Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi - Chương 39: Mẹ chồng nàng dâu lớn tiếng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi


Chương 39: Mẹ chồng nàng dâu lớn tiếng


Nghi thái phi đến trước mặt Hàn Vân Tịch, mắt phượng nheo lại, tức giận mắng, “Hàn Vân Tịch, ngươi cái tai họa này! Ngay từ khi thái hậu đem ngươi ban cho Tần Vương, mặt mũi bổn cung đều đã mất hết, thậm chí trong ngày đại hôn ấy, ngươi còn……”

Vừa nghe Nghi thái phi muốn tính nợ cũ, Hàn Vân Tịch thật tình nhịn không được. Nàng không phải loại người có thể nén giận. Thay vì thích ứng với tình hình, nàng sẽ đấu tranh cho quyền lợi cùng với tôn nghiêm mình đáng có.

Hàn Vân Tịch lớn tiếng cắt ngang lời mắng mỏ của Nghi thái phi, “Mẫu phi, ta cảm thấy chuyện này không hề làm chúng ta mất mặt, mà ngược lại làm cho Tần Vương phủ lớn mặt hơn. Thứ nhất, ta đã làm cho tất cả mọi người đều biết, ta không phải là phế vật, không biết gì về y thuật, hơn nữa so với cha ta không hề thua kém; Thứ hai, Trường Bình công chúa cùng người của Đại Lý Tự đều đã chịu sự trừng phạt, thái hậu cho đến bây giờ đều không thể nói được một lời, cũng không đi cứu người của Đại Lý Tự. Mất mặt chính là bọn họ, các nàng chỉ có thể nghiền nát hàm răng cùng nuốt máu!”

“Đúng vậy nha, mẫu phi, tuy rằng tẩu tử tranh luận cùng ngươi là không đúng, tuy rằng sự tình tẩu tử bị giam cũng không ít người biết đến, chính là, tẩu tử nói cũng không sai, thái hậu bên kia không phải cũng không truy cứu hay sao?” Mộ Dung Uyển Như giả mù sa mưa khuyên nhủ.

Nghi thái phi tựa hồ chỉ nghe được hai câu rưỡi, nàng giận dữ nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch, liên tục lắc đầu, “Hàn Vân Tịch, ngươi thật đúng là đem chính mình biến thành cọng hành a! Bị giam trong Đại Lý Tự mà vẫn mặt dài? Ha ha ha, bổn cung hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức, chưa từng thấy qua đồ không biết xấu hổ như ngươi! Ngươi còn dám tranh luận cùng bổn cung!”

Nghi thái phi nói xong, lui về đặt mông ngồi xuống thật mạnh, lạnh giọng một chữ một chữ hạ lệnh, “Quế ma ma, đánh cho ta! Hôm nay bổn cung phải hảo hảo giáo huấn nàng, cái gì gọi là mặt dài, cái gì gọi là mất mặt, cái gì, gọi là vả mặt!”

Tiếng nói vừa dứt, Quế ma ma lập tức vén tay áo lên, tiến lên giơ tay định tát mặt Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch lập tức lui ta, Nghi thái phi quả thực là không thể nói lý, không có cách nào để nói rõ ràng.

Nàng một bên lui xuống, một bên đề phòng Quế ma ma, lạnh giọng, “Mẫu phi, chuyện này đã được Tần Vương xử lý, nếu mẫu phi vẫn còn cảm thấy mất mặt, có thể đi tìm Tần Vương.”

Quế ma ma bàng hoàng, không dám lại tiến lên, mà Nghi thái phi đột nhiên vỗ trán một cái, nhảy dựng lên, không thể tin nổi chất vấn, “Hàn Vân Tịch, ngươi dám lấy Tần Vương tới uy hiếp bổn cung?”

“Thần thiếp là ăn ngay nói thật, thần thiếp nhắc lại một lần cuối cùng, chuyện này thần thiếp cũng không có bị mất mặt. Tần Vương đã đem người của Đại Lý Tự giao cho bộ Lại xử trí, cũng bắt Trường Bình công chúa xin lỗi thần thiếp trước mặt mọi người. Vừa rồi thiếu tướng quân cũng tự mình tới cửa nói lời cảm tạ. Mẫu thân nếu không tin, có thể đến tướng quân phủ hỏi một câu sẽ rõ ràng hết thảy! Hơn nữa, có Tần Vương ra mặt, đây là đang nói cho thái hậu bọn họ, Tần Vương phủ có nhi tử ngươi ở đây, không chấp nhận được bất luận kẻ nào khi dễ!”

Tuy biết rằng cãi cọ đều vô dụng, nhưng Hàn Vân Tịch không thể từ bỏ nỗ lực, Nghi thái phi xem trọng mặt mũi, sự tình muốn hóa giải cũng chỉ có thể từ điểm này nhúng vào một tay.

Lời này vừa ra, Nghi thái phi cũng không lập tức phản bác, trầm mặc một chút.

Nhưng ai biết, Mộ Dung Uyển Như lại nói, “Mẫu phi, ta nghe nói việc này là do Trường Bình công chúa chính mình cáo trạng với thái hậu. Tốt xấu gì, tẩu tử là chính phi Tần Vương, Trường Bình công chúa cũng nên nhìn mặt hoàng thúc, gọi tẩu tử một tiếng hoàng thẩm. Có thể nhìn thấy Trường Bình công chúa, có phải là không đem Tần Vương để ở trong mắt, vì thế Tần Vương phạt nàng cũng hẳn là hợp lý.”

“Cái nha đầu thúi không biết phân biệt lớn nhỏ kia thật không có giáo dưỡng!” Nghi thái phi lại phát hỏa, không kiên nhẫn nhìn Hàn Vân Tịch, lạnh giọng “Còn không đều bởi vì ngươi, đồ mất mặt xấu hổ, ngay cả vãn bối cũng có thể bò đến trên đầu ngươi giương oai, ngươi không phải là phế vật thì là cái gì đây? Ngươi còn có cái gì dùng được? Ngươi còn trở về làm gì, sao không dứt khoát chết ở thiên lao đi, nhắm mắt làm ngơ với bổn cung?”

Hàn Vân Tịch líu lưỡi, cùng Nghi thái phi nói đạo lý, đó chính là đàn gảy tai trâu(*).

(*)对牛弹琴: Đàn gảy tai trâu: Nghĩa đen: Gảy đàn cho trâu nghe thì trâu sẽ chẳng hiểu gì. Ngụ ý: Nếu đối tượng tiếp nhận không hiểu gì về nội dung, lĩnh vực mà mình cần truyền bá, giảng dạy thì cả 2 phía đều phí công vô ích. Ngoài ra, câu thành ngữ này cũng chỉ việc thuyết giảng đạo lý với 1 người ngang ngạng, nói mãi không chịu nghe. (Literally means play a harp to a cow. It is describe someone who is telling something complicated to the fool, or sometimes this idioms is used to describe a person who is trying to tell something to the wrong audience.)

Nghi thái phi cũng không hề cho nàng cơ hội cãi cọ, tức giận mắng Quế ma ma, “Ngươi còn thất thần làm gì? Đánh cho ta! Đánh thật mạnh vào, hôm nay cho dù là Tần Vương tới, cũng không bảo vệ được nàng!”

Quế ma ma xông lên, Hàn Vân Tịch một phen đẩy ra, “Không thể nói lý với các ngươi!”

Thấy thế, Nghi thái phi thất kinh, “Ngươi dám động tay?”

“Mẫu phi, là do ngươi động thủ trước, ta chỉ nghĩ cùng ngươi hảo hảo giải thích.” Hàn Vân Tịch không sợ hãi chút nào.

“Ngươi! Ngươi!” Nghi thái phi tức điên rồi, từ trước tới nay không ai dám ở trước mặt nàng làm càn như thế.

“Người tới! Người tới, đem tiện nhân này giam ở phòng chứa củi nơi hậu viện cho ta! Lập tức!”

Thị vệ rất nhanh xông lên áp trụ Hàn Vân Tịch, lần này, Hàn Vân Tịch đẩy không ra. Đương nhiên, nàng cũng không có giãy giụa, càng không cầu xin tha thứ, ánh mắt lạnh lẽo, tùy ý để thị vệ áp đi ra ngoài.

Một khi bắt đầu bước chân vào Tần Vương phủ, nàng cũng biết chung qui có một ngày Nghi thái phi sẽ ra tay, muốn sống sót ở trong cái nhà này, nàng phải có sự tự tin của chính mình!

Nghi thái phi nhìn thấy biểu tình kia của nàng, khó chịu vội vàng đứng lên đuổi theo hai bước, không thể tin nổi nói, “Cái đồ vật gì a? Nàng ta là đang nhìn ai đây? Tiểu tiện nhân, cho rằng gả vào đây thì có thể bay lên trên đầu trở thành phượng hoàng sao? Nói cho nàng, cho dù có lạc hồng khăn, bổn cung cũng có thể thu thập được nàng!”

Mộ Dung Uyển Như cùng theo lại đây, sợ hãi nói, “Mẫu phi, chuyện này cũng là ta……”

“Ta không phải đã nói với ngươi ta ở biệt cung sao, vì sao lại tìm không được?” Nghi thái phi đang nổi nóng, trách cứ luôn người mình yêu thương nhất là Mộ Dung Uyển Như.

“Nữ nhi biết sai rồi, mẫu phi ngươi đừng nóng giận được không? Tức giận làm thân mình không tốt.” Mộ Dung Uyển Như bưng trà lại, vừa ngoan ngoãn vừa săn sóc.

Uống mấy ngụm trà, Nghi thái phi mới bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói, “Cũng không trách ngươi, nàng ta đều đã đi vào nhà giam, mặt này đã sớm mất hết!”

Nghi thái phi ngồi xuống, trầm mặc một lát, hỏi, “Chẳng lẽ, y thuật của nàng thật là tốt hơn Hàn thần y?”

“Nghe nói là Cố thái y và nàng cùng nhau trị liệu, cũng không biết chuyện như thế nào, công lao đều bị nàng một người đoạt hết. Mẫu phi, ta nghĩ tướng quân phủ cùng Cố thái y chắc là nể mặt ngươi mà thôi.” Mộ Dung Uyển Như thật biết nắm lấy cơ hội để nói lời tốt dễ nghe.

Nghi thái phi cười lạnh, “Dựa vào bọn cũng không dám không nể mặt bổn cung.”

Thấy Nghi thái phi tâm tình không tốt lắm, Mộ Dung Uyển Như thử hỏi, “Mẫu phi, việc này là ca ca ra mặt đem người mang về, tẩu tử bị giam giữ, vạn nhất ca ca hắn……”

Lời còn chưa nói xong, Nghi thái phi đúng lý hợp tình ngắt, “Thì sao? Nàng ta dám động thủ ở trước mặt bổn cung, bổn cung không giáo huấn nàng, lần sau người bị nàng ta đẩy chính là bổn cung! Tần Vương chẳng lẽ còn muốn che chở? Chỉ cần hắn dám đến, bổn cung liền phạt luôn cả hắn! Truyền lệnh xuống, không có mệnh lệnh của bổn cung, ai cũng không được thả Hàn Vân Tịch ra ngoài!”

“Ài…… Nữ nhi đã biết.” Mộ Dung Uyển Như giả mù sa mưa thở dài, trong mắt hiện lên một tia ý cười vô cùng đắc ý.

Hàn Vân Tịch, phòng chứa củi không như Phù Dung Viện, ta thân là muội muội, nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.

———–

Ban đêm, Hàn Vân Tịch lộn xộn trong phòng chứa củi, mồm to ăn cơm, tới đâu hay tới đó, kỳ thật, hiện tại loại tình huống này đã so với dự đoán lúc trước của nàng tốt hơn rất nhiều.

Lạc hồng khăn một hồi kia nếu như không có Long Phi Dạ hỗ trợ, phỏng chừng nàng đã sớm bị xử tử rồi. Hiện tại, cho dù nàng chống đối Nghi thái phi, có tội cũng không chết được.

Không phải tội chết, nàng còn nhiều biện pháp đấu cùng Nghi thái phi.

Có điều, cũng không biết tên Long Phi Dạ kia có can thiệp hay không, sẽ đứng ở phía bên nào? Sao nàng lại nghĩ đến tên kia đây? Tốt thôi, một người lạnh như băng như vậy, nếu không có gì cần đến nàng, phỏng chừng sẽ không thèm vì nàng nói một câu.

Hôm sau, đồ ăn ngày ba bữa cứ theo lẽ thường, cả một ngày đều bình yên vô sự. Nhưng bắt đầu bước sang ngày thứ ba, đồ ăn đưa tới tất cả đều là đồ thiu.

Hàn Vân Tịch biết làm khó dễ đã bắt đầu rồi, nàng không nói một lời, trả lại nguyên đồ, ngày thứ tư ngày thứ năm, vẫn là ba bữa cơm thiu.

Suốt ba ngày, Hàn Vân Tịch đói đến không còn chút sức lực, nằm dài trong phòng chứa củi, mở to đôi mắt to linh động nhìn trời, môi nàng đã tái nhợt, nhưng như cũ vẫn nổi lên tươi cười mỹ lệ.

Có đôi khi, nhận sai cầu xin tha thứ có thể đổi lấy một ngụm cơm, nhưng ở chỗ này là đổi không đến. Cho dù nếu nàng ăn cơm thiu, chờ đợi nàng sẽ là tra tấn càng tàn khốc hơn. Huống chi, không phải nàng sai, có đánh chết nàng cũng không nhận.

Hàn Vân Tịch nàng cũng không phải là cuồng chịu ngược đãi, nàng đã ấp ủ cuộc sống từ lâu, dám lớn tiếng cùng Nghi thái phi là bởi vì nàng đã chuẩn bị tốt đường lui.

Cơm thiu thì cứ cơm thiu đi. Nàng giơ ngón tay lên tính thời gian. Ngày mai, Trường Bình công chúa nhất định sẽ đến, ngày mai nếu như không tới tìm nàng giải độc, mặt Trường Bình công chúa liền bị huỷ.

Chỉ cần Trường Bình công chúa đến, Nghi thái phi sẽ buộc phải thỉnh nàng ra khỏi phòng chứa củi đi.

Sáng sớm ngày thứ sáu, nhìn một mâm cơm thiu đi qua, Mộ Dung Uyển Như cùng Quế ma ma đi ra từ khóm cây.

“Nàng ta đã nhịn đói ba ngày rồi, nhưng vẫn vô thanh vô tức (不声不响 /无声无息:giữ im lặng), tính tình cái nha đầu này đủ quật cường.” Quế ma ma cảm khái nói.

Lần này, Nghi thái phi kỳ thật cũng không muốn chỉnh chết Hàn Vân Tịch, đặc biệt cũng không có đủ lý do thích đáng. Vì thế bị đẩy lên một chút, liền đem nàng bỏ cho chết đói đi, này giao đãi cùng nhi tử cũng không tốt không phải sao?

Huống chi, đến nay Nghi thái phi đều không hiểu rõ, vì sao Tần Vương lại thừa nhận lạc hồng khăn đây?

Tần Vương là người bận rộn, vài lần mặt trời lặn mới thấy được thân ảnh, Nghi thái phi một bên chờ Hàn Vân Tịch cầu xin tha thứ, một bên chờ nhi tử trở về cáo trạng.

“Nó thế nào rồi? Nàng ta muốn cầu xin tha thứ sao? Mẫu phi sẽ không thể nghe được.” Trên khuôn mặt nhỏ nhu nhược động lòng người của Mộ Dung Uyển Như nổi lên một mạt âm ngoan.

Có lẽ sau này sẽ còn có nhiều cơ hội tốt hơn, nhưng đêm dài lắm mộng, Mộ Dung Uyển Như nàng không thích chờ đợi.

Xa xa nhìn phòng chứa củi, Mộ Dung Uyển Như đè thấp thanh âm, “Quế ma ma, tẩu tử tâm tình không tốt không ăn cơm, nhưng tốt xấu gì cũng phải uống nước, nếu không như thế nào có thể đứng lên đây?”

Nàng nói, một bên xoay người đi, một bên buồn bã nói, “Nghe nói Hạc Đỉnh Hồng(*) là độc dược có hiệu quả nhanh nhất.”

(*)Hạc Đỉnh Hồng: (鹤顶红: Red Crown Crane) độc dược này thực ra là Hồng tín thạch (Thạch tín). Đây chính là khoáng vật tự nhiên của Asen (III) Oxit.

Quế ma ma kinh sợ, đuổi theo hai bước muốn khuyên can, nhưng rất nhanh liền dừng lại. Những năm gần đây, người bên cạnh Nghi thái phi cơ bản đều đã bị Mộ Dung Uyển Như thu mua, Mộ Dung Uyển Như sớm hay muộn cũng sẽ được Nghi thái phi an bài làm trắc phi của Tần Vương.

Chính phi bất quá chỉ để trang trí, người nào được thái phi thương yêu mới là chủ nhân tương lai của Tần Vương phủ nha.

Nghĩ đến đây, Quế ma ma nhanh chóng quyết định, tự mình đi ra cửa mua độc dược……

———

Giữa trưa, một mâm đồ ăn được đưa tới, theo thường lệ cũng cho một chén nước, nếu không phải bởi vì uống nước, Hàn Vân Tịch phỏng chừng đã sớm đói đến hôn mê.

Thân thể này hiện giờ, có thể so với lúc trước khi nàng xuyên qua, bệnh tật đến ngay cả bản thân nàng cũng muốn phỉ nhổ.

Nhưng mà, đồ ăn một khi buông xuống, hệ thống giải độc liền bắt đầu mãnh liệt nhắc nhở, Hàn Vân Tịch bưng nước tới, nhẹ nhàng ngửi một cái, lập tức biết là Hạc Đỉnh Hồng.

Loại độc này tương đối mãnh liệt, cũng là loại thường thấy nhất, không cần kiểm tra nàng cũng có thể ngửi ra tới.

Hàn Vân Tịch suy đoán, Nghi thái phi sẽ không khinh suất mà hạ sát nàng như vậy, đây nhất định là Mộ Dung Uyển Như động tay động chân.

Đồ ăn không có, hiện tại ngay cả nước cũng uống không được. Mộ Dung Uyển Như nếu thật là ngươi hạ độc, thù này ta nhất định sẽ báo!

Hàn Vân Tịch chịu đựng đến buổi chiều, vừa lạnh lại đói khát, suy sụp luôn cận kề. Nhìn bốn vách tường bị bịt kín, nàng vẫn là nhàn nhạt cười, đối với tương lai tràn ngập hy vọng, nàng biết, rất nhanh nàng có thể đi ra ngoài.

———

Chạng vạng tối, cùng với Mộ Dung Uyển Như làm bạn, Nghi thái phi rốt cuộc hướng phòng chứa củi bên này đi đến.

“Nàng ta đã nhịn đói mấy ngày rồi, không phải là đã hôn mê chứ?” Nghi thái phi lười biếng hỏi, nàng nghĩ Hàn Vân Tịch nhất định là đói đến hôn mê, mới không thể hướng nàng cầu xin tha thứ.

“Có thể là, mẫu phi, tẩu tử thân thể ốm yếu, trừng phạt này có lẽ là đủ rồi.” Mộ Dung Uyển Như hảo tâm khuyên nhủ.

“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, làm người, đặc biệt là làm nữ nhân đều không thể mềm lòng. Ngươi thấy nàng đáng thương, nhưng nàng ta bộ dáng điêu ngoa, sẽ cảm kích ngươi sao?” Nghi thái phi bất đắc dĩ nói.

Mộ Dung Uyển Như lặng im cúi đầu, không nói nữa, trong lòng lại vô cùng chờ mong, rất nhanh, các nàng sẽ nhìn đến không phải là điêu nữ Hàn Vân Tịch, mà là một khối thi thể!

-o-o-o-o-o-

(*)Đôi dòng về độc Hạc Đỉnh Hồng:鹤顶红

Độc dược này thực ra là Hồng tín thạch (Thạch tín). Đây chính là khoáng vật tự nhiên của Asen (III) Oxit.

Độc tố này sau khi đi vào cơ thể sẽ khiến cho protein trong cơ thể biến chất, mất đi hoạt tính, gây tắc nghẽn đường cung cấp dưỡng khí cho các tế bào, khiến người nhiễm độc mau chóng rơi vào trạng thái tử vong.

Chất độc này có cơ chế hoạt động và cách phát huy tác dụng khá giống với chất độc Hidro Xyanua. (Sưu tầm.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN