Phàm Nhân Lộ - Chương 78: Người giữ cửa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Phàm Nhân Lộ


Chương 78: Người giữ cửa


Ào ào ào…

Tiếng thác nước ầm ầm vang vọng bên tai, Lạc Phi nhẹ nhàng vọt vào trong. Cảm giác của nó như đi qua một màn nước mỏng vậy, cũng không hề bị ướt. Một chút ánh sáng chói lọi vọt vào mắt nó làm nó phải nhắm mắt lại, vội vàng lấy tay che mặt.

– Nơi này, thật sự là, Phá Diệt Viện sao? – Đinh bộ Lĩnh lắp bắp nói.

Lạc Phi từ từ mở mắt ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn lên trên. Trên đầu nó hiện tại có đến chín mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ.

– Phía kia có phải là một mặt trăng không. – Tiểu Xảo ngơ ngác chỉ tay về phía xa.

Tiểu Cơ Nhi lại chỉ về một phía khác:

– Kia, kia là mặt trời đang lặn, mặt trăng đang lên cao. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Bạch Lão và các giáo sư khác im lặng chờ đợi, họ không hề lạ lẫm gì với biểu cảm của các đệ tử, thực tế ngay cả họ khi lần đầu tiên tiến vào Phá Diệt Viện đều như vậy cả. Đây thực sự là công tham tạo hóa, xảo đoạt thiên công. Vị cường giả Hoàng tộc có thể tạo ra nơi này trong chớp mắt thật không thể tưởng tượng được.

Bạch Lan Chi nói:

– Nhìn đủ chưa, chúng ta đi thôi.

Lạc Phi ngơ ngác chỉ vào mặt trời trên đầu mình, lại chỉ vào mặt trăng phái xa, nói:

– Tỷ tỷ, này là gì, sao chúng ta lại có đến chín mặt trời. Mà tại sao bên kia lại là mặt trăng.

– Tiểu tử, không phải mặt trời – Bạch Lão bật cười.

Y Lị Na lắp bắp nói:

– Đó là, đó là chín con Tam Túc Kim Ô!

Trạch Dương Giáo sư gật đầu:

– Đúng vậy, đây là chín con Tam Túc Kim Ô. Là chín Yêu Vương với thực lực Cửu Trọng Thiên Thượng Giai!

Đại Hắc nuốt nước bọt:

“Con bà nó là con trâu, mấy tên này còn mạnh hơn mẹ ta nữa.”

Bạch Lão chầm chậm bước đi, nói:

– Chúng ta đi thôi, đến Tiếp Dẫn Điện, ta sẽ giới thiệu một chút.

Đoàn người tiếp tục đi tới. Lạc Phi miễn cường rời mắt khỏi bầu trời, đi theo sau Bạch Lão. Chỉ mới cái nhìn đầu tiên nhưng Phá Diệt Viện đã làm nó quá chấn kinh rồi.

– Bạch Lão, đệ tử có lễ.

Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên, sát khí đột ngột bùng phát, càn quét xung quanh làm Lạc Phi giật bắn mình. Lam Nguyệt, Lam Linh vội vàng thủ thế, họ là hai thiên tài xuất sắc nhất của Âm Dương Bảo, chuyên tiềm hành ám sát giết người mà cũng không nhận ra có người đến sát mình như vậy. Lý Hạo nheo mắt giật lùi ra phía sau nửa bước, hai tay nhét vào tay áo. Đinh Bộ Lĩnh cùng Tiểu Xảo lập tức đối lưng với nhau, cẩn thận nhìn xung quanh. Một tay Tiểu Xảo nắm lấy Tiểu Cơ Nhi, hai tay Đinh Bộ Lĩnh một bên nắm lấy Lạc Phi, một bên nắm lấy Ngô Vân kéo sang hai bên. Diệp Phong biến mất, xuất hiện bên cạnh Y Lị Na, trên tay đã xuất hiện một cây lang nha bổng thật lớn. Mỗi đệ tử có một hành động khác nhau, tất cả đều cố gắng đưa mình vào vị trí thuận lợi nhất để ra tay.

Phía trước Bạch Lão xuất hiện một nam tử quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, mặt đen nhẻm, chỉ còn một chân. Trên tay hắn cầm một cây gậy trúc nho nhỏ màu xanh lục rất bắt mắt, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía đoàn người.

– Tiểu Khuyết, ngươi thấy đệ tử năm nay thế nào?

– Bạch Lão, chất lượng đệ tử năm nay thật sự rất tốt, rất tiềm năng. – Vị nam tử nói, kỳ lạ là miệng người đó không hề mở ra nhưng vẫn có âm thanh – Tỷ tệ tử vong có thể giảm bớt một chút.

– Đúng vậy. – Tiếng nói âm trầm vang lên phía sau các đệ tử. Người đứng cuối cùng là một tiểu cô nương tên là Mộc Khả Vi, một đệ tử cùng trong Trinh Sát Tổ. Cô bé lập tức biến mất, xuất hiện phía sau Đại Hắc, một tay cầm một món vũ khí rất lạ, có hình dáng như trăng khuyết, mắt hơi nheo lại. Một nam tử xuất hiện trong từ trong không khí, thực sự là bước ra từ trong không khí, vì không một ai có thể nhận ra hắn ẩn nấp ở đâu và như thế nào. Nam tử này có khuôn mặt rất kinh dị, toàn bộ các bộ phận trên một nửa khuôn mặt có vẻ như bị gọt qua một lượt, một con mắt, nửa cánh mũi, nửa cái miệng đều không còn, chỉ còn lại toàn sẹo và sẹo. Hắn mặc bộ áo bào màu đen, một cánh tay đã mất đi, tay áo phấp phới bay trong gió. Hắn nói, giống như người trước, không hề mở miệng:

– Có tố chất.

Bạch Lão vui mừng nói:

– Các ngươi cũng cho rằng như vậy thì thật sự tốt rồi. Ta mong rằng lứa đệ tử này sẽ tạo nên sự khác biệt, ít nhất có thể giống như các ngươi năm đó.

– Chỉ nên giống thực lực thôi. – Vị nam tử một tay từ từ tan biến vào không khí, giọng nói văng vẳng.

– Hãy bảo vệ Nhân Tộc. – Nam tử một chân cũng biến mất, chỉ còn lại giọng nói vang vọng – Nếu các ngươi có lòng phản trắc, các ngươi sẽ chết, rất thảm.

Tiểu Xảo nổi da gà, tiểu cô nương cảm thấy dường như họ đang nhắm vào chính mình. Sát khí họ phát ra thật sự quá khủng khiếp, mặc dù chưa có hành động gì nhưng nàng vẫn cảm thấy run rẩy, cực kỳ sợ hãi. Đinh Bộ Lĩnh nhỏ giọng nói:

– Bình tĩnh, đã có ta.

Tiểu Xảo hít một hơi thật sâu, gật gật đầu. Cảm nhận sự vững chãi của nam nhân sau lưng mình, cô bé bỗng cảm thấy an toàn đến kỳ lạ.

– Đầu heo, cảm ơn ngươi.

Diệp Phong trầm giọng nói:

– Bạch Giáo sư, hai người này là ai.

Bạch Lan Chi nhún nhún vai:

– Là hai Sát Tinh của Phá Diệt Viện, nhưng họ đã nghỉ hưu nhiều năm rồi. Hiện tại họ nhận công việc trông giữ cửa vào của Viện. Mọi người gọi họ là Thiên Tàn, Địa Khuyết!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN