Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 35
Sau khi Tống Ngôn Khê ngủ dậy, y luôn cảm thấy Ninh Vũ có gì đó kỳ kỳ, ánh mắt sáng quắc cùng độ cong không kiềm được nơi khoé miệng kia đều tỏ rõ rằng chủ nhân của nó đang không có ý tốt.
Ninh Vũ nhất định là đang đánh chủ ý xấu gì đó lên y.
“Tống Ngôn Khê, kỹ thuật vẽ tranh của ngươi thật là cao minh, tác phẩm vẽ ra vô cùng có linh khí. Cha vẫn hay khen ngươi am hiểu cầm kỳ thi hoạ. Ta từng may mắn được chiêm ngưỡng một tác phẩm của ngươi, bức tranh đó vô cùng đẹp, mấy hoạ sĩ có tiếng ngoài kia không ai sánh được với ngươi cả.”
Trong lòng Tống Ngôn Khê vô cùng đắc ý, thế nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc như thường: “Chỉ là quẹt quẹt vài cái thôi, không đáng để được đánh giá cao như vậy đâu.”
“Tống Ngôn Khê đúng là người vừa có tài vừa khiêm tốn mà.”
Tống Ngôn Khê được khen tới nở cả mặt mày, ngay sau đó lại thận trọng nói: “Do bình thường luyện tập nhiều nên mới vậy thôi, không có gì to tát cả. Ngươi có chuyện gì không?”
“Tống Ngôn Khê, ngươi có thể vẽ cho ta vài bức tranh được không? Ta muốn sưu tầm chúng để lâu lâu lấy ra chiêm ngưỡng.”
Tâm tình của Tống Ngôn Khê đang tốt, hơn nữa đối với y vẽ vài bức tranh cũng không phải chuyện khó khăn gì, lập tức phóng khoáng đồng ý: “Được, ngươi muốn bao nhiêu bức cũng được.”
Ninh Vũ đầy mặt kính phục: “Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là còn phóng khoáng hơn cả nam nhân nữa, cũng không hay lật lọng như cái đám kia. Ngươi thật tốt quá đi!” Ninh Vũ nói vô cùng chân thành.
Tống Ngôn Khê vô cùng đắc ý: “Ngươi có yêu cầu gì với tranh không? Muốn tranh vẽ cái gì?” Sau đó Tống Ngôn Khê trông thấy Ninh Vũ lấy ra quyển sách mình vô cùng quen thuộc kia, dự cảm không lành trong lòng càng ngày càng nhiều.
“Tống Ngôn Khê, ngươi có thể vẽ giống như vậy được không? Ừm, đúng rồi, phải vẽ thêm mặt nữa, cũng không cần mỗi bức mỗi khác đâu, cứ lấy mặt hai chúng ta là được.”
Tống Ngôn Khê run run chỉ tay vào Ninh Vũ, mặt đỏ hết cả lên: “Ngươi, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ.” Sao y có thể vẽ loại tranh đó được chứ, còn dùng mặt của bọn họ để vẽ nữa.
Ninh Vũ nắm chặt tay Tống Ngôn Khê: “Ta biết ngươi vẽ người rất giỏi, chắc chắn sẽ vẽ vô cùng đẹp. Hồi nãy ngươi đã đồng ý với ta rồi mà.”
“Ta, không, vẽ! Ta không thích vẽ người, vẽ cũng không đẹp chút nào đâu.”
“Ngươi nói dối.” Ninh Vũ lấy ra bức tranh Tống Ngôn Khê vẽ mình: “Ngươi xem này, ngươi vẽ bức này vô cùng sống động, trông y như thật ấy.”
Tống Ngôn Khê nhìn thấy bức tranh đó thì lập tức cuống lên, muốn đoạt lại “chứng cứ phạm tội” của y từ tay Ninh Vũ. Tống Ngôn Khê chưa từng làm chuyện xấu như vậy lần nào, chỉ là lúc ấy do giận Ninh Vũ quá nên mới lén lút làm chuyện xấu một chút để tự an ủi mình thôi.
Ninh Vũ giơ cánh tay đang cầm bức tranh kia lên thật cao, tay còn lại thì ôm lấy Tống Ngôn Khê đang nhào về phía ngực hắn, hôn một cái lên trán y: “Ngôn Khê ngoan ngoan, ta muốn xem lắm, ngươi vẽ cho ta được không? Chỉ có hai chúng ta xem thôi.”
Tống Ngôn Khê vất vả một hồi mới tỉnh táo lại, cắn răng miễn cưỡng thoả hiệp: “Được.”
Ai bảo Ninh Vũ ngốc nghếch thế? Rõ ràng là một tên cáo già gian xảo mà. Đầu tiên là nói các loại lời hay ý đẹp để mê hoặc tâm trí y, sau đó lựa ngay lúc y đang đắc ý chủ quan mà lừa y đáp ứng mong muốn của hắn. Cuối cùng là thuận thế đưa ra yêu cầu, thấy y không nghe thì lại lấy ra chứng cứ làm chuyện xấu của y để uy hiếp, vừa đấm vừa xoa, vô sỉ nhất là còn làm nũng với y nữa chứ!
Ninh Vũ để Tống Ngôn Khê ngồi yên trên đùi mình, kiềm lại Tống Ngôn Khê đang thẹn thùng muốn trốn, mở sách trên bàn ra, cùng y bàn luận các chi tiết trong tranh vẽ.
“Tống Ngôn Khê, ngươi nhìn chỗ này xem, không hợp lý chút nào, bắp đùi của ngươi không có hình dạng như vậy, ngươi mau sửa lại đi. Hơn nữa ngươi cũng phải vẽ luôn nước mắt trên mặt ngươi lúc đang khóc thút thít nữa đó, đúng rồi, có phải ngươi vẫn chưa biết biểu tình của mình lúc ấy như thế nào không?”
Eo của Tống Ngôn Khê bị Ninh Vũ ôm, không thể chạy thoát được, đành cúi đầu nghe Ninh Vũ lải nhải, vành tai ẩn dưới tóc mai nổi lên màu hồng tươi đẹp ướt át, cả cần cổ cũng ửng đỏ hết cả lên, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn thẹn thùng.
Ninh Vũ suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ ra một ý kiến tuyệt diệu: “Ngôn Khê, đêm nay chúng ta làm trước cái gương lớn của ngươi đi- oái~” phần đùi bị Tống Ngôn Khê nhéo một cái, khiến Ninh Vũ phải kêu lên: “Được rồi được rồi, ta không nói nữa, quyết định như vậy đi. Tiểu ca nhi đúng là hay ngượng mà.”
Ninh Vũ vẫn không cam tâm, ráng chịu đựng nỗi đau trên đùi rồi cố nói nốt phần còn lại: “Đến lúc đó ngươi không được nhắm mắt đâu nha, phải nhớ kỹ vẻ mặt của ngươi cho thật tốt, như thế thì mới có thể vẽ chính xác hơn.”
“Ta cũng phải quan sát mặt của ngươi thật kỹ luôn mới được. Ngươi đừng lo, chúng ta không vội, cứ từ từ, đây là một việc vô cùng phức tạp, chắc chắn cần rất nhiều thời gian mới hoàn thành xong.”
“Đúng rồi.” Ninh Vũ vỗ tay một cái, khuôn mặt cực kỳ kích động: “Chúng ta có thể tự suy nghĩ ra thật nhiều động tác mới nữa, trong sách lăn qua lộn lại chỉ có mấy cái thôi, ta chán lắm rồi.”
“Ngươi im lặng một chút được không?”
Ninh Vũ thấy tình hình không ổn, lập tức buông Tống Ngôn Khê ra: “Tống Ngôn Khê, ta đi học bài đây, ngươi nhớ chuẩn bị cho cẩn thận đó. Ta không lười biếng thì ngươi cũng không được lười biếng đâu.”
Tống Ngôn Khê trông cảnh Ninh Vũ đàng hoàng trịnh trọng ngồi đọc sách mà thấy vô cùng tức giận, sao trên đời lại có thể có loại người ác liệt như Ninh Vũ vậy chứ, đáng hận hơn là khi nhìn thấy ánh mắt khao khát mong đợi của Ninh Vũ, y dĩ nhiên lại không cự tuyệt được. Thay vào đó còn cân nhắc thêm những yêu cầu của Ninh Vũ.
Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là đồ ngốc! Đời trước bị Ninh Vũ hại thảm như vậy rồi, thế nhưng bây giờ lại dao động chỉ vì cái ôm ấm áp cùng hành động ôn nhu bầu bạn của Ninh Vũ.
Tống Ngôn Khê vừa suy nghĩ về loại giấy và bút mực mình sẽ dùng vừa xếp chồng những tờ giấy lên nhau, sau đó chọn dây da rồi buộc lại. Đáng chết, y còn thật sự định làm chuyện vô lý này nữa, đúng là trúng tà của Ninh Vũ mà.
