thanh Như Khê tiếp tục cao giọng nói, ngữ khí kiên quyết.
“Thanh trưởng lão, dù sao chuyện này liên quan đến tiền đồ của Từ Hàn, nguyên nhân như thế nào thì chúng ta còn chưa rõ, không bằng thế này, để chờ qua ít ngày thân thể Đồng Thiết Tâm khôi phục, chúng ta gọi những người tham gia chuyện này tới trước điện, trực tiếp hỏi rõ, đến lúc đó đúng sai tự có kết luận, ngày hôm nay ta triệu tập mọi người tới đây, còn có chuyện quan trọng…” Thái độ của Ninh Trúc Mang có chút dịu dần, đại khái là muốn tạm thời bỏ qua chuyện này.
“Chưởng giáo, ta cho rằng chuyện này liên quan đến môn phong của Linh Lung Các, đệ tử trên dưới đều chờ đợi chưởng giáo cho một cái công đạo. Linh Lung Các chúng ta là chính đạo đứng đầu thiên hạ, nếu như trong môn lại có ác đồ đại ác như vậy, không khiển trách một cách nghiêm túc, rồi còn tiếp tục bao che, ít thì sẽ khiến mọi người thất lạc, mà còn dao động đến căn cơ lập phái của Linh Lung Các chúng ta, khiến truyền thừa nghìn năm hủy hoại chỉ trong chốc lát a!!!” Lời nói này của Thanh Như Khê như là đang than thở khóc lóc, nếu người không hiểu chuyện thì có thể cho rằng y rất có tâm, không hề khó nghe.
“Thanh trưởng lão, chuyện có nặng có nhẹ…” Ninh Trúc Mang thấy thế, đầu có chút thấy đau, hắn đè tính khí của mình xuống, từ tốn khuyên nhủ nói.
Thế nhưng còn chưa nói xong, liền bị Thanh Như Khê cứng rắn đánh gãy một lần nữa.
“Ta cho rằng liên quang đến truyền thừa của tông môn, có cấp bách mấy cũng không bằng chuyện này!” Trong nháy mắt, chuyện này liền bị Thanh Như Khê tăng lên đến tình trạng truyền thừa của tông môn.
“Chưởng giáo, nếu như Như Khê đã khăng khăng như thế, vậy thì xin chưởng giáo cho y một công đạo, cũng khá hơn là khước từ chuyện này.” Lúc này, Đinh Cảnh Trình gầy còm vào lúc đó cũng phóng ra một bước, chắp tay nói với Ninh Trúc Mang.
“Đúng vậy a, Thanh trưởng lão đã vì Linh Lung Các mà vào sống ra chết nhiều năm, càng vất vả công lao càng lớn, kính xin chưởng giáo đại nhân thông cảm!”
Đã có Đinh Cảnh Trình dẫn đầu, đám người trong điện vào lúc đó cũng cất bước đi vào trong đại điện, cao giọng nói.
Ninh Trúc Mang cúi đầu xuống nhìn đám người dưới đài, thái độ của bọn họ nhìn như cung kính, cúi đầu xuống chắp tay, nhưng thực ra là đang bức vua thoái vị!
Ninh Trúc Mang hiểu rất rõ điểm này.
Hắn khẽ gật đầu, sắc mặt tuấn lãng vào một khắc này bỗng nhiên nổi lên một vẻ lệ khí nồng nặc.
“Tốt! Tốt!”
“Rất tốt!”
Hắn liền nói mấy cái chữ tốt, sau đó vung tay lên, lần lượt từng cái phong thư trắng như tuyết cùng lúc đó tự trong tay của hắn bay ra, tát thẳng mặt mọi người dưới đài.
“Các ngươi nói truyền thừa của tông môn với ta, vậy các ngươi liền nhìn thật kỹ xem, là tên đồ nhi gây chuyện thị phi khắp nơi của Thanh Như Khê trọng yếu, hay là chuyện trong thư này quan trọng hơn!”
Ninh Trúc Mang vào lúc đó nghiêm túc nói, hắn xưa nay luôn ôn hòa, có thể sử dụng ngữ khí như thế để nói chuyện với mọi người thì người trong cuộc bình sinh vẫn ít khi thấy được, bọn họ đồng loạt sững sờ, vội vàng nhặt những lá thư kia, cùng nhau chăm chú nhìn lại.
Mà sau khi thấy rõ nội dung được viết rõ trên những lá thư kia, thân thể mọi người chấn động, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngày bảy tháng mười, thành Cảnh Thăng, Sung châu, chấp sự Lưu Nam mất tích, bảy đệ tử đi theo đã chết dưới kiếm thương.
Ngày mười tám tháng mười, Cổ Mạc trấn, Từ châu, đệ tử thân truyền Hạ Lưu Quang bị hại, đầu người hai chỗ, chết rất tàn nhẫn.
Ngày ba tháng mười một, thành Hồng Đầu, Ký châu, trưởng lão Lý Thành Long chết bất đắc kỳ tử ở quán rượu, không xác định được nguyên nhân.
Ngày chín tháng mười một, thành Nhạn Lai, Thanh châu, hai đệ tử thân truyền là Lý Thanh, Việt Ninh tiến đến trấn áp Yêu họa chết một cách khó hiểu, có thể bị tà vật làm hại.
…
Lần lượt từng phong thư trắng như tuyết, những chuyện viết trong đó đều là tin tức những đệ tử của tông môn phái đi các nơi đã chết.
Tự lúc lập tông đến nay, có thể nói chưa bao giờ có số lượng tin tức đệ tử trong môn bị ngộ hại dày đặc như thế, trên mặt mọi người một khắc này cuối cùng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Chỉ hai tháng ngắn ngủi, Linh Lung Các chúng ta đã tổn thất ba vị trưởng lão, bốn vị chấp sự, chín vị đệ tử thân truyền! Thanh trưởng lão, ngươi nói rõ cho Ninh mỗ biết rốt cuộc là tên đồ nhi gây chuyện thi phi của ngươi trọng yếu, hay là tình cảnh của Linh Lung Các chúng ta hôm nay quan trọng hơn?”
Mà thanh tuyến lạnh lẽo của Ninh Trúc Mang cùng lúc đó vang lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!