Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 43: Đêm run rẩy ôm nhau!
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Tất cả nam nhân đẹp trai, đều đáng chết!
Chỉ cần đẹp trai bằng tám phần Vân Trung Hạc ta, vậy cừu hận đã không đội trời chung rồi.
“Vân huynh, đắc tội.” Lúc Sở Chiêu Nhiên nói chuyện, thời thời khắc khắc đều cho người ta một loại cảm giác gió xuân ấm áp.
Vân Trung Hạc cười lạnh nói: “Đây là ý gì?”
Sở Chiêu Nhiên nói: “Vân huynh, dù sao ngươi sắp tiến vào Liệt Phong thành làm quan, đây là chương trình bình thường để phân biệt, tuyệt đối không nên để trong lòng.”
Người này cực kỳ âm hiểm, để cho thủ hạ giả trang võ sĩ Hắc Long Đài, chính là để phát hiện ra thân phận Vân Trung Hạc.
Nếu như vừa rồi tâm cơ Vân Trung Hạc không đủ sâu, trực tiếp thừa nhận thân phận của mình, vậy bây giờ đã chết hẳn.
Sở Chiêu Nhiên trước mắt này sẽ trực tiếp chém đứt đầu của hắn, sau đó báo cáo lại Tỉnh Trung Nguyệt.
Trong tay Tỉnh Trung Nguyệt đã có Lãnh Bích, vì sao còn muốn có Sở Chiêu Nhiên? Ở trong đó xảy ra biến cố gì?
Hoặc đây là tâm thuật điển hình của đế vương, đặc vụ làm việc tuyệt đối không thể giao vào tay một người, phải ngăn chặn lẫn nhau.
Cho nên Minh triều sau khi có Cẩm Y vệ, còn thành lập Đông xưởng, sau thậm chí lại có Tây Hán, thậm chí còn có Nội Hán.
Nhưng không hề nghi ngờ, lúc này Sở Chiêu Nhiên và Lãnh Bích chính là phụ tá đắc lực của Tỉnh Trung Nguyệt.
Người này lợi hại à, vừa mới trở về, liền lập công lao lớn như vậy, chân chính một tiếng hót làm kinh người, thậm chí Lãnh Bích cũng mờ đi.
Vân Trung Hạc nói: “Phân biệt xong chưa?”
“Đã kết thúc.” Sở Chiêu Nhiên cười nói, nụ cười này thật sự là thân thiết toả sáng.
Vân Trung Hạc nói: “Ta có thể đi chưa?”
“Đương nhiên!” Sở Chiêu Nhiên nói: “Xin mời.”
Sau đó, cửa mật thất mở ra.
Vân Trung Hạc đi ra ngoài, phát hiện nơi này thật ra là một gian phòng nhỏ cách phủ thành chủ không xa.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Sở Chiêu Nhiên trở mình lên ngựa, thậm chí còn nhiệt tình phất tay chào Vân Trung Hạc.
…
Vân Trung Hạc trở về phủ thành chủ.
Tại cửa chính phủ thành chủ, hắn gặp được Tỉnh Vô Biên, không có hình tượng chút nào ngồi chồm hổm trên mặt đất, như một con chó con.
Lúc này… Đêm đã khuya, Tỉnh Vô Biên lại còn đợi ở chỗ này
“Ngạo Thiên, ngươi không sao chứ?” Tỉnh Vô Biên nói: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm.”
“Không việc gì.” Vân Trung Hạc nói.
Tỉnh Vô Biên nói: “Ngươi không việc gì, vậy ta đi nghỉ ngơi đây.”
Sau đó, y trực tiếp rời đi.
Đi được mấy bước, y quay đầu lại nói: “Đúng rồi, Ngạo Thiên, hôm nay ngươi thắng, ta nhất định sẽ thực hiện tiền đặt cược. Ta sẽ tìm một cơ hội, làm Lãnh Bích tỷ tỷ mê đi, để cho ngươi hôn miệng nhỏ nàng. Con người của ta nói, nhất định sẽ làm, hừ!”
Sau đó, y thở phì phò rời đi.
Bởi vì, Lãnh Bích tỷ tỷ là tình nhân trong mộng của y.
Vân Trung Hạc nhìn bóng lưng y đi xa, nội tâm lạnh buốt nhiều hơn một tia ấm áp.
Bất quá, Vân Trung Hạc đột nhiên hỏi: “Ca, Xạ Hương phu nhân đâu? Nàng trở về rồi sao? Lúc nào trở về?”
Lập tức Tỉnh Vô Biên run rẩy nói: “Ngạo Thiên, ngươi quá mức à.”
Nhà ta ba đại mỹ nhân, ngươi một tên ăn mày vậy mà muốn trêu chọc toàn bộ?
Xạ Hương phu nhân, là người ra mặt nghĩ cách cứu viện Hứa An Đình” tiểu tỷ tỷ tốt nhất, bởi vì nàng ưa thích cầm nghệ.
…
Trở lại trong tiểu viện mùi thối trùng thiên, Vân Trung Hạc đi thẳng đến trên giường nằm, phảng phất muốn chìm vào trong chăn bông mềm mại, bỏ qua tạp nhạp suy nghĩ hôm nay.
Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên ngồi dậy.
Bởi vì trong phòng có thêm một người.
“Không cần đốt đèn, là ta.”
Vân Trung Hạc lập tức kinh hãi, lại là… Phong Hành Diệt đại nhân.
Trước đó đối với Phong Hành Diệt đại nhân, Vân Trung Hạc cũng không có bao nhiêu khái niệm.
Nhưng bây giờ hắn biết, đây là một đại nhân vật, một nhân vật lớn vô cùng.
Đây là đặc sứ đế đô Hắc Long Đài, phụ trách toàn bộ chiến lược Liệt Phong thành.
Người này quan hệ đến toàn bộ chiến lược Hắc Long Đại tại Liệt Phong thành, thậm chí toàn bộ Vô Chủ chi địa.
Một đại nhân vật như vậy, lúc này vậy mà lẻn vào trong tiểu viện Vân Trung Hạc, cái này… Cái này bốc lên phong hiểm cỡ nào?
“Phong đại nhân, ngài không nên tới.” Vân Trung Hạc run rẩy nói.
Phong Hành Diệt nói: “Ta không tới, lo lắng ngươi sẽ xúc động, làm ra chuyện không khôn ngoan.”
Vân Trung Hạc nói: “Phong đại nhân, Văn Sơn tiên sinh là người Hắc Long Đài chúng ta, là người nhà chúng ta, đúng không?”
Phong Hành Diệt nói: “Đúng!”
Thân thể Vân Trung Hạc khẽ run lên.
Sau đó, Vân Trung Hạc lại hỏi: “Hôm nay, một mạng lưới tình báo chúng ta, lại bị diệt đúng không?”
“Đúng!” Phong Hành Diệt nói: “Đây là mạng lưới tình báo cỡ lớn của chúng ta còn sót lại trong Liệt Phong thành, ẩn núp ròng rã mười sáu năm, vốn định chờ sau khi ngươi ổn định, giao toàn bộ mạng lưới tình báo cho ngươi, phục vụ cho ngươi.”
Vân Trung Hạc nói: “Chết bao nhiêu người? Bắt bao nhiêu người?”
Phong Hành Diệt nói: “Chết hơn một trăm người, bắt hơn một trăm người, đương nhiên đại bộ phận đều là thành viên vòng ngoài. Chân chính mật thám hạch tâm, tổng cộng 32 người.”
Tổn thất đau thấu tim gan.
“Nhưng đây hết thảy không liên quan gì đến ngươi.” Phong Hành Diệt nói: “Văn Sơn chết không liên quan gì đến ngươi, toàn bộ mạng lưới tình báo bị tiêu diệt, cũng hoàn toàn không liên quan đến ngươi. Ngươi tuyệt đối đừng có bất luận tư tưởng gánh vác gì, Văn Sơn đã sớm bại lộ, dù không có ngươi hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ.”
Vân Trung Hạc nói: “Lúc ấy vì sao không rút lui? Lúc ấy Thiên Vũ các bị niêm phong, bọn hắn nên lập tức rút lui.”
Phong Hành Diệt nói: “Thiên Vũ các cũng không phải là phạm vi thế lực của chúng ta, bất quá có người của chúng ta ở bên trong mà thôi. Lúc ấy trong Thiên Vũ các phát sinh hung sát án, mấy con em quyền quý chết ở trong đó, đã dẫn phát sóng to gió lớn, cho nên bị niêm phong cũng là bình thường.”
Vân Trung Hạc nói: “Vậy ngài hẳn cũng nhìn ra dấu vết để lại.”
Phong Hành Diệt nói: “Đúng, hẳn là nhìn ra. Nhưng là… Ta… Ta lúc ấy cũng bị nhốt áp lên, bị sứ giả đế đô điều tra.”
Vân Trung Hạc nhớ ra rồi, lúc ấy mấy vị đại nhân Vô Chủ ti cáo trạng đến đế đô, cũng là vì Phong Hành Diệt bắt đầu dùng một tên ăn mày Vân Trung Hạc như thế.
Cho nên, Phong Hành Diệt bị giam giữ ròng rã hơn nửa tháng.
“Sau khi điều tra ta kết thúc, ta lập tức ngửi được hương vị không đúng, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chui vào Liệt Phong thành, nhưng… Đã tới không kịp, mạng lưới tình báo này đã bại lộ toàn bộ, địch nhân đã bày ra thiên la địa võng.”
Vân Trung Hạc nói: “Rốt cuộc là trong khâu nào xuất hiện vấn đề?”
Phong Hành Diệt nói: “Có người làm phản.”
Vân Trung Hạc tê thanh nói: “Tại sao lại có người làm phản?”
Phong Hành Diệt nói: “Chuyện làm phản này, tại giới tình báo có nhiều, rất nhiều, gián điệp Hắc Long Đài chúng ta cố nhiên trung thành, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ xuất hiện người phản bội. Huống hồ lần này đối thủ của chúng ta quá lợi hại, nhất là đối với phụ nữ, hắn có lực sát thương rất lớn.”
Vân Trung Hạc nói: “Người làm phản là ai?”
“Kỷ Nghiên, nàng trúng mỹ nam kế Sở Chiêu Nhiên.” Phong Hành Diệt nói.
Lại là Sở Chiêu Nhiên?
Cũng khó trách, y tuyệt đối là mỹ nam tử nhất đẳng, mà lại nho nhã toả sáng, để cho người ta theo bản năng liền tín nhiệm, thân cận với y.
Nữ nhân luôn bị hãm vào loại nam nhân này là rất bình thường.
Vân Trung Hạc nói: “Phong Hành Diệt đại nhân, vậy chúng ta ở trong Liệt Phong thành còn có bao nhiêu thế lực ẩn núp? Còn có thành viên trọng yếu không? Ta không muốn chuyện hôm nay phát sinh nữa.”
“Vụn vặt lẻ tẻ, còn có mấy thế lực ẩn núp, nhưng đều là cỗ thế lực nhỏ, cộng lại không cao hơn ba mươi người.” Phong Hành Diệt nói.
Chỉ có không đến ba mươi người thôi.
Vậy thì thật là cực kỳ tàn lụi.
Lần này đế quốc Hắc Long Đài tổn thất, thật sự là quá lớn.
“Vậy những huynh đệ tỷ muội bị bắt kia, chẳng lẽ không cứu được sao? Nên cứu giúp thế nào? Ta phải phối hợp thế nào?” Vân Trung Hạc hỏi.
“Nghĩ cách cứu viện không liên quan gì đến ngươi.” Phong Hành Diệt đại nhân thấp giọng nói: “Hài tử, ngươi nhớ kỹ cho ta. Ngươi mới là hạch tâm toàn bộ nhiệm vụ Liệt Phong thành, tất cả mọi người có thể chết, thậm chí cả ta lúc cần thiết, đều có thể chết. Duy chỉ có ngươi không thể chết, hiểu chưa?”
Vân Trung Hạc nói: “Chẳng lẽ, không cứu các nàng sao?”
“Cứu, đương nhiên phải cứu.” Phong Hành Diệt nói: “Tiếp đó, đế quốc sẽ chính thức phái ra sứ giả trực tiếp đàm phán với Tỉnh Trung Nguyệt, chúng ta sẽ bỏ con số đại giới trên trời, cứu người sống sót trở về.”
Vân Trung Hạc nói: “Không phải dùng võ lực cứu viện à?”
Phong Hành Diệt nói: “Dĩ nhiên không phải, toàn bộ Liệt Phong thành có hơn một vạn quân đội, trừ phi đại quân ép tiến, nếu không dựa vào võ lực gì? Đều là dùng phương thức giao dịch, đổi về tù binh.”
Liệt Phong thành có bốn trăm ngàn nhân khẩu, lại cung cấp nuôi dưỡng hơn một vạn quân đội, cái tỷ lệ này đúng là quá cao, nhưng Tỉnh thị gia tộc có tiền từ đâu?
Về phương thức cứu viện gián điệp, không chỉ Đại Doanh đế quốc, Nam Chu đế quốc, còn có siêu cấp cường quốc phía bắc kia cũng là dạng này.
Bình thường đều không phải dùng võ lực nghĩ cách cứu viện, mà là tiến hành giao dịch.
Ở phương diện này, Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài cực kỳ hào phóng, vì đổi về gián điệp dù đã phế bỏ, cũng nguyện ý bỏ ra con số đại giới trên trời.
Cho nên độ trung thành của gián điệp Hắc Long Đài cực cao.
Những người khác không nói, nhưng Hứa An Đình” Vân Trung Hạc nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu giúp.
Bằng không đợi sứ giả đế quốc đến giao dịch, chỉ sợ nàng đã sớm bị còng đánh cho vết thương chồng chất.
Mà Hứa An Đình” cũng không chân chính bại lộ, trong danh sách đế quốc Hắc Long Đài, giao dịch rất có thể không có tên Hứa An Đình”.
“Hài tử ngươi nhớ kỹ, nhiệm vụ duy nhất của ngươi, chính là chinh phục Tỉnh Trung Nguyệt, còn lại hết thảy đều là thứ yếu.” Phong Hành Diệt nói: “Chinh phục Tỉnh Trung Nguyệt, cưới nàng. Như vậy ngươi mới có thể ở trong Liệt Phong thành thu hoạch được chân chính đại quyền, mới có thể chi phối chính sách Liệt Phong thành.”
“Ngươi phải cẩn thận Sở Chiêu Nhiên, người này phi thường lợi hại.”
Vân Trung Hạc nói: “Ta đã cảm nhận được.”
Phong Hành Diệt nói: “Ngoại trừ Sở Chiêu Nhiên, ngươi phải cẩn thận chính là gián điệp Nam Chu đế quốc.”
Vân Trung Hạc nói: “Nam Chu đế quốc tại Liệt Phong thành có rất nhiều gián điệp sao?”
“Rất nhiều.” Phong Hành Diệt nói.
Vân Trung Hạc nói: “Vậy vì sao thế lực gián điệp Đại Doanh đế quốc một lần lại một lần lọt vào trọng thương, mà mạng lưới gián điệp Nam Chu đế quốc không lọt vào tổn thất lớn?”
Phong Hành Diệt nói: “Liệt Phong thành cũng đả kích mạng lưới gián điệp Nam Chu đế quốc, nhưng chúng ta hoài nghi trong lúc Tỉnh Ách tại vị, Liệt Phong thành và Nam Chu đế quốc Hắc Băng Đài có mật ước, tồn tại quan hệ hợp tác bí mật.”
Vân Trung Hạc nói: “Nam Chu đế quốc Hắc Băng Đài chấp hành chiến lược Liệt Phong thành, quan chỉ huy tối cao là ai?”
“Có lẽ chính là phản đồ lớn nhất của chúng ta, Yến Biên Tiên.” Phong Hành Diệt nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đang phụ trách chiến lược bí mật Vô Chủ chi địa.”
Vân Trung Hạc nói: “Vậy ở trong Liệt Phong thành, Nam Chu đế quốc khẳng định sẽ có mạng lưới gián điệp cường đại. Trong tình báo Hắc Long Đài, có tư liệu liên quan tới nhân vật trọng yếu mạng lưới gián điệp này không? Cũng chính là người ẩn núp cao nhất tại Nam Chu đế quốc?”
“Có!” Phong Hành Diệt nói: “Có một người như thế, người này tiềm phục tại cao tầng Liệt Phong thành. Nhưng phi thường bí ẩn, cơ hồ không có bất kỳ người nào biết là ai, chúng ta hoài nghi tại Nam Chu đế quốc cũng chỉ có mấy người biết được thân phận người này. Trong tư liệu Hắc Long Đài chúng ta, người này danh hiệu là: Lão Thiên!”
Lão Thiên?!
Người này chính là người ẩn núp cao nhất của Nam Chu đế quốc trong Liệt Phong thành?
Người này là ai chứ?
Trong đầu Vân Trung Hạc không khỏi hiện lên mấy gương mặt.
“Hài tử, ngươi còn nhớ rõ lúc ấy vì sao ta muốn để cho ngươi đến Liệt Phong thành chấp hành nhiệm vụ không?” Phong Hành Diệt hỏi.
“Bởi vì ta ưa thích tìm đường chết, ưa thích du tẩu kề cận cái chết.” Vân Trung Hạc nói.
“Đúng.” Phong Hành Diệt nói: “Bởi vì ngươi rất tiêu sái, điên cuồng. Nhưng là… Hiện tại ta cảm thấy ngươi rất bi thương, ngươi đã không còn tiêu sái như vậy, ta không hy vọng nhìn thấy dạng này. Chính ngươi cũng đã nói, ở trong Liệt Phong thành chỉ có tên điên mới có thể sống được. Bây giờ Hắc Long Đài chúng ta tại Liệt Phong thành thế lực yếu hơn, bên cạnh ngươi càng thêm hiểm tượng hoàn sinh, khắp nơi đều là địch nhân, khắp nơi đều là Ác Ma.”
“Cho nên con của ta, ngươi phải tiếp tục loại du hí cuộc đời trước đó, loại khoái hoạt kia, loại thong dong và hoang đường không bị trói buộc du tẩu tử vong kia.”
“Ngươi có thể khổ sở, nhưng phải mau chóng qua. Buổi sáng ngày mai tới, ngươi nhất định phải biến trở về chính mình, biến trở về nam hài tử đáng yêu kia.”
“Còn có, tuyệt đối không nên hận Tỉnh Trung Nguyệt, thậm chí đừng hận Lãnh Bích, các nàng không phải địch nhân của ngươi, biết không? Mặc dù Tỉnh Trung Nguyệt giết rất nhiều người Hắc Long Đài chúng ta, nhưng nàng không phải địch nhân của ngươi, nàng là mục tiêu ngươi phải chinh phục, mà kế hoạch thành công, nàng sẽ là thê tử của ngươi.”
Vân Trung Hạc nói: “Thê tử?”
“Đương nhiên.” Phong Hành Diệt nói: “Mục tiêu của chúng ta từ đầu đến cuối chỉ có một, để nàng trở thành người phát ngôn lợi ích đế quốc. Mà một khi kế hoạch của ngươi thành công, hai người các ngươi kết hôn, chẳng lẽ chúng ta còn tách các ngươi hay sao? Sẽ không! Các ngươi chính là vợ chồng lâu dài.”
“Nhớ kỹ, nàng không phải địch nhân của ngươi, nàng là thể tử tương lai của ngươi. Chuyện ngươi cần phải làm, chính là chinh phục nàng, làm yêu ngươi mà không có thuốc chữa. Ta tin tưởng ngươi có thể, ngươi có mị lực không gì sánh nổi.”
“Lần này đại hội liên minh chư hầu Vô Chủ chi địa, Liệt Phong thành ăn thua thiệt rất lớn, tính cách Tỉnh Trung Nguyệt phi thường cường thế, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí đứng trước một trận nguy cơ trí mạng, trận nguy cơ này quan hệ đến hưng suy tồn vong Liệt Phong thành.”
Nghe đến đó, lỗ tai Vân Trung Hạc không khỏi dựng thẳng lên.
Phong Hành Diệt tiếp tục nói: “Cho nên tiếp đó, ngươi sẽ có một cơ hội rất lớn, triệt để biểu hiện tài hoa của ngươi, lập xuống công lao to lớn, triệt để làm nàng để ý. Thậm chí một khi thành công, đại kế ngươi chinh phục nàng, coi như hoàn thành một nửa.”
Vân Trung Hạc nói: “Nguy cơ Liệt Phong thành là gì? Ta có cơ hội gì?”
Phong Hành Diệt nói: “Tình báo của chúng ta tạm thời còn chưa chắc chắn, chờ tình báo rõ ràng, ta sẽ cho người báo cho ngươi.”
Tiếp theo, Phong Hành Diệt đại nhân đứng lên, nói: “Ta không thể ở lâu, giờ phải đi.”
Vân Trung Hạc nói: “Cần ta hỗ trợ ngài ra ngoài không?”
Phong Hành Diệt nói: “Không cần.”
Vân Trung Hạc nói: “Ngài làm sao ra ngoài?”
Phong Hành Diệt nói: “Dạ Hương Lang, cũng chính là người gánh phân.”
Vân Trung Hạc kinh ngạc, Phong Hành Diệt đại nhân vật như vậy, lại đóng vai thành một người gánh phân ra vào?
Đi tới cửa, Phong Hành Diệt bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Hài tử, ta có thể ôm ngươi một cái không?”
Vân Trung Hạc kinh ngạc, sau đó gật đầu nhẹ.
Phong Hành Diệt xoay người lại, dùng sức ôm Vân Trung Hạc một chút, run rẩy nói: “Hài tử, lần trước ôm ngươi, vẫn chỉ là một đứa bé, một cái chớp mắt đã lớn như vậy.”
Phong Hành Diệt hít thật sâu một cái, sau đó buông Vân Trung Hạc ra, đi thẳng ra bên ngoài, trực tiếp biến mất trong bóng tối hậu viện.
Một khắc đồng hồ sau!
Một lão đầu còng lưng, ngồi ở trên xe ngựa chở phân rời phủ thành chủ.
…
Chú thích: Phiếu đề cử là thuốc trợ tim, xin tiếp tục cho ta được không? Bánh ngọt cảm tạ ân đức chư vị đại nhân!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!