Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 35: Vân Ngạo Thiên lòng tham không đáy! Khen thưởng lớn
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nương môn này cũng không giống như người tốt kia. ( Hà Lan Khang)
Đây là sau khi Vân Trung Hạc lại một lần nữa nhìn thấy Tỉnh Trung Nguyệt, la lên từ nội tâm.
Bốn ngày bốn đêm qua, hắn bị Tỉnh Trung Nguyệt giày vò thảm rồi.
Lúc này, Tỉnh Trung Nguyệt không nhắc nửa câu xấu hổ mấy ngày trước, phảng phất lúc ấy nàng không nghe được Vân Trung Hạc dùng đủ loại ngôn ngữ nói ngủ với nàng.
Hiện tại vậy mà nàng nói bất luận khen thưởng gì cũng được.
Thật cái gì cũng được sao?
Ta biết, các ngươi đang nghĩ cái gì? Muốn để Vân Trung Hạc ta nói muốn ngủ với nàng?
Nhưng thật có lỗi, Vân Trung Hạc là một người điên, hắn không phải người ngu.
Mấy ngày nay Tỉnh Trung Nguyệt ném hắn tới tử lao, đồng thời để hắn nhìn một trận cảnh tượng hoành tráng mất đầu, không phải là vì cảnh cáo hắn không nên ăn nói lung tung. Nếu nói ngủ nữa, thủ cấp khó bảo toàn rồi. Coi như có thể bảo trụ cái lớn, cũng chưa chắc giữ được cái nhỏ.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Nếu như ngươi muốn tiền, tùy tiện nói ra một con số, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ cho ngươi.”
“Nếu như ngươi muốn mỹ nữ, ta có thể một lần cho ngươi mười người.”
“Nếu như ngươi muốn nơi ở, ta có thể cho ngươi một trạch viện rộng 50 mẫu.”
“Nếu như ngươi muốn ruộng đồng, ta có thể cho ngươi 500 mẫu.”
“Đương nhiên, tiểu hài tử mới lựa chọn thế, người trưởng thành muốn hết, ngươi có thể chọn toàn bộ.”
Nghe nói thế, Vân Trung Hạc lập tức ngây người.
Này… Nương môn này thật đúng là khá hào phóng đó nha, tiền hàng bồi thường Tỉnh Vô Biên kia, giá trị không được bấy nhiêu à.
Hẳn là khen thưởng chuyện hắn phát minh ra Penicilin.
Vân Trung Hạc nếu như nhận lấy những thứ này tương đương lập tức trở thành phú ông ức vạn.
Lại nói, Vân Trung Hạc thực tình muốn trực tiếp đáp ứng, sau đó mỗi ngày nằm ngồi ăn rồi chờ chết, chuyện gì cũng không làm.
Nhưng Vân Trung Hạc có một câu châm ngôn: Ta không có hứng thú với tiền.
Đây là sự thực, trên Địa Cầu hắn cũng làm như vậy.
Thu nhập của hắn vốn siêu cao, nhưng tiêu lại càng nhiều. Mỗi khi thiếu tiền, hắn liền bật điện thoại lên, gởi một tin nhắn cho bạn gái cũ, cảm khái một câu, gần đây nghèo rớt mồng tơi à.
Không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh bạn gái kia sẽ gởi tới một cái đại hồng bao, trên cơ bản đều là năm chữ số trở lên. Cơ hồ không ngoại lệ, dù là bạn gái trước đó mấy ngày còn tìm người chém hắn, cũng sẽ đưa tiền không nói hai lời.
Bất quá các nàng thống hận chính là, Vân Trung Hạc sau khi lấy tiền, trực tiếp quên các nàng.
Cái này quá phận à, ngươi tên hỗn đản này lừa tiền lừa sắc còn chưa tính, vì sao lại gạt ta nữa?
Đương nhiên, có một loại bạn gái, hắn tuyệt đối không thu hồng bao. Đó là hắn trị liệu cho nữ bệnh nhân xinh đẹp, sau phát triển thành nam nữ bằng hữu, dù chia tay cũng tuyệt đối không thu hồng bao.
Sợ nói không rõ ràng a.
Một tra nam có thể nhận hồng bao bạn gái trước, nhưng một y sinh tuyệt đối không thể nhận hồng bao bệnh nhân, đó là tiêu chuẩn phẩm đức nghề nghiệp.
Trở lại chuyện chính!
Vân Trung Hạc muốn khen thưởng gì?
“Ta muốn làm quan, chức quan không được thấp hơn Lý Điền.” Vân Trung Hạc gọn gàng dứt khoát.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Vân Trung Hạc muốn tìm đường chết nói mình muốn ngủ với Tỉnh Trung Nguyệt.
Tỉnh Trung Nguyệt hào phóng như vậy, cho phòng ở, đưa tiền, cho nữ nhân, cho sản nghiệp, cho ruộng tốt, một số tài phú lớn như vậy, nếu như đổi thành bất kỳ một người bình thường nào đều sẽ động tâm, nhất là Vân Trung Hạc là một tên ăn mày nằm ở tầng dưới chót.
Những tài vật này ngươi đều không cần, lại vẫn cứ muốn làm quan? Phi thường khả nghi à, thấy giống như gián điệp địch quốc chui vào nội bộ ta, rất có hùng tâm tráng chí à.
Nhưng hiện tại hết thảy đều hợp lý nha.
Vân Ngạo Thiên ta chữa lành Tỉnh Vô Biên, dâng ra thần dược, chỉ có một mục đích, đó chính là muốn một bước lên trời, chinh phục nữ thành chủ, trở thành nam nhân phía sau Tỉnh Trung Nguyệt ngươi.
Dạng con ruồi con cóc này, Tỉnh Trung Nguyệt gặp không biết bao nhiêu, mà Vân Trung Hạc chẳng qua là con cóc không có mặt mũi nhất kia.
Ta muốn làm quan từng bước một trèo lên trên, không ngừng biểu diễn tài hoa của mình, không ngừng nở rộ hào quang, chỉ để chứng minh một việc, Vân Ngạo Thiên ta xứng với Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương ngươi.
Đương nhiên, để Tỉnh Trung Nguyệt triệt để lau mắt mà nhìn, đây vẻn vẹn chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Nữ nhân Tỉnh Trung Nguyệt này quá ngưu bức, quá ngạo mạn, cũng quá lòng dạ độc ác.
Cho nên, chỉ biểu hiện ra tài hoa của ngươi, hoàn toàn chưa đủ.
Chờ lau mắt mà nhìn, chính là bước thứ hai, làm nàng tổn thương đến khắc cốt ghi tâm.
…
Sau đó là bước thứ ba, từ Ác Ma biến thành Thiên Sứ, ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt vận mệnh của nàng.
“Ta muốn làm quan, không thua kém chức quan Lý Điền.” Vân Trung Hạc lại một lần nữa lặp lại.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Ta phải nói cho ngươi biết, nếu như ngươi nhận lấy những tài vật này, vậy vẫn như cũ là bằng hữu phủ thành chủ, coi như ngẫu nhiên tìm đường chết, ta cũng sẽ không chính thức làm vậy. Mà một khi làm quan viên Liệt Phong thành, yêu cầu đó sẽ hoàn toàn khác. Một khi phạm sai lầm, nên đánh sẽ đánh, nên giáng chức sẽ giáng chức, nên tù thì tù, đáng giết thì giết.”
Vân Trung Hạc nói: “Ta hiểu, trên quan trường, phải tuân thủ quy củ quan trường.”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Ngươi và Tỉnh Vô Biên kết nghĩa Kim Lan, nếu như ngươi vẻn vẹn chỉ là người thường, vậy hắn xác thực có thể bảo kê ngươi, để cho ngươi đi ngang Liệt Phong thành, xem như khi nam phách nữ cũng không việc gì. Nhưng nếu ngươi làm quan, vậy hắn cũng không phải là chỗ dựa ngươi, mà là tai họa ngươi.”
Điểm ấy Vân Trung Hạc cũng biết đến nhất thanh nhị sở.
Tỉnh Vô Biên là cái gì? Đó chính là cái u ác tính Liệt Phong thành, cơ hồ người người đều muốn đánh.
Mà nhị bức này còn mỗi ngày xưng muốn đuổi Tỉnh Trung Nguyệt xuống đài, còn muốn đoạt lại chức thành chủ vốn thuộc về y, dạng này ai còn dám tiếp cận y? Toàn bộ quan trường Liệt Phong thành đều tránh y như xà tị hạt.
Mà Vân Trung Hạc và Tỉnh Vô Biên kết nghĩa Kim Lan, đã dán nhãn hiệu đối phương, vậy ở trong quan trường tuyệt đối là nửa bước khó đi.
“Ta minh bạch, nhưng ta vẫn muốn làm quan.” Vân Trung Hạc nói: “Ta phải chứng minh với mọi người, Vân Ngạo Thiên ta ưu tú cỡ nào, xuất sắc cỡ nào, phong tình vạn chủng cỡ nào.”
Mẹ nó, ngươi bất học vô thuật, cũng đừng có dùng thành ngữ linh tinh.
Tỉnh Trung Nguyệt nheo lại con mắt mỹ lệ.
Nàng này có đặc điểm, nói là làm, rất có phong phạm quân chủ.
Nàng nếu nói muốn khen thưởng Vân Trung Hạc, mà chỉ cần Vân Trung Hạc nói ra miệng, vậy nhất định sẽ đáp ứng.
Nhưng Vân Trung Hạc là ai? Một tên lưu manh, tên ăn mày, cặn bã, tên điên.
Luận văn, hắn không có bất kỳ công danh gì, trẻ nhỏ vỡ lòng một năm đã nghỉ học.
Luận võ, người này trói gà không chặt, một tiểu hài cường tráng 10 tuổi cũng có thể tuỳ tiện đè hắn xuống đất đánh tơi bời.
Người như vậy cũng có thể làm quan tại Liệt Phong thành?
Liệt Phong thành mặc dù tại Vô Chủ chi địa, nhưng cũng là chư hầu truyền thừa mấy trăm năm, phi thường chính quy nghiêm túc.
Mà Liệt Phong thành chính là thành lớn phồn vinh này, ở đây làm quan trên cơ bản đều là tinh anh, trên cơ bản mỗi một vị quan viên quan trọng đều có công danh, hoặc xuất thân đại tộc.
Đừng nói cử nhân, ngay cả tiến sĩ cũng có, mà đều là một ít tiến sĩ cử nhân đại quốc khoa cử ra.
Để Vân Trung Hạc dạng cặn bã nhân gian này trở thành quan viên Liệt Phong thành, mà cấp bậc còn không thấp, đây chẳng phải là chuyện cười lớn sao?
Lý Điền đã rất không hợp cách quan võ, nhưng người ta cũng tốt nghiệp Thiên Đạo võ viện, thành tích cũng không tệ lắm.
Như Vân Trung Hạc kiểu này làm quan? Vậy tính nghiêm túc quan trường Liệt Phong thành ở đâu? Tính quyền uy ở đâu?
Nhưng dù sao hắn lập công lao lớn như vậy, nhất là dâng ra thần dược.
Tỉnh Trung Nguyệt vị quân chủ này, càng kim khẩu vừa mở, nói là làm.
“Tốt, ta đáp ứng ngươi.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Ta sẽ lựa chọn cho ngươi một chức quan, tuyệt đối không thấp hơn Lý Điền.”
Vân Trung Hạc nói: “Ngàn vạn lần không được là chức quan xó xỉnh nhàn tản, nhất định phải có thực quyền, phải ngưu bức.”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Chức quan yếu hại có thực quyền? Vậy ta nói cho ngươi, vị trí càng yếu hại, gánh trách nhiệm càng lớn, càng dễ phạm sai lầm, càng dễ bị mất đầu.”
Vân Trung Hạc nói: “Ta không sợ nhất chính là mất đầu.”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Vậy ngươi trước đó, đã làm quan sao?”
Nữ thần nói chuyện, thật sự là yêu dấu chấm hỏi à.
Vân Trung Hạc nói: “Đương nhiên đã làm qua.”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Chức quan cỡ nào?”
“Tiểu rổ trưởng Cái Bang ăn xin, thủ hạ trông coi ba tên tiểu ăn mày, từ ba tuổi đến tám tuổi.” Vân Trung Hạc nói, hắn thực không có nói láo.
Lý lịch dạng này, ngươi còn kiêu ngạo nói ra như thế, ngươi làm như thế nào?
Một lưu manh chỉ quản ba tên tiểu ăn mày, muốn làm đại quan thực quyền, là ai đưa cho ngươi dũng khí?
“Tốt, ta cho ngươi một chức quan thực quyền, mà quyền lực lại không nhỏ.” Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Vân Trung Hạc nói: “Đúng rồi, phải trong Liệt Phong thành, cách phủ thành chủ phải gần, bởi vì ta vẫn phải về phủ thành chủ ở.”
“Vì sao?” Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Vân Trung Hạc nói: “Ta sợ ở bên ngoài, sẽ bị người chém chết.”
Ngươi hiểu lý lẽ rồi đấy.
“Đi.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết, ta yêu cầu phi thường khắc nghiệt với quan viên thuộc hạ. Nếu như ngươi không xứng chức, không đến ba ngày ta sẽ bãi quan ngươi, mà lại trực tiếp ném ra Liệt Phong thành, trước đó đáp ứng ngươi những tài vật kia, hết thảy cũng không có, ngươi lập công lao trước đó, hết thảy xóa bỏ.”
“Một lời đã định!” Vân Trung Hạc nói: “Quan này ta chẳng những muốn làm ổn, muốn làm đến phong sinh thủy khởi, còn muốn khai sáng tất cả con mắt mọi người, muốn vượt qua tất cả quan tiền nhiệm trước đó. Ta muốn để toàn bộ Liệt Phong thành nhìn thấy, một tên ăn mày từ từ bay lên, Vân Ngạo Thiên ta nhất định là một viên hằng tinh sáng chói, tuyệt đối không phải lưu tinh chợt lóe lên.”
Lúc này Tỉnh Trung Nguyệt cảm thấy tên điên trước mắt này nói nhiều một câu đều là tra tấn.
Nàng trực tiếp phất phất tay nói: “Ngươi ra ngoài đi, chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ có người mang ngươi lên đảm nhiệm.”
Vân Trung Hạc nói: “Nhớ kỹ à, nhất định phải có thực quyền, chức quan nhất định phải lớn.”
“Yên tâm, chức quan này nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng.” Tỉnh Trung Nguyệt lạnh nhạt nói.
Vân Trung Hạc nói: “Vậy ta sẽ đợi, tạ ơn thành chủ đại nhân vun bồi.”
Tỉnh Trung Nguyệt vung tay lên.
Lập tức hai tên võ sĩ tiến đến, trực tiếp kéo hắn đứng lên, xách ra đại sảnh, ném thẳng ra ngoài cửa.
Ngoài cửa, Vân Trung Hạc bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Mà hắn thuận thế nằm trên mặt đất, ngon lành lâm vào huyễn tưởng.
Phong Hành Diệt đại nhân, Hứa sạn trưởng, ta đã chính thức tiến vào nội bộ địch nhân, trở thành một quan viên quan trọng quang vinh tại Liệt Phong thành.
Bất quá, Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương sẽ cho ta một chức quan gì?
Chức quan cao, thực quyền lớn, nghe rất thoả nguyện à.
Ngày mai nhanh đến, Vân Trung Hạc ta mới nhậm chức quan uy phong lẫm lẫm.
…
Chú thích: Tâm tình hơi có chút sa sút, thỉnh cầu phiếu đề cử an ủi, tạ ơn chư vị ân công!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!