Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần. - Chương 116: Bắt Cóc.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần.


Chương 116: Bắt Cóc.


“Công chúa, em đã hẹn được Mạc tướng quân rồi! Người định không đi gặp sao?”

Không nhờ Thanh Thanh nhắc nhở thì Mục Trường Mệnh xém chút cũng quên mất, mà đều đáng nói bây giờ Mục Trường Mệnh thật rất mệt mỏi chẳng còn chút tâm trạng để ra ngoài, thế nhưng giờ muốn gặp Mạc Tử Cách lại không dễ nên nàng cũng đành phải đi một chuyến.

“Đi chứ! Em thay y phục giúp ta”

“Dạ công chúa!”

Chỗ hẹn là một tửu lâu cũng không quá đông khách, để tránh tai mắt Mục Trường Mệnh vẫn cãi nam trang và cũng chọn một phòng kính đáo ở tầng trên, vừa cùng Thanh Thanh đi đến phía trên thì ngay lập tức bước chân đã dừng, mắt Mục Trường Mệnh đã mở to hết cỡ tiếp đó mặt đã nổi lên đầy hận ý cùng sát ý, mà nhìn về phía người vừa bước vào phòng kia làm Thanh Thanh cũng không hiểu mà nhìn theo.

“Công…tử” Thanh Thanh khẽ gọi nhưng Mục Trường Mệnh như không nghe thấy.

“Công…tử!”

Lo lắng Thanh Thanh lại gọi cùng lúc lay cổ y phục nàng thì giật mình thu tay lại vì cái nhìn lạnh lẽo của Mục Trường Mệnh đã dọa Thanh Thanh sợ.

“Công…tử! Người sao vậy?”

Bỏ mặc lời Thanh Thanh, vì kích động Mục Trường Mệnh lập tức lau về phía căn phòng đó thế nhưng chưa bước được năm bước đã dừng lại như đang suy nghĩ cái gì, sau vài khắc thì bản thân đã lấy lại được một chút bình tỉnh.

“Chúng ta vào phòng thôi!”

Mắt thấy Mục Trường Mệnh đã theo tiểu nhị mở cửa phòng đi vào thì Thanh Thanh cũng hối hả đi theo.

Theo lời hẹn ta cũng đã đến nhưng không phải một mình mà có cả Thiên Ý cùng Dạ Ý nữa, vừa bước vào trong đã thấy Mục Trường Mệnh ngồi đấy còn Thanh Thanh thì đứng bên cạnh.

“Tướng quân! Mời ngồi!”

Thấy ta Mục Trường Mệnh cũng đưa tay ra hiệu cũng cùng lúc nhìn đến Thanh Thanh đang đứng.

“Em ra ngoài đi!”

“Dạ công chúa!”

Mắt thấy Thanh Thanh đã đi, ta cũng gật đầu ra hiệu cho Thiên Ý cùng Dạ Ý, hai em ấy cũng nối bước sau Thanh Thanh thuận tay mà khẽ khép cửa.

“Công chúa tìm ta có chuyện gì?”

Mục Trường Mệnh kia hôm nay thật kì lạ cứ mãi trầm tư không phát ra lời nào kể từ khi cửa bị đóng làm ta còn phải lên tiếng kéo nàng ta về trong hiện thực.

“Chắc tướng quân biết chuyện của tướng phủ rồi!”

“Ta đã biết!”

“Thật ra ta nghĩ tướng phủ là bị oan”

“Chuyện này là rõ ràng còn gì, phụ thân ta là trung thần, sao có thể thông đồng cùng Tây Khương được!”

Ta biết Mục Trường Mệnh không rảnh rỗi mà tìm ta trò chuyện, thấy nàng ta lại im lặng nên ta cũng không muốn ở đây mất thời gian.

“Công chúa tìm ta chỉ để nói vậy?”

“Không ta lần này đến để cảm tạ ơn cứu mạng lần trước thôi, nếu không nhờ có các tướng công của tướng quân thì e Mục Trường Mệnh ta đã không còn cơ hội ngồi đây!”

“Công chúa đã quá lời”

Có phải ta đã nghĩ quá nhiều, Mục Trường Mệnh này không phải vì chuyện có liên quan đến Cẩn Triệt sẽ không đến tìm ta, vậy mà tự nãy giờ nàng ta cứ nói chuyện chẳng cái nào liên quan tới chàng ấy cả.

“Mạc tướng quân! Thật ra yêu một người là thế nào?”

Có chút giật mình vì câu hỏi kia, lần đầu tiên ta thấy Mục Trường Mệnh lại yếu đuối như vậy, khẩu khí thường ngày của nàng ta biến đâu mất tiêu rồi? Sao nàng ta lại hỏi ta câu này kia chứ?.

“Cái này không phải công chúa cũng rõ sao?”

Ta hỏi ngược vì không phải nàng ta cũng yêu Cẩn Triệt hay sao? thế nhưng nàng ta lại lắc đầu.

“Ta không hiểu, ta chỉ biết Tứ hoàng tỷ ta đã yêu một người đến tôn nghiêm cũng không còn, đau khổ tuyệt vọng đến lúc chết, vậy cái đó gọi là tình yêu sao?”

Tứ hoàng tỷ? Chắc là nữ nhân lần trước Tấn Triệu đã nhắc tới.

“Cũng có thể là vậy, tuy ta không hiểu chuyện trước đó của Tứ công chúa, nhưng nàng ra dù có chịu đau thương vẫn chọn người đó thì đó là yêu, vốn dĩ đâu cần phải bản thân hạnh phúc, thấy người mình yêu cũng hạnh phúc thì đó cũng là tình yêu thôi!”

Nàng ta lại rơi vào trầm tư, Mục Trường Mệnh hôm nay đúng là quái lạ, làm ta cũng không thể nào hiểu nổi.

“Công chúa! Ngươi ổn chứ?”

Mục Trường Mệnh lại đưa vẻ mặt thống khổ ra nhìn ta, rồi lại nhẹ lắc đầu cứ như hôm nay nàng ta đã bị trúng tà vậy.

“Mạc tướng quân, có thể uống với ta vài ly không? Ở đây ta chẳng quen biết ai ngoài tướng quân, xem như hôm nay chúng ta dẹp qua tất cả những chuyện trước mà ngồi nói chuyện như một bằng hữu”

Tay đã rót đầy chung cho ta, nàng ta làm ta cũng không thể từ chối được! Mục Trường Mệnh vốn không xấu, nếu ta kể nàng ta nghe về kết cuộc của Cẩn Triệt sau này, không biết nàng ta có vì thế mà buông tay không? Mà chắc gì nàng ta sẽ tin ta.

Cả ta và Mục Trường Mệnh cứ ngồi thế mà đã uống cạn tận hết cả bình rượu, muốn dừng tay chưa kịp ngăn thì chung lại bị nàng ta rót đầy, quả thật hôm nay là muốn không say không về sao?.

“Công chúa ta không thể uống tiếp, ta vừa mới hồi phục, không thể uống quá nhiều rượu được”

“Vậy sao! Thôi được!”

Thấy cũng không có chuyện gì để nán lại nữa nên ta cũng đứng dậy để rời đi.

“Công chúa ta nên về đây! Thứ lỗi không tiện ở lâu”

Mục Trường Mệnh chưa kịp lên tiếng thì cửa sổ đã bị đẩy tung, hai hắc y đã xông vào cũng cùng lúc huyệt của nàng ta đã bị điểm.

“Khốn kiếp! Các ngươi là ai?”

Ta cũng vừa vung tay đánh tới để chặn lại thì một tên đã đỡ chiêu của ta, còn tên kia đã nhấc bỗng nàng ta lên mà tẩu thoát.

“Đừng hòng chạy”

========================

Một cỗ xe ngựa được hộ tống bởi bốn nam nhân cởi ngựa, di chuyển với tốc độ không nhanh cũng không chậm thì ở đâu một tên hắc y từ trên trời rơi xuống, chặn trước đầu ngựa làm bọn chúng hoảng hốt rống to kẻ đánh xe cũng kịp kéo cương trong hoảng hốt.

“Có chuyện gì?” Người trong xe đã vén màn xe ra mà hỏi.

“Chủ nhân! Có kẻ tìm chết”

Nói đoạn hắn đã nhìn đến tên hắc y đang ôm ngực ngồi trên đất cũng không quên tên nam nhân đang đứng đối diện tên hắc y.

“Các ngươi là ai? Muốn chết!”

Ta thấy mấy tên đó đã rút kiếm, biết động đến phiền phức nên khi một trong bốn tên kịp đánh trúng ta cũng né sang mà bắt lại một trong đường kiếm kia.

“Thất lễ rồi! Ta chỉ bắt tội nhân, sẽ đi ngay”

“Muốn bắt ta, ngu xuẩn”

Tên hắc y muốn tẩu thoát khi ta sơ ý, thế nhưng khi ta chưa kịp đuổi theo thì hắn đã từ trên mà ngã xuống kèm theo tiếng la thảm thiết.

“Công tử! Chúng thuộc hạ đến trễ” Tô Tô đã chấp tay cung kính.

Nhìn lại ta tiến đến bên tên hắc y, thấy hắn đã nằm bất động, tay đưa đến sờ đến mũi thì hắn đã tắc thở, thật phiền phức.

“Công..tử! Là thuộc hạ mạnh tay quá…” Ác nhân vừa nói vừa gãy đầu khó xử.

Ta cũng hết cách, người đã chết thì làm sao tìm ra tung tích của Mục Trường Mệnh được.

“Công tử! Cẩn thận!”

Tô Tô hô lớn, ngay sau đó nàng ta đã lau đến dùng kiếm của mình đỡ đường kiếm kia, ta lại quên mất còn mấy tên thân đầy sát khí ở đây, Ác Nhân cũng xông đến.

“Dừng lại đi!”

Giọng nam nhân đó đã thành công làm mấy tên thuộc hạ mình dừng lại, ta cũng đưa tay ra hiệu cho Tô Tô và Ác Nhân, màn xe đã được một tên thuộc hạ vén lên, bên trong một tên nam nhân nhìn như vương tôn công tử, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn đến bọn ta.

“Cũng có thực lực đó, hôm nay tha cho các ngươi, lần sau đừng để ta thấy, nếu không sẽ không may mắn như hôm nay đâu”

“Gì chứ! Không biết ai là kẻ may mắn” Ác Nhân đã nghiến răng khó chịu.

Thấy hắn đã tiến lên dường như muốn đánh lần nữa thì Tô Tô đã giữ lấy vai hắn lại, theo ánh mắt đó của nàng ta, ta biết nàng ta biết nam nhân này và quả nhiên nàng ta đã tiến sát tai ta khẽ giọng.

“Vương phi! Hắn là đại hoàng tử của Mục quốc, Mục Trường Lưu”

Mục Trường Lưu sao? Ký ức lúc trước ta chưa gặp qua hắn, hôm nay vì cứ sự gì lại gặp hắn ở đây kia chứ?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN