Nữ sát thủ ta yêu nàng
Chương 27
Vị Minh Đế này một thân hoàng bào rực rỡ, họa lên hình một con rồng ngậm một viên ngọc cực kì uy nghiêm, hoa văn ở viền áo cũng lấp lánh như được dát lên vàng. Đầu đội mũ ngọc, những hạt ngọc châu rủ xuống dưới che gần nửa gương mặt, tóc cũng được búi lên gọn gàng, nhìn kĩ có thể thấy mấy sợi tóc trắng xen lẫn giữa tóc đen. Trên thắt lưng vàng hình như còn được trạm lên rất nhiều viên kim cương sáng chói, trong đó có viên màu đỏ to nhất là được trạm ở chính giữa. Thân hình cân đối, khá cao, trông có chút mập ở phần bụng, tuổi tác có lẽ đã khá cao rồi, trên gương mặt mơ hồ có thể thấy được những nếp nhăn ở gần mi mắt và giữa trán. Xung quanh ông tỏa ra một luồng khí đế vương uy nghiêm, dù sao cũng rất ra dáng một vị hoàng đế.
Mà đi theo sau ông chính là hai vị Thục phi cùng Quý phi kia. Cả hai người đều là phi tử của hoàng đế, được mời cũng là điều bình thường. Thục phi một mặt bình tĩnh nghiêm túc, lặng lẽ đi theo phía sau Minh Đế, đến khi thấy ông ngồi vào bảo tọa mới chậm rãi tiến tới bàn tiệc gần nhất ở bên trái. Mà Quý phi lại là một vẻ thản nhiên vui vẻ, nhưng cũng rất lễ nghi, thấy Thục phi ngồi xuống liền đồng thời ngồi vào bàn bên phải, để hoàng đế ngồi ở vị trí chủ chốt chính giữa.
Minh Nguyệt lặng lẽ đánh giá ông từ trên xuống dưới một hồi, sau đó mới nghe thấy giọng của ông trầm ổn lại cất lên, mới tự giác thu liễm ánh mắt đang dò xét lại.
“Tại sao nhân vật chính của bữa tiệc này lại chưa tới?”. Lời nói không có lấy nửa điểm trách móc, chỉ giống như đang nhắc nhở.
Thời điểm Minh Đế vừa nói xong, bên ngoài cũng không nhanh không chậm có tiếng thái giám vang dội cất lên:”Đại tướng quân tới!”
Cả đại điện bỗng chốc dâng lên nhiều im lặng cùng căng thẳng. Dù sao thì vị tướng quân này từ nhỏ đã trấn thủ biên cương, đây cũng là lần gặp đầu tiên của bọn họ, không khỏi dâng lên cảm giác tò mò thích thú. Trong đầu bọn họ tưởng tượng đều là hình dáng của một người cao lớn, thô to, đáng sợ, thì bởi nếu như là một tướng quân ắt hẳn phải trông thật cao lớn mới có thể ra uy với quân lính được, những quan võ chẳng phải đều là một vẻ như vậy sao?
Ấy thế mà thân ảnh kia vừa bước vào, rọi theo ánh sáng mặt trời phản chiếu ngược lại mà cảm thấy thân ảnh kia nào có to lớn? Chính là một bộ dáng cao cao, thon dài. Cả điện cứ thế mà chăm chú nhìn chằm chằm đến nỗi gần như nín thở (muốn chết tập thể đây mà -_-), Minh Nguyệt cũng rất hiếu kì về người nọ, tầm mắt chỉ tập trung ở một điểm. Trong đầu cũng liên tục suy nghĩ một hồi, không hiểu sao cô còn có thể cảm nhận được một luồng áp bách cùng khí tức quen thuộc như đêm máu đó, nhớ lại đêm giết người hôm đó gặp được người mặc áo đen nọ, cô vẫn còn nhớ rất rõ ánh mắt bình đạm không có lấy một gợn sóng của hắn, ánh mắt ấy như vực sâu thăm thẳm, khiến người ta một lần nhìn vào liền khó có thể quên được. Mà bây giờ dáng dấp của hắn cũng na ná với vị tướng quân đang đi vào đại điện này, hẳn cũng không phải quá là trùng hợp đi?
Từng tiếng bước chân không nhanh không chậm cứ thế thản nhiên bước vào điện, vang dội cả đại điện tĩnh lặng, thân ảnh hình dáng của người nọ cũng cứ thế mà dần hiện lên rõ ràng.
Trạch Thiên trên người một thân áo đen, hoa văn màu bạc óng ánh. Tóc xõa hết xuống, chỉ để một búi ở trên đầu cùng với mũ ngọc nhỏ cài thêm một cây trâm cố định. Cả người cứ thế hiên ngang bước vào điện, bộ dáng thập phần bình thản, tuy rằng là nhân vật đến muộn, còn bắt hoàng đế phải chờ, thời gian chờ không lâu thế nhưng cũng là phạm vào đại tội, thế mà trên mặt y vẫn viết đầy chữ “ta không làm gì sai, ta vô tội”, cứ thế thản nhiên bước vào điện. Trên mặt cũng gieo lên một nụ cười nhạt, thân thiện mà xa cách. Trong đó khác biệt lớn nhất ở đây chính là diện mạo của y, thật khiến cho tất cả mọi người phải âm thầm ngạc nhiên cùng cảm khái một tiếng. Không phải là vì xấu, mà là vì quá đẹp a. Mặt của y trắng nõn, có khi so với nữ tử còn trắng hơn, đáng nhẽ phải là nước da màu mật mới đúng chứ, sao lại trắng như vậy? Dáng người cũng thực cân đối, nhìn rất vừa mắt. Đôi mắt thăm thẳm không thấy tâm tư, tỏa ra một màu xanh thẫm bình đạm nhưng tỏa sáng.
Mà Minh Nguyệt sau khi cẩn thận kiểm tra kĩ lại đôi mắt kia, liền không khỏi hơi trợn to mắt vì ngạc nhiên…
Người áo đen hôm nọ vậy mà lại là vị tướng quân nhìn như công tử bột này?!!
Không phải chứ?!!
Cô lúc trước cũng hơi nghi ngờ rằng hai người là một, nhưng hiện tại thấy tận mắt rồi vẫn là hơi có chút ngạc nhiên. Sở dĩ cô nhận ra là do con mắt kia, tuy đã thu liễm đi vài phần sát ý nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra được, thăm thẳm, bình tĩnh, sao lại có thể nhầm được chứ?
Mà Trạch Thiên bên này tuy đôi mắt người ngoài nhìn vào thì như đang tỏa sáng, thực chất lại đang đảo nhanh qua đại điện một vòng, như muốn tìm ai đó, lại chưa có dừng ở trên người Minh Đế, đến khi đảo đến ở dãy bàn của hoàng tử, mới chậm rãi dừng tầm mắt ở trên người một vị cũng đang bình tĩnh đánh giá ngược lại mình, không ai khác chính là Minh Nguyệt.
Chính cô cũng thấy Trạch Thiên nhìn mình, mới hơi giật mình một chút, sau đó mới hướng người nọ gật đầu nhẹ một cái như chào hỏi, chính cô cũng không biết phải chào hỏi như thế nào, thôi thì cứ giống như ở hiện đại đi cho đơn giản. Mà người kia thấy cô như vậy đôi môi bỗng chốc hơi nhếch lên cao, giương ra nụ cười nhẹ, rất nhanh sau đó liền biến mất như chưa xảy ra. Tiếp tục đi lên phía trước hướng về Minh Đế.
