Thanh Xuân Của Tôi Đó! - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Thanh Xuân Của Tôi Đó!


Chương 37


Chú Năm châm điếu thuốc, hỏi Tưởng Mộ Bình chuyện gì. Tưởng Mộ Bình kể chú nghe về ý định đưa Tiểu Mễ đi du học, còn nói để hôm nào chờ Tưởng Bách Xuyên trở về rồi cùng nhau bàn bạc. Chú Năm biết anh hai mình vẫn còn băn khoăn, sợ Tiểu Mễ lên đại học sẽ hẹn hò yêu đương, không biết chừng lúc đó liên lạc với Quý Vân Phi.

“Anh Hai, kết quả thi của Tiểu Mễ còn chưa có mà, anh gấp làm gì?”

Tưởng Mộ Bình, “Không liên quan kết quả, cao thì xin vào trường tốt một chút, còn không thì vào trường bình thường.”

Chú Năm nhả một ngụm khói, “Anh nỡ để Tiểu Mễ du học à? Nó phải đi xa như vậy, còn anh với chị dâu có thân phận đặc biệt, nếu không có công vụ thì không thể xuất ngoại, đâu thể đến thăm nó được. Nó ra nước ngoài thì càng tự do, anh có muốn quản cũng không được.”

Tưởng Mộ Bình cũng nghĩ đến rồi, ông đáp, “Giờ Tiểu Mễ như ếch ngồi đáy giếng, bạn bè mà nó quen đúng là giỏi thật, nhưng chỉ giỏi hơn người bình thường một chút, cho nó học ở đại học Ivy League, rảnh rỗi thì cho nó tới chỗ ngân hàng đầu tư của Bách Xuyên, để nó biết người giỏi còn có người giỏi hơn, chờ nó tiếp xúc nhiều người xuất sắc thì suy nghĩ của nó sẽ không cứng đầu như bây giờ nữa.”

Chú Năm nói thẳng, “Anh Hai, anh vẫn còn phòng bị thằng nhóc Quý Vân Phi ở Thượng Hải sao?”

Tưởng Mộ Bình không trả lời chắc chắn, nhưng dĩ nhiên ông cũng lo lắng về chuyện này, Tiểu Mễ từ nhỏ đã nhát gan, chưa bao giờ dám làm chuyện tày trời, thế mà từ lúc quen cái người tên Quý Vân Phi kia thì con gái ông đã thay đổi, không biết sợ là gì nữa. Khi con gái còn học cấp ba, ông còn quản lý được, nhưng lên đại học rồi thì không thể ngày ngày trông chừng được.

Chú Năm rất không đồng ý, “Anh Hai, là do anh có thành kiến, không phải Quý Vân Phi không xuất sắc mà do anh quá quan trọng chuyện môn đăng hộ đối, không chấp nhận gia đình cậu ta.”

Tưởng Mộ Bình hừ lạnh một tiếng, “Chú không ở vị trí của tôi bây giờ, đương nhiên chú nói nhẹ tênh, chú đi mà hỏi cha mẹ nhà người ta xem, xem có ai chịu gả con gái mình cho gia đình điều kiện quá chênh lệch không? Anh cho chú biết, không có!”

Chú Năm đưa tay lên tỏ ý dừng lại, “Anh Hai, em không muốn nói tới chuyện này nữa, anh đừng kích động quá, em biết anh muốn tốt cho Tiểu Mễ, hi vọng nó gả cho gia đình tốt, nhưng Tiểu Mễ còn nhỏ, bàn những chuyện này còn quá sớm.”

Nghiền ngẫm một lúc, Chú Năm nói tiếp, “Thế này đi, đợi có kết quả thi của Tiểu Mễ rồi chúng ta bàn lại ra nước ngoài du học hay không, nếu kết quả tốt thì ở trong nước học, còn nếu kết quả tệ quá thì họp gia đình, bàn xem nên học trường nào.”

Tưởng Mộ Bình “ừ” một tiếng, nhưng giọng vẫn tỏ vẻ bực dọc. Chú Năm nói sang chủ đề khác, trò chuyện về việc những chuyện trong nhà.

Trên lầu.

Sau khi về phòng, Tưởng Tiểu Mễ lập tức lấy chiếc điện thoại bí mật ra, chụp hình gửi cho Quý Vân Phi: [Mình đeo trên cổ rồi nè, đẹp không?]

Quý Vân Phi: [Cậu đang ở nhà à?]

Tưởng Tiểu Mễ: [Ừ, mình đeo trước mặt ba luôn đó.]

Quý Vân Phi gửi một biểu tượng hãi hùng tới, [Cậu nói dối thế nào hay vậy?]

Tiểu Mễ khoá cửa phòng lại, rồi vào phòng tắm, khoá luôn cửa phòng tắm, tiếp đó mở vòi nước, lúc này cô mới thỏ thẻ gửi tin nhắn giọng nói. Cô kể hết mọi chuyện chú Năm đã làm cho cậu nghe, chỉ có một chuyện thôi mà hai người trò chuyện không dứt. Một lúc sau, Tưởng Tiểu Mễ xuống lầu, mở tủ lạnh lấy sôcôla ăn, ba và chú Năm đã không còn ở phòng khách, dì giúp việc nói họ vào phòng sách rồi, cô vốn muốn mời chú Năm ăn sôcôla, nhưng sợ quấy rầy họ bàn chuyện nên đành thôi.

Không cần phải ôn bài, thời gian trôi qua thật buồn chán, các bạn học có thể hẹn nhau đi chơi, nhưng cô thì khác, chỉ được phép ở nhà. Tưởng Tiểu Mễ ngồi vào bàn học, lật quyển nhật ký Quý Vân Phi ghi cho cô, hai năm rưỡi nay, cậu đã viết được vài quyển. Bây giờ đọc lại cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn, khi ấy ngỡ rằng bản thân đã trưởng thành rồi. Chưa gì đã coi xong quyển nhật ký, cô lại bắt đầu thấy chán.

Cô đã mở nguồn điện thoại hơn một tiếng rồi, vẫn không thấy có động tĩnh gì. Hai năm rưỡi qua, các bạn chắc hẳn đã quên mất một người bạn như cô.

Tưởng Tiểu Mễ gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Hú, Tô đại mỹ nữ ~]

Tô Dương nhanh chóng gọi tới, “Điện thoại của em ra tù rồi hả?

Tưởng Tiểu Mễ cười: “Vâng, phải bỏ một số tiền lớn ra chuộc.”

“Em đang làm gì ở nhà thế?”

“Chẳng làm gì hết.” Tưởng Tiểu Mễ nói trong chán chường, nằm ườn trên bàn.

Tô Dương nói, “Chị đang đi làm thêm, được hai ngày rồi.”

“Làm thêm? Ở đâu vậy?”

“Tiệm chụp hình của họ hàng chị, chỉ phụ giúp lặt vặt thôi, tiền lương không cao, một tháng một ngàn rưỡi.” Tô Dương tìm chỗ vắng vẻ, hạ giọng nói tiếp, “Chị muốn kiếm tiền mua quà tặng anh của em.”

“Quà?”

“Đúng vậy, toàn là anh của em tặng cho chị không à, chị chưa từng tặng anh ấy món quà nào, chị muốn dùng tiền mình kiếm được để mua quà cho anh ấy, làm anh ấy bất ngờ.”

Tưởng Tiểu Mễ phấn chấn hẳn lên, tức khắc ngồi thẳng, “Tiệm chụp hình của họ hàng chị còn tuyển không?”

Tô Dương, “Còn chứ, nhưng hơi vất vả đấy, việc gì cũng phải làm hết.” Sau đó, Tô Dương nói kỹ thêm về công việc với Tiểu Mễ.

Tiệm chụp hình của họ hàng Tô Dương khá lớn, cũng xem như tiệm lâu năm, không chỉ chụp áo cưới, mà còn chụp hình trẻ em nữa. Toàn bộ lầu ba hơn một ngàn mét vuông dành cho chụp cảnh trong nhà, chụp xong cho một đứa trẻ là phải khử trùng, lau dọn sạch sẽ ngay, để đứa trẻ sau chụp tiếp. Vừa khéo đang vào dịp tốt nghiệp của mấy đứa nhỏ, nên rất nhiều gia đình dẫn con em mình đến chụp ảnh lưu niệm. Lịch hẹn chụp hình mỗi ngày dày đặc, tầng dưới của tiệm cũng đầy khách, người phụ giúp không đủ, vừa hay đang nghỉ hè nên Tô Dương xin vào làm.

Tưởng Tiểu Mễ rất hồ hởi, “Vậy chị hỏi họ hàng chị dùm em đi, cho em phỏng vấn.”

Tô Dương sững sờ, “Em?”

“Đúng vậy, em muốn làm thêm.”

“Em giỡn hả?”

“Em cũng muốn mua… quà tặng Quý Vân Phi.” Cô muốn mua chiếc nhẫn cho Quý Vân Phi, dùng chính tiền mình làm thêm để mua mới có ý nghĩa.

Tô Dương lại nhắc nhở một lần, “Rất vất vả đấy.”

“Sao vất vả bằng mấy năm cấp ba được?”

“Không vất vả mặt tinh thần, nhưng về mặt thể lực thì mệt không thua gì học hành đâu.”

“Không sao cả, em có tinh thần thép.” Dứt lời, điện thoại vang lên tiếng cười ngọt ngào của Tưởng Tiểu Mễ.

“Ồ ~~ mặn nồng dữ ta.” Tô Dương lo lắng, “Chú Tưởng chịu để em đi làm thêm hả?”

“Ba em đang ở nhà, chị chờ em, em hỏi ba thử.”

Tưởng Tiểu Mễ cúp điện thoại trước khi Tô Dương kịp đáp lời, cô chạy một mạch đến phòng sách.

“Ba, con vào được không?” Tưởng Tiểu Mễ gõ vài cái lên cửa.

Tưởng Mộ Bình hỏi, “Có chuyện gì?” Sau lại nói, “Vào đi.”

Chú Năm còn chưa đi, hai người có lẽ đang bàn công chuyện.

Tiểu Mễ thưa, “Ba, chị Tô Dương đang đi làm thêm.”

Tưởng Mộ Bình biết chuyện này, hôm qua lúc lão Tô nói chuyện điện thoại, ông đang ở ngay cạnh. Sau đón ông tò mò hỏi, lão Tô mới nói Tô Dương đang làm thêm ở tiệm chụp hình, mới đi làm có hai ngày nhưng trông trưởng thành hơn, biết được cực khổ của người lớn.

Ông gật đầu, “Ba biết.”

Tưởng Tiểu Mễ không dám nói lớn, “Con cũng muốn đi làm thêm.”

Tưởng Mộ Bình ngạc nhiên, “Con?”

“Dạ, chứ ở nhà chán lắm, ăn xong lại ăn.” Trước mặt Tưởng Mộ Bình, ánh mắt của cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn.

Chú Năm tiếp lời, “Hay là tới công ty của chú, chú tìm việc cho con làm?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Thế không được, người của công ty chú biết con, nhất định sẽ không sai con làm việc, tiền con kiếm được cũng từ chú mà ra, con muốn kiếm tiền dựa trên công sức của mình.”

Hiếm khi Tưởng Mộ Bình không hề phản đối, “Vậy làm đi, nhưng làm thêm rất vất vả, Tô Dương đi làm đến khuya mới về, mệt tới nỗi không muốn ăn cơm, công việc thì luôn tay, chạy lên chạy xuống các tầng, còn phải bưng trà rót nước cho khách.”

Tưởng Tiểu Mễ, “Chị Tô Dương đã nói cho con biết, con cảm thấy bản thân có thể làm được, nếu như chỉ những vất vả đó còn không chịu được, sau này làm sao ra xã hội được?”

Tưởng Mộ Bình rất vui mừng, “Được, mai ba kêu tài xế chở con đi.”

Trong lòng của Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ như bắt được vàng.

Thật ra công việc ở tiệm chụp hình không vất vả như tưởng tượng, nhưng đối với người từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, công việc này có hơi quá sức chịu đựng. Đi làm được một tuần, Tưởng Tiểu Mễ đã xuống hai cân. (1 cân của TQ gần bằng 600gr)

Bữa trưa ăn ngay trong studio, căn tin ở lầu một có một đầu bếp và hai người phụ giúp, thức ăn cũng không cầu kỳ, hai mặn một canh. Hai chị em vừa ăn vừa trò chuyện.

“Sao em lại xuống ký mà chị thì không?” Tô Dương xoa xoa mặt của mình.

Tưởng Tiểu Mễ, “Em giờ không có thời gian ăn vặt nữa.” Quy định của tiệm chụp hình nghiêm, cô không dám mang đồ ăn vặt theo. Hai ngày nữa sẽ có kết quả thi, Tô Dương hỏi Tiểu Mễ định học ngành nào.

“Báo chí.”

“Là chú Tưởng kêu em học hay tự em muốn học?”

“Do em thích học.”

Tô Dương gật đầu, rồi hỏi cô có ý định đi du học không. Tưởng Tiểu Mễ kiên định bày tỏ chưa học xong đại học sẽ không đi đâu hết.

Với thành tích của Quý Vân Phi, cậu nhất định thi đậu đại học Thanh Hoa, nếu như vượt mất cơ hội này sẽ rất tiếc nuối, cô càng cảm thấy tiếc hơn nữa, vả lại việc du học sớm hay muộn cũng không khác nhau.

Tô Dương tán thành, “Đúng, học đại học tốt nhất trong nước, sau đó xin làm nghiên cứu sinh của đại học Ivy League, thử cảm giác học trường tốt nhất cả trong nước lẫn nước ngoài, có vậy thời sinh viên sẽ không có nuối tiếc.”

Sau đó Tô Dương tự giễu, “Cuộc sống của chúng ta đã đầy điều tiếc nuối, không có cơ hội thực hiện được.”

Tưởng Tiểu Mễ cười, “Anh của em sẽ thực hiện thay chị mà.” Sau đó, cô cũng không quên khoe Quý Vân Phi nhà mình, “Quý Vân Phi của em cũng sẽ thực hiện nguyện vọng thay em.”

Hai người ai nấy tự tâng bốc bạn trai của mình.

Vui đùa được một lúc, Tưởng Tiểu Mễ hỏi, “Chị có tính kết hôn với anh họ em không?”

Tô Dương cười nói, “Ngày nào cũng muốn.” Rồi hỏi ngược lại, “Em thì sao?”

Vẻ mặt của Tưởng Tiểu Mễ hạnh phúc, “Tốt nghiệp đại học xong em muốn gả cho Quý Vân Phi.”

Tô Dương cụng ly nước của mình vào ly của Tưởng Tiểu Mễ, “Được, chúc em được toại nguyện, cửa của chú Tưởng, em phải cố gắng vượt qua.”

“Cảm ơn chị, chị cũng thế, mau gả cho anh em nhé.”

Uống một hớp nước, Tô Dương chân thành đáp, “Chị không biết tương lai của em và Quý Vân Phi thế nào, nhưng em nhất định phải mạnh mẽ chiến đấu, hiếm khi gặp được người tốt như Quý Vân Phi.”

Tưởng Tiểu Mễ, “Vâng, em chắc chắn sẽ chiến đấu, và cố gắng đến cùng. Nếu em nghe theo sắp đặt của ba, cuộc sống hôn nhân của em sau này chắc sẽ không tệ, cũng có thể sẽ gặp được người tốt với em, nhưng mà…” Cô ngập ngừng, giọng buồn đi, “Sẽ không ai đối xử tốt với em như cách Quý Vân Phi đã từng cả.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN