Vạn Năng Số Liệu
Chương 30: Bóng lưng tiêu điều
– ——————————————–
“Ha ha.” Mục Lãnh liếc Trình Dạ dáng vẻ đắc ý, cảm giác lo lắng ban nãy của mình đều để chó gặm.
Trình Dạ cúi người xuống, lại trải túi ra mặt đất. Sau đó hắn nhặt tấm “bảng hiệu” tự chế kia lên, tiếp tục bán hàng.
Có Mục Lãnh cùng Tô Tiểu Tiểu hai mỹ nữ, việc làm ăn lại tốt như cũ.
Không mất bao lâu chỉ còn lại không tới 20 con.
“Trình Dạ, tên thành quản kia sẽ không lại tìm đến đây chứ?” Tô Tiểu Tiểu vẫn có chút đề phòng hỏi.
Trình Dạ vừa trả tiền thừa cho khách hàng, vừa cười nói, “Không biết, thành quản đó không biết đã chạy đâu mất tiêu rồi!”
Nụ cười trên mặt Trình Dạ đột nhiên đông cứng lại.
Ở cách đó không xa, một thanh niên mặc đồng phục thành quản đi tới.
Thân cao 176.82 cm, khối lượng cơ thể 70.54 ki-lô-gam, dung tích sống 4215…
Không phải nói nhiều, nhìn mấy số liệu này, Trình Dạ cũng biết thành quản này chính là vị đã đuổi hắn vừa nãy. Trình Dạ có chút tan vỡ, thành quản đại ca, ngươi có cần phải như vậy không? Ngươi tại sao lại tìm đến đây!
“Chạy mau!”
“Tiểu tử, ngươi đừng chạy!”
Hai âm thanh gần như cùng lúc vang lên.
Trình Dạ không nói hai lời, không chút chần chừ vác đống thú bông vắt giò chạy. Sau lưng, Quản Thành vừa che quai hàm có chút sưng do vừa ngã, vừa cắn răng nghiến lợi theo sát phía sau Trình Dạ. Lần này, Quản Thành đem hết cả khí lực bú sữa mẹ ra để đuổi. Tiểu tử này, đã hại hắn một lần, lần này nhất định phải bắt bằng được.
“Khoảng cách 14.24 mét, tốc độ 6.7 mét/giây.”
Trình Dạ nghiêng đầu nhìn Quản Thành sau lưng một chút, vô cùng buồn bực. Cmn, thành quản đại ca, ta có đào mộ tổ tiên nhà ngươi sao? Tại sao phải liều mạng đuổi theo ta như vậy!
Trình Dạ vẫn chạy trốn theo đường vừa nãy, rất nhanh hai người lại vọt vào phố buôn bán lần nữa. Trình Dạ lợi dụng số liệu tính toán, tránh tránh một chút, rất nhanh xuyên qua đám người này.
Quản Thành cũng làm như lần trước, thông báo thận phận thành quản ra, dĩ nhiên mọi người đều phải né tránh. Không ít người lại buồn bực, tên thành quản này không phải vừa chạy qua đây một lần ư, sao lại chạy tới nhanh vậy.
Mấy giây sau, hai người lại chạy đến chỗ đường ngoằn ngoèo kia.
“Góc nghiêng 19.24 độ, tốc độ 4.21 mét /giây.”
Địa điểm không thay đổi, Trình Dạ cũng lười tính lại một lần, dùng số liệu lần trước thuận lợi chạy qua.
Quản Thành lần này cũng đã học khôn ra. Hắn không dùng tốc độ 6 mét/giây chạy qua nữa, mà là nhìn qua tốc độ của Trình Dạ một chút, sau đó cũng giảm tốc của mình xuống xấp sỉ.
Nếu tiểu tử trước mặt kia chạy nhanh như vậy mà vẫn qua, vậy nghĩa là lực ma sát đoạn đường này đủ. Quản Thành trong lòng nghĩ như vậy.
Nhưng hắn không biết, hắn cũng không có sức tính toán tinh chuẩn kia của Trình Dạ. Chỉ là nghiêng thân thể theo một góc, Quản Thành cũng không thể làm được.
Quản Thành cũng không chần chừ, giảm tốc độ xuống gần Trình Dạ rồi cứ thế xông tới.
Kết quả…
Xoạch——!!
Thanh âm thanh thúy của da thịt va chạm với mặt đường.
Trong khoảnh khắc ngã xuống đất kia, Quản Thành trong đầu trống rỗng. Nằm trên mặt đất bẩn một lúc lâu, ánh mắt Quản Thành mới dần dần khôi phục thanh minh.
Chật vật đứng lên, Quản Thành nhìn phía Trình Dạ chạy mất tăm, sờ sờ quai hàm đã sưng lên, không biết nói gì chỉ nhìn trời.
Sau năm phút, Trình Dạ thở hồng hộc đi tới đầu cầu, cũng không để ý mặt đất bẩn hay không nữa, trực tiếp đặt mông ngồi xuống. Trong lúc Mục Lãnh còn đang ngẩn ra, hắn đoạt luôn chai nước nàng mới chỉ uống một hớp trong tay, ừng ực uống cạn.
“Trình Dạ, ngươi…!” Mục Lãnh hung hăng trợn mắt nhìn Trình Dạ.
Trình Dạ đang mệt cũng lười trêu chọc Mục Lãnh, sắc mặt tái nhợt khoát khoát tay, “Hai người các ngươi bán đi, để cho ta nghỉ một lát. Thành quản kia sợ là một tên mãng phu, đuổi theo ta hai lần làm ta mệt muốn chết!”
Mười phút sau…
Thời điểm ánh mắt Trình Dạ cùng Quản Thành gặp nhau trên không trung, hai người đồng thời ngẩn người một chút.
“Tiểu tử này tại sao còn không đi?!!”
“Thành quản này tại sao còn tới nhỉ?!!”
Sau đó chính là…
“Chạy mau!”
“Tiểu tử, ngươi đừng chạy!”
Giống như là tua lại phim, ngôn ngữ, biểu cảm, động tác hai người đều giống hệt lần trước, như kiểu đã luyện tập qua rất nhiều lần vậy.
Mọi người vây xem: “…”
Lời bài hát viết gì ấy nhỉ(1)? Trở về lại lúc ban đầu, đứng ngơ ngác ở trước gương. Đúng, chính là một câu này.
Thời điểm Quản Thành lần thứ ba chạy tới đoạn đường ngoằn ngoèo, hắn bỗng ngẩn người một chút.
Bất quá, ngã ở đâu phải đứng dậy từ chỗ đó. Quản Thành rút kinh nghiệm hai lần trước, rốt cuộc chạy chậm lại.
Mắt thấy Trình Dạ đang chạy tốc độ cao qua khúc cua, Quản Thành thở một hơi thật dài, khống chế tốc độ của hắn chậm hơn Trình Dạ một chút, có lẽ khoảng 4 mét/giây, chạy qua đoạn cong.
Cái tốc độ này, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Nhưng là, kết quả…
Xoaạch ——!!
Ừ, có tiến bộ, thanh âm vang hơn hai lần trước!
Không nhịn được, thật không nhịn được. Đơ một chút, Quản Thành trực tiếp ôm mặt khóc rống lên.
Sao lại khi dễ người như vậy, tại sao ngươi ba lần đều chạy được, ta lại ba lần đều sấp mặt ở đây. Chẳng lẽ tiểu tử kia là quý tộc?!
“Ai, tiểu tử kia không biết có phải bị ngáo không, lần thứ ba rồi, mỗi lần chạy đến đây thì đều ngã xuống đất, ngươi nói không phải ngáo thì là cái gì?” Một bác gái bán trái cây thở dài nói với một bác gái khác đang mua hàng.
Bác gái mua hàng cũng thở dài, “Ai, đáng tiếc, nhìn dáng vẻ anh tuấn kia của hắn, vốn định giới thiệu cho nữ nhi của ta, bất quá đầu óc có vấn đề vậy thì thôi đi.”
Rắc rắc!
Đây là thanh âm tim Quản Thành vụn vỡ.
Sau hai mươi phút, lúc Trình Dạ bán xong con thú bông cuối cùng, chuẩn bị dọn dẹp, ngẩng đầu một cái, hắn lại đối mặt với ánh mắt đầy oán niệm của Quản Thành.
Quản Thành lúc này có thể nói là hết sức chật vật, quai hàm bên trái đã sưng cao vút. Khuôn mặt vốn có thể coi là anh tuấn giờ thành từng cục đỏ cục tím bầm. Đồng phục thành quản cũng bẩn không còn ra dáng gì nữa.
Lần này Trình Dạ không chạy! Bán xong hết thú bông rồi, tại sao phải chạy! Trình Dạ chết cũng không thừa nhận, không có vật chứng, thành quản cũng không thể làm gì hắn.
Mà lại nói, thành quản này sao trông chật vật như vậy, chẳng lẽ hắn mới xuống cống thoát nước?
Trình Dạ không chạy, Quản Thành cũng không đuổi theo.
Hai người cách nhau một con phố, chằm chằm nhìn đối phương.
Bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, Trình Dạ cùng Quản Thành đều cảm giác phía sau có chút sợ hãi, trên người nổi lên một lớp da gà.
“Thành Quản đại ca, buổi trưa tốt lành!” Trình Dạ không biết hóa giải không khí lúng túng này như thế nào, đành cười ha hả nói, “Thành quản đại ca, sao trên mặt ngươi lại bị thương thế?”
Tại sao bị thương? Ngươi không biết suy nghĩ một chút sao?!
Nghĩ đến cảnh bản thân hắn tuyệt vọng nằm trên mặt đất lạnh, Quản Thành mặt vô biểu tình.
Quản Thành hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Trình Dạ, xoay người rời đi.
Chẳng qua là bóng lưng khập khiễng kia, nhìn thế nào cũng thấy cảm giác tiêu điều.
*Chú thích:
(1): Bài hát: 那些年,我們一起追的女孩 (tạm dịch: Cô gái năm xưa)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!