Đến khi đã tới giữa điện, mới chắp tay thi lễ, đầu hơi cúi, giọng nói bình thản mà không mất đi lễ nghi:
“Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Minh Đế trên kia cũng lộ vài tia vui mừng giả tạo, nói:”Bình thân đi”
Lúc này Trạch Thiên mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt không có chút nào sợ hãi hướng về phía vị hoàng đế nọ.
Minh Đế nói tiếp:”Ái khanh đi cả một đoạn đường dài về đến Yên Thành. Có hay không mệt?”
“Vi thần không mệt”. Không nói thừa câu nào, hỏi gì đáp nấy, dù vậy lại không lộ ra bất kì sơ hở nào, cái cách trò chuyện này đúng là rất giống với lần giết người hôm ấy.
“Không mệt là tốt. Nào! Tới đi, trẫm đã dành riêng một bàn tiệc thịnh soạn để chuẩn bị cho ái khanh”. Ông vừa vui vẻ nói, vừa chỉ tay về một hướng, chính là cái bàn tiệc xa hoa mĩ lệ đó, quả nhiên là dành cho vị tướng quân này, cũng không quá nằm ngoài dự đoán của Minh Nguyệt đi.
Trạch Thiên đáp:”Tạ Hoàng thượng”. Sau đó cũng hướng tới chiếc bàn, ngồi xuống.
Minh Đế sau khi thấy người nọ an an ổn ổn ngồi vào vị trí của mình rồi, mới cất giọng lên tiếng:”Khai tiệc”
Bữa tiệc được tổ chức thập phần chu đáo, trong khoảng thời gian này, ngoài những vũ nữ đang múa may, các đại thần cũng trò chuyện kính rượu với nhau, có một vài người muốn vuốt mông ngựa thế là tiến tới mời rượu Trạch Thiên, chỉ thấy y không từ chối, tiếp nhận nhưng cũng không tỏ vẻ cảm kích hay gì, chỉ đơn giản là đáp ứng lời mời rượu của họ. Hoàng thượng cũng tiến tới hỏi y vài điều về tình hình biên cương cũng như sinh hoạt ở đó có khó khăn gì không, y cũng chỉ ngắn gọn trả lời.
Làm Bạch Ly chú ý tới ngoài Trạch Thiên ra còn có Thục phi, lần này bà ta không có nói nhiều như mọi lần, vẻ mặt lại nghiêm túc yên lặng ngồi một chỗ, Quý phi có khơi gợi trêu chọc về chuyện Thục phi ngất xỉu một vài lần nhưng chỉ thấy bà ta làm một bộ ngó lơ mắt không thấy tâm không phiền, điểm này có vài phần kì lạ.
Mà Thục phi bên này đúng như Minh Nguyệt quan sát, chỉ yên tĩnh ngồi. Mãi cho đến khi một tì nữ tiến tới chỗ bà, ghé vào tai bà nói:”Nương nương, nô tì đã chuẩn bị xong rồi”
Thục phi cười lạnh, có lẽ màn kịch đặc sắc nhất đêm nay chỉ sắp bắt đầu mà thôi…
…
Đại hoàng tử Minh Liên cùng Tam hoàng tử Cảnh Thục cũng bắt chước các đại thần tới kết bạn lấy thân với vị đại tướng quân mới đến này, Trạch Thiên cũng tiếp nhận rượu, nhấp một ngụm rồi bỗng dưng đứng lên, ra khỏi bàn tiệc của mình, tiến về một hướng…
Minh Nguyệt sau khi quan sát đến chán chê rồi lúc này mới quay sang nói chuyện với Thất Minh một chút, cô không hiểu sao nhưng có cảm giác Thất Minh giống như là đệ đệ của cô vậy, nói chuyện với y cũng không cần quá gò bó che dấu cái gì, chính là rất tự nhiên thoải mái. Cô cũng không kiêng dè gì uống với tiểu đệ đệ này của mình vài ly, ở mỗi bàn tiệc lại có một đến hai tì nữ đứng túc trực để bồi rượu, Minh Nguyệt hướng chén rượu vừa rồi đã uống cạn của mình về phía tì nữ gần nhất, sau khi cảm nhận chén rượu đã được rót đầy chén thì nhẹ nhàng bình thản hướng mình uống cạn, tay cũng gắp một vài miếng bánh bỏ vào miệng, bộ dáng cực kì thưởng thức nhàn hạ.
Thời điểm Minh Nguyệt đang ăn uống một bộ dáng bất cần đời, Trạch Thiên cũng chậm rãi hướng tới phía cô mà đi tới, bỏ lại sau lưng là một đám đại thần cùng hoàng tử còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, y cất giọng vui vẻ, nói:
“Vị này là Ngũ hoàng tử Minh Nguyệt?”
Minh Nguyệt nghe xong suýt nữa giật mình nghẹn luôn cả miếng bánh đang ăn dở vào trong họng, quay đầu nhìn mới thấy người nọ, đáp lại:
“Phải. Ngươi là Trạch Thiên Đại tướng quân, Thân Vương của bệ hạ?”
Trạch Thiên tươi cười, tay cầm một chén rượu hướng về phía cô, nói:”Phải. Vậy Ngũ hoàng tử đây có chịu bồi bổn vương vài chén rượu?”
Minh Nguyệt cũng không phải là người ba chén đã gục, lúc trước ở hiện đại cô còn rất thích uống rượu, thường vào các quán bar thâu đêm mà uống. Huống chi chỉ có một chút rượu cỏn con này cũng không có làm gì được cô, liền nhanh chóng cũng rót một chén rượu hướng hắn nói:”Được”
Tất cả các quan thần lẫn hoàng tử công chúa trong điện tuy trên mồm vẫn giả vờ nói chuyện với nhau nhưng thực chất ánh mắt đã dừng hết ở trên hai thân ảnh kia. Họ không hiểu tại sao vị tướng quân này lại khó nịnh nọt như thế, họ dù có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ khiến y một bộ bình thản không một gợn sóng. Vậy mà không hiểu vị Ngũ hoàng tử không được sủng ái này từ đâu ra, chẳng làm gì cả cũng khiến Trạch Thiên phải đích thân mời rượu, lúc trước ở điện của Thục phi người này cũng đã từng làm ra một trận khiến nhiều người phải ngạc nhiên về tài năng của y, chẳng lẽ y thực sự tài giỏi đến mức khiến cho Đại tướng quân phải chú ý đến? Trong đầu lưu chuyển một hồi, có lẽ Ngũ hoàng tử này, không thể khinh thường a.
Minh Đế bên này cũng vẫn luôn để ý Trạch Thiên, thấy hành động kì lạ của hắn như vậy, mày hơi nhíu lại, nhưng cũng không tỏ ý gì nhiều. Ông đã ngồi trên được cái hoàng vị này cũng hơn chục năm rồi, đương nhiên hiểu rõ, có một số chuyện, không phải cứ là hoàng đế mà được biết tất cả. Thế lực của ông bây giờ, nếu lấy trên danh nghĩa mà nói thu phục được vị kia, là điều không tưởng, cũng là không thể. Bây giờ quá lắm cũng chỉ là tạo ra thế cân bằng giữa đôi bên mà thôi.
Minh Nguyệt ngó lơ tất cả ánh mắt ghen ghét, đố kị, ngạc nhiên đang nhắm vào mình, hơi mỉm cười hướng người nọ, sau đó cả hai liền cùng đưa rượu lên miệng uống cạn. Lúc này, Trạch Thiên mới từ trong áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đưa cho Minh Nguyệt, nói:
“Đây là món quà nhỏ gặp mặt của bổn vương, Ngũ điện hạ sẽ không chê đi?”
“Đương nhiên không chê”. Cô tươi cười đáp lại, tuy trong đầu cũng có vài nghi vấn nhưng mặt hướng về phía Tiểu Ngọc, nhàn nhạt nói:”Em lên nhận quà đi”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!