Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám - Chương 9: Ta tới để ăn gà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám


Chương 9: Ta tới để ăn gà


Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

Lần này đi Liệt Phong thành mấy ngàn dặm, xe ngựa đi thẳng.

Giá, giá, giá, giá, giá…

Đoạn đường này không có anh hùng cứu mỹ nhân, không có cường đạo cướp đường, thuận lợi buồn tẻ không chút thú vị.

Trong xe ngựa, lúc này trong đầu Vân Trung Hạc chỉ có một cái tên: Độc Tâm Thuật.

Đây cũng là bàn tay vàng thứ nhất hắn xuyên không đi vào thế giới xa lạ này lấy được.

Mấy ngày nay Vân Trung Hạc một mực nghiên cứu Độc Tâm Thuật này.

Hắn phát hiện Độc Tâm Thuật này, cơ bản là phân tích và phán đoán đối với biểu lộ, ánh mắt, cử chỉ, mà không phải chân chính có thể đọc được sóng điện não đối phương.

Nhưng đây đã là một kỹ năng phi thường nghịch thiên. Hắn có thể dựa vào biểu lộ, ánh mắt một người, phóng đại lên rất nhiều lần, làm chậm rất nhiều lần. Sau đó căn cứ tính cách, xuất thân, các tư liệu người này, tiến hành tính toán phức tạp không gì sánh được, cuối cùng ra được một đáp án phi thường chính xác.

Mà đối với người có ý chí không kiên định, có thể trực tiếp thông qua miệng lưỡi lời nói của y, mà biết được trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Một khi hắn bắt đầu Độc Tâm Thuật, liền phảng phất tiến nhập vào thế giới tinh thần của bệnh nhân số 16 thường thấy.

Bất quá hiện tại Độc Tâm Thuật của hắn so ra còn kém bệnh nhân số 16, bởi vì đây chính là bệnh nhân tâm thần chân chính, toàn bộ linh hồn và tinh thần đều vùi đầu vào trong Độc Tâm Thuật.

Dù như vậy, Độc Tâm Thuật này đối với Vân Trung Hạc cũng là một bàn tay vàng cực độ cao minh.

Chờ đến khi hắn hoàn toàn đạt được Độc Tâm Thuật của bệnh nhân tâm thần số 16, vậy hẳn là một cảnh giới khác.

Mặt khác, trong toàn bộ bệnh viện tâm thần X có 29 bệnh nhân tâm thần, vậy có phải thiên phú những bệnh nhân khác cũng theo vụ nổ cùng hỗn hợp tiến vào trong cơ thể của hắn rồi?

Bất quá bây giờ Vân Trung Hạc chỉ có thể cảm ứng được thiên phú đặc thù của số 16, còn lại kỹ năng nghịch thiên của những bệnh nhân tâm thần kia dường như chưa thức tỉnh.

Năm ngày sau, Vân Trung Hạc rời khỏi cảnh nội Đại Doanh đế quốc, chính thức tiến nhập Vô Chủ chi địa.

Vô Chủ chi địa có diện tích rất lớn, 500.000 cây số vuông tương đương với hai hành tỉnh tả hữu, tổng nhân khẩu gần ngàn vạn, hoàn toàn tương đương với một tiểu quốc gia.

Mà trong khu vực này, có khoảng chừng mười mấy thế lực chư hầu. Lãnh địa chư hầu lớn nhất vượt qua 100.000 cây số vuông, mà nhỏ nhất thì không đến 1000 cây số vuông.

Liệt Phong cốc có 13,000 cây số vuông, tổng nhân khẩu gần 400.000, xếp thứ sáu tại Vô Chủ chi địa. Nhưng vị trí của nó lại phi thường yếu hại, kẹt trong một đại sơn cốc, dễ thủ khó công, chẳng những là yếu địa chiến lược quân sự, cũng là trung tâm mậu dịch Vô Chủ chi địa.

Thành chủ Liệt Phong thành xây ở trong sơn cốc, là một cửa ải quân sự tự nhiên cỡ lớn.

Đất đai Liệt Phong thành phi thường cằn cỗi, đất đai có thể trồng trọt vô cùng ít ỏi, cho nên sản lượng lương thực phi thường thấp, hoàn toàn không thể tự cấp tự túc. Nhưng thượng thiên lại ban cho Liệt Phong thành một bảo tàng, đó chính là mỏ muối, mỏ muối với con số trên trời.

Kỳ thật mỏ muối cũng không hiếm, nhưng tuyệt đại bộ phận mỏ muối đều không thể nào dùng để ăn, thậm chí là có độc. Mà mỏ muối Liệt Phong cốc hoàn toàn là nhất lưu, gần như không cần sơ chế quá nhiều là có thể dùng để ăn, sau khi sơ chế thì muối mịn trắng noãn như tuyết, là bảo bối tốt nhất dùng để đánh răng.

Bây giờ hàng năm Liệt Phong thành sản xuất muối, chẳng những cung ứng hơn phân nửa Vô Chủ chi địa, còn buôn bán đến chư quốc chung quanh.

Cho nên lãnh địa và nhân khẩu ở Liệt Phong thành chỉ xếp thứ sáu, nhưng luận trình độ giàu có, lại là số một số hai.

Xe ngựa đi ba ngày!

Vân Trung Hạc đi tới bên ngoài Liệt Phong thành.

Nơi này không giống với trong tưởng tượng của hắn, dựa theo ban đầu hắn phán đoán, Vô Chủ chi địa hẳn là Man Hoang chi địa, cho nên không có thành thị, hoặc chỉ sơn trại, hoặc chỉ hang động.

Kết quả hoàn toàn không phải như vậy, Liệt Phong thành là một tòa thành thị, hơn nữa còn là một thành thị phồn hoa.

Vị trí chỗ toà thành thị này ở trong sơn cốc, cho nên chỉ có hai mặt tường thành trước sau, hai bên trái phải là ngọn núi to lớn, chính nó là tấm chắn thiên nhiên.

Toàn bộ Liệt Phong thành hạ hạt có mười chín cái lĩnh, phân biệt do mười chín thủ lĩnh thống trị. Mà thống trị lãnh địa trung tâm, chính là Liệt Phong thành trước mắt.

Toàn bộ Liệt Phong cốc có ba trăm ngàn nhân khẩu, trong đó 100.000 đều tại Liệt Phong thành này, bởi vì thành thị xây dọc theo sơn cốc, cho nên có hình dài mảnh. Chiều dài nam bắc vượt quá mười dặm, nhưng độ rộng lại không hơn ba dặm.

Thật sự đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, chỉ nhìn một chút, Vân Trung Hạc liền hiểu vì sao Đại Doanh đế quốc đặt chiến lược trọng tâm Vô Chủ chi địa ở Liệt Phong thành.

Chỉ cần chiếm được Liệt Phong thành, chẳng khác nào hung hăng đâm xuống Vô Chủ chi địa một cây đinh, tiến có thể công, lui có thể thủ.

Tòa thành thị trước mắt này đối với chiến lược Đại Doanh đế quốc có giá trị thật sự quá lớn.

Mà bắt mắt nhất chính là phủ thành chủ trên núi, cao cao tại thượng, bao trùm toàn bộ phía trên Liệt Phong thành. Đó là một toà thành kiên cố không gì sánh được, cơ hồ được xưng tụng một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, rộng chừng gần ngàn mẫu.

Nữ ma đầu Tỉnh Trung Nguyệt kia ở trong tòa thành hoa lệ trên núi kia, tâm trạng Vân Trung Hạc cặn bã bắt đầu rục rịch.

Hắn câu dẫn rất nhiều người, nhưng nữ nhân lợi hại như vậy, thân phận cao như vậy thật đúng là chưa từng câu.

Nhìn tòa thành hoa lệ kia một chút, Vân Trung Hạc sầu muộn.

Trời ạ, tòa thành lớn như vậy, ta và Tỉnh Trung Nguyệt nên ngủ ở gian phòng nào?

Bên trái phong cảnh tốt, bên phải phong thuỷ tốt.

Ai, ta thật sự là quá khó khăn.

Đưa Vân Trung Hạc tới là một người câm, chưa từng nói chuyện, cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng võ công phi thường cao.

Lúc này nhìn thấy Liệt Phong thành, rốt cuộc thần sắc gã câm điếc này có chút co quắp, ánh mắt lộ vẻ thống khổ.

Hiển nhiên, tòa thành thị này làm cho gã nhớ lại chuyện cũ bi thương. Bởi vì Hắc Long Đài Đại Doanh đế quốc hao tổn không biết bao nhiêu tinh anh tại toà thành này.

Hắc Long Đài hành động cho tới nay đều là mọi việc thuận lợi, mà Liệt Phong thành này tuyệt đối là Waterloo* Hắc Long Đài, là nơi thất bại.

*Waterloo: trận chiến nổi tiếng đánh dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoleon.

Vân Trung Hạc nhìn tòa thành hoa lệ kia, nói: “Nghe nói Tỉnh Trung Nguyệt không có trượng phu, cũng không có bạn trai, thật là đáng tiếc, không phát huy được năng khiếu của ta, hoa lệ nón đưa như thế không ra, thật là đáng tiếc.”

Hắn thở dài một tiếng: “Ai, nhân sinh không như ý, chỉ tám chín phần mười.”

Gã câm điếc bên cạnh co quắp một trận.

Vân Trung Hạc mau ngậm miệng, bởi vì hắn biết Độc Tâm Thuật, đối phương muốn chụp chết hắn.

“Đi, vào thành!”

Hai người Vân Trung Hạc tiến vào trong Liệt Phong thành phồn hoa dễ như trở bàn tay, chí ít phòng thủ mặt ngoài nơi này cũng không nghiêm mật, bởi vì dù sao nó cũng là một tòa mậu dịch thành.

Nhưng Vân Trung Hạc biết, đây vẻn vẹn chỉ là bề ngoài mà thôi, bởi vì hắn có thể cảm giác được trong nháy mắt vào thành này, có hơn mười đôi con mắt ngừng ở trên người hắn.

Đại Doanh đế quốc có thể nhìn thấy giá trị chiến lược Liệt Phong thành, Nam Chu đế quốc đương nhiên cũng có thể nhìn thấy, cường quốc khác cũng có thể nhìn thấy. Cho nên trong thành phố này có không biết bao nhiêu gián điệp bí mật quốc gia, thậm chí chư hầu khác của Vô Chủ chi địa cũng không biết đưa vào thành phố này bao nhiêu nội ứng.

Nơi này là Thiên Đường mậu dịch, nơi này cũng là một biển gián điệp, đương nhiên có lẽ cũng là Địa Ngục, bởi vì gián điệp bí mật Hắc Long Đài chết ở chỗ này không dưới vài trăm người.

Lúc Vân Trung Hạc vào thành cũng không gây quá nhiều chú ý, bởi vì hắn cũng không thu hút, hắn đóng vai một lão đầu nhi.

Gã câm điếc lái xe ngựa, mang theo Vân Trung Hạc tiến vào trong thành, gian nan đi lại trên đường phố đông đúc.

Nơi này quá phồn hoa, người người ngựa ngựa nhiều xe, ở chỗ này vậy mà hưởng thụ được đãi ngộ kẹt xe.

Bất quá, chỉ có hai bên con đường chen chúc, ở giữa đường lớn đá xanh lại rỗng tuếch, ngẫu nhiên có một cỗ xe ngựa hoa lệ nghênh ngang chạy qua. Nhưng dù hai bên chen chúc, cũng không ai dám đi ở giữa đường, bởi vì đây là một con đường đặc quyền, chỉ có xe ngựa và tuấn mã treo Giao Xà lệnh kỳ của phủ thành chủ mới có thể đi ở giữa con đường đặc quyền này.

Đây đương nhiên là một loại vinh quang, bây giờ phủ thành chủ ban phát ra Giao Xà lệnh kỳ cũng vẻn vẹn không đến 100 lá mà thôi.

Nguyên bản cảm thấy Vô Chủ chi địa khẳng định là văn minh sa mạc, không ngờ nơi này kỳ thật không khác chút nào với mấy thành thị đế quốc, khắp nơi tràn đầy giai cấp và quyền thế.

Ngồi ở trong xe ngựa, Vân Trung Hạc không lên tiếng, lẳng lặng quan sát tòa thành thị này.

Đối với chiến tranh hai nước sắp diễn ra, Vô Chủ chi địa có lẽ là nơi mẫn cảm nhất, bởi vì nơi này xem như trung tâm phong bạo.

Ngắn ngủi đi qua năm dặm, Vân Trung Hạc thấy được bảy điểm mộ binh.

Hiển nhiên chủ nhân Liệt Phong cốc Tỉnh thị gia tộc đã sớm ngửi được mùi chiến tranh, cho nên tranh thủ từng giây khuếch trương quân đội, làm bản thân lớn mạnh.

Vân Trung Hạc hơi ngửa mặt lên, trong lòng thở dài: Tòa thành thị này rất phồn hoa, nhưng phồn hoa không được bao lâu nữa.

Một khi chiến tranh tiến đến, hết thảy phồn hoa nơi này đều sẽ tan thành mây khói.

Mặc kệ Nam Chu đế quốc, hay là Đại Doanh đế quốc, vì trận đại chiến này đều đã chuẩn bị mấy thập niên.

Đại Doanh đế quốc bảo thủ chiến lược, nghỉ ngơi lấy sức, chính là vì một ngày này.

Nam Chu đế quốc xuôi nam, không ngừng chiếm đoạt Nam Man Thổ tộc, cũng là vì góp nhặt quốc lực, tiến hành trận quốc vận chi chiến này.

Toàn bộ vạn dặm phương nam, chỉ có thể dung hạ được một bá chủ.

Một khi khai chiến, có lẽ mảnh Vô Chủ chi địa này sẽ tràn vào trăm vạn đại quân điên cuồng chém giết.

Mà lúc này Vân Trung Hạc xem như một trong ám tử đông đảo của quốc vận chi chiến sắp tới, sắp tiến hành cuộc chiến không khói lửa ngươi chết ta sống.

Ở trong Liệt Phong thành, Hắc Long Đài có mấy cứ điểm bí mật, An Đình khách sạn là một trong đó. Nó chẳng những là khách sạn, còn là một quán rượu, gà luộc làm ăn rất ngon, nổi tiếng toàn bộ Liệt Phong thành.

Trước đó mấy ngày, nó chính thức được khai trương.

Tức là, hiện tại toàn bộ An Đình khách sạn đều phục vụ một mình Vân Trung Hạc.

Vân Trung Hạc tiến vào Liệt Phong thành, chuyện thứ nhất chính là đi An Đình khách sạn, liên hệ với Hứa An Đình của Hắc Long Đài.

Từ nay về sau Hứa An Đình chính là người liên hệ duy nhất của hắn, cũng là đệ nhất chiến hữu Vân Trung Hạc.

Cơ hồ đi xuyên qua hơn phân nửa Liệt Phong thành, rốt cuộc Vân Trung Hạc đi tới trước An Đình khách sạn.

Nơi này vẫn thuộc khu vực phồn hoa, đối diện khách sạn là một tòa thanh lâu, tên là Xuân Miên lâu.

“Đại gia, đến a!” Trên lầu, một mỹ nữ mắt như làn thu thuỷ, đưa tay ngoắc Vân Trung Hạc.

Hai chân Vân Trung Hạc dừng lại một lát, có chút kìm lòng không đặng muốn đi qua. Mà gặp quỷ chính là, hắn nhìn thấy thanh lâu lại có một loại cảm giác muốn về nhà mẹ đẻ.

Mẹ nó, đây tuyệt đối là di chứng thân thể bản tôn.

Vạn nhất địa điểm bí mật An Đình khách sạn này bại lộ bị diệt, Vân Trung Hạc hắn cũng không lo không có cơm ăn, đối diện chính là nơi tốt. Làm người trọng yếu nhất chính là có một nghề thành thạo, như vậy mới không chết đói, cổ nhân thật không lừa ta.

Vân Trung Hạc tiếp tục đi lên phía trước, đi vào An Đình khách sạn.

Khách sạn này thật không nhỏ, mới tiến vào sân nhỏ, phía trước là nơi ăn cơm, phía sau là nơi khách ở, đoán chừng cũng kiếm tiền không ít.

“Khách quan, ngài ăn cơm, hay là ở trọ vậy?” Một nhân viên phục vụ tiến lên đón.

“Ăn cơm, nơi này có gà luộc không?” Vân Trung Hạc hỏi..

“Có, có, có, gà luộc bổn điểm nổi danh nhất, khách quan muốn bao nhiêu cân.” Nhân viên phục vụ hỏi.

“Năm cân, bảy lượng, ba tiền bốn, bảy phần nửa chín!” Vân Trung Hạc nói, đây là mật mã liên hệ.

“Được, ngài đi theo ta.” Tiểu nhị nói, sau đó đi trước dẫn đường.

Vân Trung Hạc đi theo y tiến vào hậu viện, nơi này không có một ai.

Nhân viên phục vụ mở lên một cửa giếng cạn, gõ phía trên mấy cái, bất ngờ xảy ra.

Lập tức, nơi sân nhỏ hẻo lánh xuất hiện một cửa ngầm.

“Mời! An lão bản đợi đã lâu.” Nhân viên phục vụ nói.

Vân Trung Hạc thông qua cửa ngầm, đi xuống bậc thang, đi tới một gian tầng hầm, trong này hơi tối một chút.

Vừa mới đi đến một nửa, Vân Trung Hạc bỗng nhiên biến sắc, nhanh chóng quay lại, muốn xông ra ngoài.

Nhưng một giây sau, một lưỡi đao sắc bén nằm ngang ở trên cổ của hắn.

Sau đó, một âm thanh âm lãnh vang lên: “Hoan nghênh quang lâm, nội ứng Hắc Long Đài, hoan nghênh tự chui đầu vào lưới, đến đây chịu chết.”

Vân Trung Hạc nói: “Các ngươi… Các ngươi tính sai, ta tới ăn gà, gà luộc nhà này chính là nhất tông.”

“Xuỵt… Ta chính là!” Một trận mùi thơm mê người chui vào mũi hắn, một thanh âm nữ nhân dễ nghe ghé vào lỗ tai hắn, còn thổi một hơi, sau đó khàn khàn nói: “Tỉnh Trung Chi Cơ này chờ ngươi đã lâu, muốn ăn sao?”

Vân Trung Hạc nói: “Cái kia… Đi, đi ăn cái kia.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN