Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 38: Vân Ngạo Thiên đại nhân, bắt đầu biểu diễn hoa lệ
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nhìn quan lại phía dưới quỳ chỉnh chỉnh tề tề, Vân Trung Hạc có chút phát mộng.
Ta… Ta cuối cùng được chức quan gì?
Lớn như vậy sao? Có thể quản nhiều người như vậy sao?
Ngay sau đó mấy vú già tiến lên, lột quần áo Vân Trung Hạc xuống.
“Chư vị đại tỷ, đừng như vậy, đừng như vậy!” Vân Trung Hạc xấu hổ nói: “Ta nhiều ngày rồi chưa có tắm rửa.”
Nào chỉ không tắm rửa, tóc vẫn như cũ là đống cỏ dại, vẫn như cũ bộ dạng tên ăn mày.
Nhìn xem, tất cả nam nhân là mỹ nam tử, nhìn xem Thẩm Lãng người ta sống đẹp đẽ cỡ nào?
Cũng may mấy vị đại tỷ không lột sạch Vân Trung Hạc, đây nhất định là vì hắn chưa lộ ra dung nhan tuấn mỹ vô địch. Nếu không lúc này hắn cũng khó giữ được trong sạch, mỹ nam tử chúng ta phải tự bảo vệ mình à.
Tiếp theo mấy vị đại tỷ này, lại dùng hai tay thô ráp hữu lực mặc quan phục cho Vân Trung Hạc, đội lên mũ quan.
Vân Trung Hạc cảm thấy một màn này quen thuộc khó hiểu.
Đây chính là bản sơn trại Trần Kiều binh biến, áo lục gia thân?
Ngay sau đó Vân Trung Hạc phát hiện, quan phục của mình có màu lục, nón thì sao? Không phải cũng là lục luôn chứ?
Bất quá hắn không rõ quan phục và mũ quan này, vẫn như cũ không biết chức quan mình là gì.
Mà tất cả mọi người ở đây nhìn thấy Vân Trung Hạc trong bộ trang phục này, cũng chỉ có một cảm giác, vượn đội mũ người.
“Đại nhân, xin mời.” Một tên trung niên phụ tá mập mạp tiến lên khom mình hành lễ.
“Đi đâu?” Vân Trung Hạc hỏi.
“Liệt Phong lệnh Văn đại nhân, đợi chờ đã lâu.” Văn sĩ trung niên nói.
Văn đại nhân? Văn Đạo Phu?
Đây chính là đại nhân vật chân chính, lão là dòng chính Tỉnh Ách lão thành chủ, vì Liệt Phong thành khuếch trương lập nhiều đại công hiển hách, mà lão là lão sư Tỉnh Trung Nguyệt.
Người này đức cao vọng trọng, thậm chí ngay cả Tỉnh Trung Nguyệt cũng phải kính ba phần.
Về phần Tỉnh Vô Biên?
Thật có lỗi, y nhìn thấy vị lão đại nhân này, liền như là chuột thấy mèo, từ nhỏ lúc đi học đã bị Văn Đạo Phu đánh đến lớn.
Vân Trung Hạc đi theo văn sĩ này, đi đến phía chủ nha. Mấy chục tên quan lại cũng theo sau lưng.
“Đại nhân, Vân Ngạo Thiên tới.” Trung niên nhân sĩ nói.
“Vào đi!” Bên trong truyền ra thanh âm lãnh khốc.
Nghe thấy thanh âm này Vân Trung Hạc liền biết, người này phi thường ở chung không tốt, đây chính là người điển hình khắc nghiệt với mình, càng thêm khắc nghiệt với người khác.
Đại môn đẩy ra, Vân Trung Hạc đi vào.
Tất cả những người khác, toàn bộ khom người đứng ở ngoài cửa, ngay cả eo cũng không dám thẳng lên.
Sau khi tiến vào, Vân Trung Hạc thấy được một bóng người khô gầy, mặc trên người quan phục màu đỏ thắm, người này chính là Văn Đạo Phu.
Quan phục lão rất cũ nát, làn da toàn thân vừa già lại nhăn, khuôn mặt nhọn như là đao bổ rìu chặt một cái.
Đây là một thanh quan, một thanh quan làm cấp dưới nghe tin đã sợ mất mật.
Nhìn thấy Vân Trung Hạc tiến đến, đối phương cũng không quay người lại.
“Ngươi chính là Vân Ngạo Thiên?”
“Vâng.”
“Ngươi đạt công danh gì?”
Vân Trung Hạc nói: “Trẻ nhỏ vỡ lòng, một năm bỏ học.”
“Hồ nháo…” Văn Đạo Phu nghiêm nghị nói: “Thành chủ hồ nháo, nàng coi quan nha Liệt Phong quan ta là cái gì? Nàng coi chức quan tham sự pháp tào này là cái gì?”
Nghe đến đó, rốt cuộc Vân Trung Hạc minh bạch chức quan mình là gì.
Lại là pháp tào đại nhân.
Đây là chức quan gì? Tương đương với trưởng cục cảnh sát Liệt Phong thành, trưởng ngục giam, quan toà, kiểm sát trưởng, tập trung vào một thân.
Chưởng quản trị an, hình ngục, chủ quan tra án.
Tuyệt đối thực quyền, là một chức quan vô cùng vô cùng trọng yếu.
Tỉnh Trung Nguyệt đã vậy còn quá hào phóng, giao chức quan quyền lực lớn như vậy cho tên ăn mày Vân Trung Hạc này?
Quá bất hợp lí đi.
Vân Trung Hạc chỉ yêu cầu chức quan không được thấp hơn Lý Điền, nhưng Lý Điền vẻn vẹn chỉ là bách hộ mà thôi, hơn nữa còn không phải bách hộ chính quy.
“Ngươi xuất thân ra sao? Đã làm qua bất luận chức quan gì chưa?” Văn Đạo Phu hỏi.”
Vân Trung Hạc nói: “Xuất thân ăn mày lưu manh, chưa làm qua bất kỳ chức quan gì.”
“Hồ nháo, hồ nháo…” Văn Đạo Phu nghiêm nghị nói: “Quan trường Liệt Phong thành ta là cái gì chứ? Tùy tiện một a miêu a cẩu cũng có thể làm quan sao? Thể diện ở đâu? Uy nghiêm ở đâu?”
“Ngươi gọi Vân Ngạo Thiên đúng không, từ đâu tới đây, lăn về nơi đó, lăn xa đi!”
Lão đầu này thật đúng là tính tình nóng nảy, hơn nữa nhìn tâm tình cũng thật không tốt.
“Người đâu, ném tên ăn mày này ra ngoài cho ta, lột quan phục của hắn xuống.” Văn Đạo Phu rống to.
“Chậm đã!” Vân Trung Hạc nói: “Văn đại nhân, để cho ta tới làm quan chính là Tỉnh Trung Nguyệt, nàng là chủ quân Liệt Phong cốc, ngươi hẳn là muốn chống cự quân chỉ nàng sao? Ngươi hẳn là muốn ỷ vào chính mình già đời, ức hiếp thiếu quân sao?”
Ánh mắt Văn Đạo Phu lợi hại như điện bắn phá tới, cười lạnh nói: “Thằng nhỏ, chủ quân là đệ tử của ta, chúng ta tình như cha con, không phải ngươi có thể châm ngòi.”
Con mắt lão già này thật đúng là sắc bén, Vân Trung Hạc rõ ràng ăn mặc đã bốn mươi năm mươi tuổi, kết quả bị lão một ngụm gọi ra.
“Ngươi đi theo ta.” Liệt Phong lệnh Văn Đạo Phu lạnh nhạt nói, sau đó đi vào hậu viện, mấy tên võ sĩ âm tàn cũng theo sau.
Đi vào hậu viện, mở ra một thông đạo dưới mặt đất, tiến nhập vào trong mật thất dưới đất.
Mật thất này sâu mười mấy mét, lộ ra càng âm trầm khủng bố.
Lẽ ra loại tầng hầm này hẳn là đông ấm hè mát, lúc này lại giá lạnh như là hầm băng.
“Pháp tào là chủ quan hình ngục, rất là quan trọng, chức quan này trọng yếu nhất chính là tra án.” Văn Đạo Phu nói: “Ngươi biết tra án không?”
“Chưa làm, nhưng không thử một chút làm sao biết?” Vân Trung Hạc nói.
Đám người cười lạnh.
Tra án chí ít cần học tập vài chục năm, vài chục năm thực hành.
Ngươi chỉ là một tên ăn mày lưu manh, biết cái rắm á.
“« Tẩy Oan Tập » nhìn thấy chưa? « Thi Thuyết » nhìn thấy chưa?” Văn Đạo Phu hỏi.
Đây là thư tịch nhập môn tra án của thế giới này.
“Chưa.” Vân Trung Hạc nói.
Đám người càng thêm khinh thường, liên quan tới thư tịch tra án, khoảng chừng mấy trăm quyển, chất đống thành một bức tường. Bất kỳ một pháp tào đại nhân nào đều phải xem hết những sách vở này, mà « Tẩy Oan Tập » và « Thi Thuyết » hoàn toàn là thư tịch vỡ lòng nhất.
Ngay cả hai quyển sách này ngươi cũng chưa xem qua, còn nói muốn phá án?
Sai lầm nghiêm trọng.
Bậc thang thật dài dưới mặt đất rốt cuộc đến điểm cuối, tiến nhập mật thất dưới đất.
Nơi này thật là lạnh à, Vân Trung Hạc cơ hồ lạnh run run, hiển nhiên nơi này cất chứa không ít băng.
Nơi này đặt một cái giường, che kín một tấm vải trắng.
Văn Đạo Phu đại nhân tiến lên, bỗng nhiên xốc lên tấm vải trắng, lộ ra một bộ thi thể hoàn toàn không có mảnh vải nào bên dưới.
Đây là một nam nhân trung niên, hơi mập.
Ngay ngực trái chỗ trái tim gã có một vết thương chí mạng.
“Đây là tham sự pháp tào đời trước.” Văn Đạo Phu đại nhân nói.
Vân Trung Hạc lập tức run lên, nói cách khác đây chính là người tiền nhiệm rồi? Lúc này đã chết trên đài, mà lại là bị đâm ngay tim.
Chẳng trách?
Pháp tào là chủ quan hình ngục, có quyền thế, một củ cải một cái hố, làm sao lại đến phiên Vân Trung Hạc hắn.
Nguyên lai, pháp tào tiền nhiệm vậy mà chết rồi, bị người mưu sát.
Vậy ta là tân nhiệm pháp tào, chẳng phải là rất nguy hiểm?
“Dẫn vào!” Văn Đạo Phu ra lệnh một tiếng.
Lập tức, mấy tên võ sĩ lại dẫn tới ba người.
Một văn sĩ, một người hầu, một vũ phu.
“Quỳ xuống!”
Ba người này quỳ thẳng tắp trên mặt đất.
Văn Đạo Phu đại nhân nói: “Vân Ngạo Thiên, làm một pháp tào, chức trách trọng yếu nhất chính là phá án. Vụ án pháp tào tiền nhiệm bị giết, ta đã phá, đồng thời tìm được hung thủ, là một trong mấy người trước mặt kia.”
Vân Trung Hạc lập tức nhìn về phía ba người quỳ trên đất kia.
Văn Đạo Phu nói: “Đây là một vụ án vô cùng đơn giản, cho ngươi thời gian một nén nhang, lập tức tìm ra hung thủ giết chết pháp tào tiền nhiệm. Ngươi nếu có thể tìm ra, ta liền cho phép ngươi lưu tại Liệt Phong quan nha ta làm quan. Nhưng nếu ngươi tìm nhầm hung thủ, đó chính là oan giả sai án, nặng đánh 50 côn, sau đó khu trục ra Liệt Phong thành.”
Tiếp theo, Văn Đạo Phu đại nhân vung tay lên.
Lập tức có người đốt lên một nén nhang, đếm ngược bắt đầu.
Tiếp theo, lại tràn vào bốn tên võ sĩ, trong đó hai tên cầm Thủy Hỏa Côn thô to, đằng đằng sát khí.
50 côn này đánh xuống, chỉ sợ xương chậu sẽ bị vỡ nát gãy xương à.
Móa!
Đây tuyệt đối là âm mưu của Tỉnh Trung Nguyệt và Văn Đạo Phu.
Chủ quản hình ngục pháp tào đại nhân chết rồi, xuất hiện chỗ trống. Nhưng Tỉnh Trung Nguyệt căn bản không muốn để Vân Trung Hạc làm chức quan này, đùa giỡn hay sao? Chức quan này cũng là một trong chủ quan Liệt Phong quan nha, tối thiểu cũng phải cử nhân mới có thể làm.
Vân Trung Hạc ngươi chỉ là một ăn mày lưu manh, có tài đức gì có thể làm pháp tào đại nhân?
Cho nên vừa rồi chỉ là biểu diễn một tuồng kịch cho Vân Trung Hạc mà thôi, để hắn mặc một chút quan phục cho đã nghiền, cũng không công bố ra ngoài, cho nên cũng sẽ không mất thể diện Liệt Phong thành.
Cái này hoàn toàn là coi Vân Trung Hạc như khỉ đùa nghịch.
Quá phận!
Văn Đạo Phu đại nhân nói: “Vân Ngạo Thiên, đừng nói bản quan không cho ngươi cơ hội, ngươi nếu tìm ra hung thủ, bản quan không nói hai lời, trực tiếp để cho ngươi lưu lại làm quan. Nhưng ngươi sai án, đừng trách bản quan vô tình.”
Tỉnh Trung Nguyệt, ngươi thật là con quỷ nhỏ ác độc mà.
Cái này nào được một canh giờ, một nén nhang nhiều nhất mười lăm phút mà thôi.
Không chỉ muốn trục xuất Vân Trung Hạc ra Liệt Phong thành, còn muốn đánh hắn gần chết, có thể thấy được Vân Trung Hạc đã hung ác đắc tội với nàng.
“Đừng lãng phí thời gian, bắt đầu đi!” Văn Đạo Phu đại nhân nói, sau đó ngồi xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Vân Trung Hạc phát hiện, một nén nhang này cháy rất là nhanh, đừng nói mười lăm phút, chỉ sợ năm phút đồng hồ cũng kiên trì không nổi.
Văn Đạo Phu đại nhân nhắm mắt cười lạnh.
Nguyệt Nguyệt thật sự là hồ nháo, lão sư ta bận rộn như thế, làm sao có thời giờ rảnh rỗi bồi tiếp tên ăn mày con rệp này?
Tên ăn mày trước mắt, muốn trong nửa khắc đồng hồ tìm ra vụ án này, tìm ra hung thủ? Hoàn toàn là người si nói mộng!
Chỉ đợi thời gian vừa đến, lập tức đánh tên côn đồ này gần chết, sau đó trục xuất Liệt Phong thành là được.
Nếu người như vậy làm pháp tào, Liệt Phong thành còn mặt mũi nào mà tồn tại? Văn Đạo Phu ta còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Tất cả mọi người bên cạnh cũng cười trên nỗi đau của người khác.
Văn Đạo Phu đại nhân bày ra cái bẫy sâu không thấy đáy này, Vân Ngạo Thiên xong đời rồi.
…
Trong vòng năm phút đồng hồ phá án, đồng thời tìm ra hung thủ, xác thực còn khó hơn lên trời.
Ánh mắt Vân Trung Hạc nhìn về phía ba người quỳ trên mặt đất kia.
Văn sĩ trung niên, hẳn là phụ tá pháp tào tiền nhiệm.
Vũ phu, hẳn là bảo tiêu pháp tào tiền nhiệm.
Người hầu, hẳn là gia nô pháp tào tiền nhiệm.
Ba người này, rốt cuộc ai mới là hung thủ giết người?
Năm phút đồng hồ, hỏi án cũng hoàn toàn không kịp.
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, đây là ông trời chú định sao?
Hôm nay hắn muốn phá án, đêm qua có một bệnh nhân tầm thần số 27 gia thân xưng là có thể thông linh.
Quỷ Nương, hiện tại liền nhìn xem bản lãnh của ngươi rồi.
Vân Trung Hạc đi tới trước mặt thi thể, lại một lần nữa nhắm mắt lại nói: “Số 27, số 27, gia thân.”
“Viện trưởng, nô gia tới, nô gia tới…”
Vân Trung Hạc bỗng nhiên khẽ run rẩy, bệnh nhân tâm thần số 27 gia thân.
Sau đó hắn cúi mặt xuống, ghé vào trước mặt thi thể pháp tào tiền nhiệm, dụng tâm nói: “Ngươi đã chết, trước khi chết ngươi nói câu cuối cùng là gì?”
Lập tức, một trận thanh âm quỷ dị vang lên trong đầu Vân Trung Hạc.
“Chỉ cần ta chết đi, người nhà của ta sẽ bình an, ha ha ha ha! A…”
Đây, đây là câu nói sau cùng của pháp tào tiền nhiệm trước khi chết?
Đây chính là cái gọi là thông linh? Chính là có thể nghe được câu nói sau cùng của người chết?
Quá quỷ dị! Nhưng năng lực này xác thực dọa người à.
Bất quá cứ như vậy thì có ý tứ.
Pháp tào tiền nhiệm này là tự sát đó, hung thủ là chính gã.
Ha ha ha!
Văn Đạo Phu đại nhân, ngươi cực kỳ âm hiểm, ngươi cho ta một cái bẫy rập sâu không thấy đáy.
Bất quá, vậy cũng muốn uống nước rửa chân Vân Trung Hạc đại nhân ta.
…
Chú thích: Bánh ngọt nhỏ giọng hỏi một câu, còn có phiếu đề cử không? Cho mọi người thở dài lăn lộn, cầu cổ vũ, cầu bao nuôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!