Tống Ngôn Khê vô cùng ngứa mắt nụ cười trên mặt Ninh Vũ, vừa ngốc vừa tiện.
Buổi tối lúc cả nhà ăn cơm chung, Ninh cha vừa trông thấy Ninh Vũ liền nở nụ cười. Thấy Vũ nhi cười thì y cũng không nhịn được mà vui vẻ theo.
Ninh Uyên cũng thế: “Vũ nhi vừa làm được chuyện xấu gì à?”
Tống Ngôn Khê ngồi một bên lén lút gật đầu liên tục trong bụng, phụ thân đúng là hiểu rõ Ninh Vũ.
Ninh Uyên quanh năm ở trong binh doanh, trên người mang theo một cỗ khí thế không giận tự uy, kỷ luật nghiêm minh, càng toát ra cảm giác quyết đoán mãnh liệt. Dù đang ở phủ mà bỏ áo giáp ra, mặc thường phục vào thì vẫn ra dáng uy nghiêm của người bề trên.
Tuy Tống Ngôn Khê kính trọng phụ thân nhưng cũng không kỳ thị. Y biết rõ rằng bên dưới vẻ ngoài nghiêm túc kia của phụ thân là một con người vô cùng hiền hoà.
Những lúc cha nổi nóng, phụ thân cũng chỉ bất đắc dĩ sủng nịch mà chịu đựng. Không hề có một chút hình tượng thiết huyết cứng cỏi nào như lúc đối mặt với người ngoài.
“Ta có làm chuyện xấu gì đâu chứ, không tin ngươi hỏi Tống Ngôn Khê đi.”
Tống Ngôn Khê gật gật đầu, gần đây Ninh Vũ vô cùng yên tĩnh, không gây ra chuyện gì.
“Vậy tại sao ngươi lại vui thế?”
“Ừm, vì ta cùng Tống Ngôn Khê sắp làm một chuyện vô cùng trọng đại.”
Tống Ngôn Khê đang uống canh, nghe xong suýt nữa đã bị sặc, cả khuôn mặt đỏ bừng cả lên, không biết là do tức giận hay do xấu hổ nữa.
Ninh cha tò mò hỏi: “Chuyện trọng đại gì vậy?”
“Không thể nói được, đây là bí mật riêng của ta với Tống Ngôn Khê.”
Ninh Uyên và Ninh cha liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu trong lòng. Tâm trạng gần đây của hai đứa nhóc này càng ngày càng tốt. Cả hai đều tươi tắn năng động, khác với quãng thời gian trước khi thành thân, chẳng những Ninh Vũ tăm tối tê liệt, mà cả Tống Ngôn Khê cũng vô cùng sầu thảm bi thương.
Bọn họ thân là trưởng bối, lo trong lòng nhưng không thể nhúng tay vào được, Vũ nhi cũng không chịu nói cho bọn họ biết. Hiện tại có thể xem như là trời quang mây tạnh rồi, rốt cuộc cũng có một chút sức sống với sinh khí mà tuổi thiếu niên nên có.
“Ngôn Khê.” Ninh cha kéo Tống Ngôn Khê sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nếu Vũ nhi làm ngươi mất hứng ở chỗ nào thì ngươi cũng đừng giấu trong lòng. Chỉ cần ngươi lên tiếng thôi là hắn mềm cứng gì cũng ăn. Tuyệt đối đừng im lặng tích tụ trong lòng, với cái trí lực kia của Vũ nhi thì hắn sẽ không phát hiện được đâu. Lúc nên cáu thì cứ cáu, lúc cần mềm giọng làm nũng cũng không cần phải ngượng ngùng. Vũ nhi là người rất tốt tính.”
Ninh Vũ ngồi một bên nhìn mà cuống hết cả lên: “Phụ thân, sao ngươi không quản cha một chút đi, cha dạy hư Tống Ngôn Khê rồi kìa.”
“Ta thấy cha ngươi làm đúng mà, đỡ cho ngươi bắt nạt Ngôn Khê.”
Ninh Vũ nghe vậy liền trợn mắt: “Ta không muốn ngủ thư phòng đâu. Cha chắc chắn sẽ dạy cho Tống Ngôn Khê chiêu này. Bởi vì chiêu này dùng để đối phó với phụ thân là hữu hiệu nhất. Cha dùng cũng vô cùng thuận tay.”
“Khụ.” Ninh Uyên giấu đi vẻ lúng túng trên mặt: “Không phải ngươi giỏi giả bộ đáng thương lắm hay sao? Nếu ngày đó thật sự tới thì ngươi cứ tỏ vẻ đáng thương đứng ngay trước cửa, thổi thổi chút gió, giở ra một chút khổ nhục kế, lúc nói cũng phải run rẩy một chút, chứng minh rằng ngươi đang cảm thấy rất lạnh. Tin ta đi, ngay sau đó người sẽ mở cửa cho ngươi vào.”
Trên đường trở về phòng, Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê trăm miệng một lời nói cùng một lúc:
“Phụ thân nói gì với ngươi vậy?”
“Cha nói gì với ngươi vậy?”
“Ngươi nói trước đi.”
“Ngươi nói trước đi.”
Sau đó hai người đều trầm mặc, dường như đã đạt được sự hiểu ngầm nào đó.
Bầu không khí trầm mặc kia kéo dài cho đến khi hai người trở về phòng, sau đó Ninh Vũ ngay lập tức dẹp chuyện này ra chỗ khác.
Ánh mắt của Ninh Vũ liên tục liếc sang chiếc gương, khiến cho cả tâm can của Tống Ngôn Khê đều phải run rẩy. Y cứ thế trơ mắt nhìn Ninh Vũ ôm chăn trải lên chiếc ghế đặt trước gương.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, mặt Tống Ngôn Khê liền tái đi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Sợ ngươi đau nên mới lót ra cho mềm nè.”
Y có nên cảm ơn Ninh Vũ vì đã săn sóc đến vậy không?
Có lẽ do đây là lần đầu tiên hai người thử làm ở chỗ khác ngoài giường, cho nên Tống Ngôn Khê cực kỳ mẫn cảm, Ninh Vũ hình như cũng kích động hơn bình thường.
Thanh âm của Ninh Vũ đều dính nhớp lè nhè cả ra: “Tống Ngôn Khê, ngươi đã nhớ hết biểu tình với động tác chưa vậy?”
Tống Ngôn Khê vừa phải trải qua một đợt trùng kích cực lớn, đầu vẫn hơi hơi mê man, chỉ mờ mịt nhìn Ninh Vũ.
Ninh Vũ tốt bụng an ủi: “Tống Ngôn Khê, chúng ta không vội, một lần không nhìn rõ được thì chúng ta làm thêm mấy lần thôi, lần này ta sẽ làm chậm hơn một chút, để ngươi có thể nhìn rõ rồi nhớ kỹ hơn.”
!!??…
Ninh Vũ cảm thấy có lẽ do hắn đọc nhiều sách truyện quá nên giờ cũng có thiên phú viết truyện luôn.
Tống Ngôn Khê bị Ninh Vũ quậy đến mức không còn cách nào khác, Ninh Vũ không muốn chỉ có mấy bức tranh cứng nhắc đơn điệu như bình thường, mà còn phải vẽ thành một quyển cố sự đàng hoàng có liên quan với nhau cơ. Cả phong cảnh xung quanh với đồ trang trí đặt bên cạnh cũng phải vẽ lên hết, lấy cớ là để dễ hình dung hơn.
Trong đầu Ninh Vũ nghĩ ra được rất nhiều hình ảnh, cấu tạo nên rất nhiều tình tiết, sau đó kết nối từng cái từng cái lại, rồi lấy bút viết chúng xuống giấy, cuối cùng là bàn luận với Tống Ngôn Khê về việc nên vẽ ra như thế nào.
Hiếm lắm mới có một việc có thể khiến cho Ninh Vũ kiên trì lâu như vậy, mỗi tội chuyện này đúng là mất mặt mà.
Ninh Vũ say mê ngồi xem Tống Ngôn Khê hoàn thành tác phẩm truyện tranh đầu tiên của hai người, chỉ cần nhìn tranh thôi cũng biết cốt truyện của cố sự này nói về cái gì, nhân vật được vẽ vô cùng tự nhiên, khung cửa sổ mở toang sau lưng cùng cành mai hồng thấp thoáng chen vào đều vô cùng sinh động.
Ngay sau đó Ninh Vũ liền kích động ôm Tống Ngôn Khê lên xoay vài vòng: “Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là lợi hại quá đi, tranh ngươi vẽ vô cùng đẹp, vô cùng dễ nhìn luôn.” Đã vậy còn rất chân thành cùng không biết xấu hổ mà để Tống Ngôn Khê nhìn thứ đang nổi lên dưới thân mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!