Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời
Chương 3: Trọng sinh
Lúc Cố Thừa Minh tỉnh lại, đập vào mắt là chùm đèn pha lê đã từng rất quen thuộc trong trí nhớ đang treo lơ lửng trên trần nhà.
Hắn nhanh chóng ngồi dậy, “tách” một tiếng mở đèn ngủ cạnh đầu giường lên.
Ánh sáng nhu hòa chiếu sáng một góc căn phòng, hắn nương theo ánh sáng mờ tối nhìn ngón tay và bàn tay cơ thể đã thu nhỏ lại, nhìn xuống áo ngủ sọc xanh lam đang mặc trên người.
Trong lòng hắn vô cùng hoảng hốt, chân trần chạy tới trước gương cạnh tủ quần áo soi thử lại thấy trong gương là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi thoạt nhìn rất giống hắn có điều thấp hơn một tí, tóc tai lộn xộn vểnh lên, hắn còn thấy được thiếu niên trong gương đang rất kinh ngạc.
Hắn đã chết rồi sao?
Hay vẫn đang nằm mơ?
Cố Thừa Minh nhắm mắt lại nâng bàn tay đang nắm chặt hung hăng đấm vào gương. Màn đêm yên tĩnh nên tiếng gương vỡ nát cũng rõ ràng hơn. Hắn không như mong muốn mà tỉnh lại, cảm giác được bàn tay không ngừng đau đớn đang rỉ máu.
Dòng máu ấm áp từng chút từng chút lan ra, hắn nhìn tấm gương vỡ nát trước mặt, nhếch miệng cười.
Lần này, không phải là mơ.
Dì Ngô bị tiếng ồn đánh thức nhanh chóng chạy vào phòng, mở đèn lên lại phát hiện Cố Thừa Minh đang đứng trước tấm gương vỡ, bàn tay không ngừng ứa máu, vội vã cầm cánh tay không bị thương kéo hắn ngồi lên giường, vội vã lấy hộp y tế sơ cứu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu chủ mơ thấy ác mộng hả?”
Cố Thừa Minh nhìn dì Ngô đang xử lý vết thương cho mình, mở miệng đáp: “Dạ, con mơ thấy một cái ác mộng rất dài, rất rất dài.”
Dì Ngô lại an ủi hắn một lúc rồi mới dặn dò hắn không được cử động, chạy đi gọi điện thoại cho bác sĩ riêng.
Cố Thừa Minh nhìn căn phòng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mắt khẽ cười chua xót.
Ký ức vẫn còn đó, hắn nhớ lại mấy năm thống khổ sau khi Lê Dự mất, mới đầu hắn dường như không thể tiếp thu sự thật, vẫn luôn cảm thấy Lê Dự còn ở bên cạnh hắn, còn làm việc ở cái kia viện điều dưỡng nơi mà bọn hắn gặp gỡ, còn có thể cười nói với hắn rằng cậu thích tuyết, chờ đến lúc bọn họ nghỉ phép sẽ cùng nhau đến phương Bắc ngắm cực quang.
Nhưng chờ hắn liều mạng làm việc, thật vất vả mới dành ra được một kỳ nghỉ, xếp xong xuôi hết rồi, lúc đến viện điều dưỡng đón Lê Dự thì có người lại nói cho hắn biết rằng: “Lê Dự biến mất.”
Nên hắn muốn đi tìm cậu.
Hắn một đường vừa đi đến Phương Bắc vừa tìm người, thành phố M là thành phố lớn nhất Phương Bắc, mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng cũng là một thành phố rất đẹp. Hắn đã xem triển lãm điêu khắc tuyết, ngồi xe trượt tuyết ngựa, đi dạo thôn Bắc Cực và cùng mọi người đốt lửa sưởi ấm, thậm chí còn được thấy cực quang rất hiếm xuất hiện kia. Hắn đứng trước mỹ cảnh trong kỳ tích thành kính ước nguyện nhưng từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một mình hắn.
Hắn đã hỏi rất nhiều người đi đường có từng thấy một thanh niên cao cao mảnh khảnh, dung mạo rất dễ nhìn trong ảnh không, mọi người đều lắc đầu.
Ở thành phố giá lạnh này, Cố Thừa Minh bỗng nhận ra Lê Dự đã đi rồi, nơi đây từng là giấc mơ của hai người nhưng bây giờ chỉ còn lại mình hắn trên cõi đời này mà thôi.
Hắn đứng dưới thời tiết âm 30 độ, gió lạnh giống như từ thân thể thổi vào lòng hắn, nước mắt cũng đóng thành băng.
Bác sĩ đến băng bó kỹ vết thương, dì Ngô nhìn Cố Thừa Minh đang thất thần, có chút bận tâm khuyên nhủ: “Cậu chủ, yên tâm ngủ đi, sẽ không mơ thấy ác mộng nữa đâu.”
Cố Thừa Minh không nhúc nhích cũng không trả lời.
Bỗng nhiên cửa phòng nửa khép bị người mẹ mà hắn đã lâu chưa gặp đẩy ra, trong tay còn mang túi xách, trên người vẫn còn những trang sức lộng lẫy tinh xảo đi dạ tiệc, nhìn tay hắn bị bao thành bánh chưng, kinh ngạc nói: “Thừa Minh, tay của con bị sao vậy?”
Hắn nhìn người đứng trước mắt mình, vẫn là dáng dấp khi bà còn trẻ, khóe mắt và đuôi lông mày đều đắc ý phong tình. Thấy mẹ đi tới chỗ mình, hắn lại nhìn người cha đang đứng ngoài cửa kia.
Cố Thừa Minh còn nhớ khi hắn rời thành phố M, trên đường từ sân bay về nhà thì bị Cố Nhất Bác – con riêng của cha hắn đâm vào xe gây tai nạn giao thông.
Hắn nhớ rõ bản thân khi đó nằm trong vũng máu nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Cố Nhất Bác hung tợn chửi rủa cho đến khi hắn ngất đi, cuối cùng tỉnh lại ở nơi này.
Hắn đột nhiên có chút buồn cười, Cố Nhất Bác làm như vậy không phải vì gia sản sao?
Cố Thừa Minh hắn cũng không hiếm lạ, hắn dùng danh nghĩa của của Lê Dự quyên góp toàn bộ tài sản, không ngờ lại bức tên kia làm như vậy.
Phương Lỵ Trăn nhìn con trai không trả lời mình mà còn cười cười, hơi sợ hãi mà ôm nó vào ngực, sờ trán lo lắng hỏi: “Con trai, con không khỏe chỗ nào sao?”
Cố Thừa Minh lắc đầu, giơ bàn tay được băng bó kỹ lên nói:”Không có, chỉ là không cẩn thận, không cần lo lắng.”
Bà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sờ đầu hắn an ủi: “Vậy thì tốt, con trai, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hắn gật đầu, nhìn cha hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa đến gần, chỉ có sau khi mẹ hắn đi ra mới cùng nhau rời đi. Dì Ngô cũng đóng cửa lùi ra ngoài, Cố Thừa Minh nằm trên giường lớn mềm mại, nhìn chùm đèn ngôi sao rực rỡ trên trần nhà, bất chợt nhớ tới đôi mắt của Lê Dự cũng sáng long lanh như vậy, lấp lánh như sao trên trời.
Lê Dự…Lê Dự…
Cố Thừa Minh nhắm hai mắt lại, nếu như hắn thật sự trọng sinh. Thì cho dù có như thế nào hắn chắc chắn phải tìm được cậu,yêu cậu sủng cậu một đời một kiếp, để cậu vô lo vô sợ,để cậu không cần phải lưu lạc tứ phương không nơi nào để đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!