Gió Nam Và Hoa Hồng - Chương 12-3: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Gió Nam Và Hoa Hồng


Chương 12-3: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Đêm đó, Tạ Nghiêu Đình và Trần Nhứ gọi điện thoại.

Trong lòng cô tích tụ nhiều việc khó trôi, cảm xúc khó tránh khỏi tiêu cực, nhưng lại không biết nên nói bắt đầu từ đâu, luôn nổi giận vô lý, yêu cầu anh thẳng thắn cái gọi là quá khứ đã qua thì không còn quan trọng, không phát tiết ra ngoài không cam lòng. Thế là, còn chưa nói đến hai câu chủ đề khác, cô uất ức vô cùng, đành phải mượn cớ lung tung cúp điện thoại.

Cô không nói, anh vốn không biết cô có gặp anh, càng không biết cô ở bệnh viện gặp Diệp Phục Linh, không cách nào hốt thuốc đúng bệnh.

Lâm vào giằng co.

Trần Nhứ nhất thời hành động theo cảm tính, trong lòng suy nghĩ cứ kéo dài một thời gian nữa cũng được, yên tĩnh một chút.

Cứ không đến nơi đến chỗn một tuần.

Chủ nhật, Tạ Nghiêu Đình đang tăng ca ghi chép thí nghiệm nghiên cứu trên Computer.

Ngoài cửa sổ, gió mát ấm áp dễ chịu, cây liễu màu đỏ, một mảnh sức sống dạt dào ngày xuân.

Khi Tạ Nghiêu Đình nhận ra, trong vòng 20 phút ngắn ngủi, anh đã sáu lần sửa cùng một số liệu, không thể không thừa nhận, giờ này khắc này, tâm tình muốn gặp Trần Nhứ đã kêu gào lên, trực tiếp chiếm lĩnh toàn bộ đầu óc anh, anh không cách nào suy nghĩ chuyện khác được.

Tạ Nghiêu Đình thở phào một hơi, đứng dậy, đổi áo khoác, cầm chìa khóa xe trên bàn, dứt khoát ra cửa.

Trần Nhứ đang nghe tọa đàm học thuật trên sảnh.

Đại học Nam Sơn có nhiều trường cao đẳng hợp tác với hội sinh viên tổ chức chương trình nghệ thuật vô cùng hoàng tráng sắp sửa bắt đầu, giảng viên học viện mời qua lại, thăm viếng, đến trường cao đẳng khác đứng.

Hôm nay là bài giảng của khoa quốc học trường nhân văn.

Chủ giảng thao thao bất tuyệt từ thi từ ca phú nói tới triết học nhân sinh, đúng lúc gặp trào lưu thi từ đang hot, các sinh viên vô cùng nhiệt tình với truyền thống văn hóa, phòng học hai tầng xếp theo hình bậc thang không còn chỗ ngồi.

Vì vừa thoát khỏi trạng thái mất đi trọng tâm, Trần Nhứ một lần nữa tìm cảm giác cân bằng vốn có, cố ý sắp xếp thời gian rảnh rỗi của mình cho đầy, ngoại trừ chương trình học chuyên ngành, gần đây cô thường xuyên đi toạ đàm và xem triển lãm. Cô luôn tin tưởng rằng ông trời sẽ đền bù cho người cần cù, chỉ cần nghiêm túc tiêu hóa hết từng quyển từng quyển sách, mới có thể lấp đầy lo sợ và nghi ngờ của cô về tương lai hoàn toàn không biết gì cả, không phụ lại khoảng thời gian còn đi học.

Cô có thói quen đến sớm, hiện tại đang ngồi giữa mấy hàng có vị trí tốt nhất, nhưng có chút không quan tâm.

Lúc điện thoại reo lên, cô sờ tới sờ lui mở ra, thấy tên hiển thị thì giật mình. Văn chương gấm vóc cứ như biến thành gông xiềng mệt mỏi, cô không thể chờ thêm một phút nào nữa.

Cô dọn dẹp xong một chồng sách vở trên bàn, tìm khe hở, hóp lưng lại như mèo ra khỏi sảnh.

Thật ra Tạ Nghiêu Đình rất thích đi trong sân trường. d^đ=lqd

Người tuổi trẻ tinh thần phấn chấn tràn lan mọi nơi, lui tới trong đó, anh cảm thấy khí chất già cõi trên người thu lại không ít. Cứ giằng co lề mề trong chuyện tình cảm, anh không hề thành thạo hoàn toàn, gần đây nhất, thậm chí có chút thận trọng lo được lo mất.

Anh thừa nhận, khoảng cách giữa bạn cùng tuổi sẽ rất ngắn, thích chơi võng du cùng nhau, fan cùng một minh tinh, thậm chí chán ghét cùng một người cũng có thể làm cho tình cảm của bọn họ thăng lên nhanh chóng. Ví như Chu Dực, bạn cùng tuổi kì cục lại cá tính. So sánh ra mà nói, anh nhạt nhẽo, anh không thú vị, khó đảm bảo ngày nào đó cô sẽ cảm thấy chán.

Hoa hồng nhỏ của anh, rất được người khác thích đấy.

Trong ngực Trần Nhứ ôm vài cuốn sách, trên lưng đeo cái túi bảo vệ môi trường màu gạo, tóc dài tùy ý phủ xuống vai, đi vội vã từng bước, vạt áo khoác theo động tác của cô bay tới bay lui.

Tạ Nghiêu Đình đi mệt rồi, ngồi ở trên ghế dài bằng gỗ cạnh hồ Nguyệt Nha đợi cô.

Cuối xuân, gió mát, rừng rậm kéo dài không dứt, ánh nắng trong suốt, xuyên thấu qua khe hở lá cây rậm rạp, trên người anh có lốm đốm bóng cây. Giống như gió hiu hiu thổi vào lá xanh, thanh tĩnh lại không màng danh lợi.

Nhìn thấy cô, anh thoáng ngồi thẳng người, vẫy tay về phía cô.

Trần Nhứ chạy tới: “Sao anh lại tới?”

Tạ Nghiêu Đình nhìn thấy trên chóp mũi trắng nõn của cô có mồ hôi li ti, cười: “Thế nào, anh không thể tới hay sao?”

Trần Nhứ cứng lại, cúi thấp đầu: “… Cũng không phải là không thể tới.”d%đ#lqd

“Anh tới nói xin lỗi.” Anh không còn thừa nước đục thả câu, đi thẳng vào vấn đề.

Trần Nhứ trừng mắt nhìn anh, hả một tiếng.

Tạ Nghiêu Đình khẽ thở dài, anh nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói: “Anh tới nói xin lỗi. Em chuẩn bị bất ngờ cho sinh nhật anh, anh lại sai hẹn. Thật xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh không?”

Trần Nhứ nhàn nhạt nói: “Hôm đó anh đã nhận lỗi rồi. Em cũng không… Vì nó mà trách anh.”

Tạ Nghiêu Đình giương mắt cười một tiếng, còn muốn tiếp tục hỏi gì đó, lại bị chuông điện thoại của Trần Nhứ cắt ngang. Cô liếc anh, anh rất lịch sự

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN